Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 447: Tôi không biết chơi? (2)

Bên này, sau khi Trình Trục nhận được thông báo, liền tức tốc chạy ngay đến.
"Hiệu suất của bé Tầm rất cao!"
Trong lòng tên cẩu nam nhân này trong chốc lát đã thay đổi xưng hô rồi.
"Nếu như thật sự có thể đàm phán vậy phải thưởng lớn cho cô ấy một chút."
Trình Trục nghĩ thầm.
Sau khi xuống xe, Trình Trục mở cốp sau xe của mình lấy ra một hộp trà.
Kiếp trước tặng quà cho người khác đều là Dịch Dịch giúp hắn giải quyết việc chọn quà.
Ví dụ như trà, hoặc là một ít thuốc bổ, tự cô ấy sẽ đi tìm hiểu.
Sau khi tìm hiểu mấy ngày, cô ấy sẽ bắt đầu thành thạo.
Chọn đồ để tặng có rất nhiều bí quyết, đặc biệt giống như là ý nghĩa của các loại trà, phức tạp vô cùng. Bạn có thể bỏ ra một khoản tiền lớn, cảm thấy thứ bản thân tặng rất có giá trị, nhưng nếu như đối phương vừa hay là người có đôi chút hiểu biết, nhìn một cái rồi nói:
"Tên ngốc này đã tốn không ít tiền tặng mình một đống rác rưởi."
Thậm chí những thứ gọi là thuốc bổ giống như đông trùng cũng có rất nhiều loại. "Hình như đây là lần đầu tiên mình dày công tặng quà cho ai đó sau khi không có Dịch Dịch ở bên cạnh?"
Trình Trục nghĩ. Từ một góc độ nào đó, cho dù Dịch Dịch không trở thành nữ livestream bán hàng của hắn, cũng có thể trở thành một thư ký không tệ. Dĩ nhiên, chủ yếu cũng bởi vì hắn là một kẻ phong lưu, là một tra nam, nếu không trong mắt rất nhiều người đàn ông, cô gái như cô ấy là người vợ tốt hiếm có. "Nhân tiện, mấy ngày trước cô ấy còn chủ động dùng "Dữu trà" làm lí do đến tìm mình nói chuyện, nó muốn dành ngày cuối tuần đặc biệt chạy đến Hàng Châu mua trà sữa."
"Dựa theo sự hiểu biết của mình đối với cô ấy, tiểu bạch hoa này có thể sẽ đến thật."
Trình Trục nghĩ trong bụng. Lúc này, Trình Trục lấy hộp trà từ trong cốp sau xe Land Rover ra. Lần đầu tiên đến nhà của viện trưởng Trương, Trình Trục cũng hoàn toàn không mang theo quá nhiều thứ đắt giá. Hắn cảm thấy bản thân dựa vào thân phận sinh viên này cùng với ưu thế tuổi tác có thể chọn đi con đường không quá sực mùi xã hội như vậy. Quá xã hội rồi, nói không chừng làm ảnh hưởng sự yêu thích của hiệu trưởng.
Đặc biệt là kiểu người già khá lớn tuổi. Đứng ở bên ngoài, Trình Trục gõ cửa. Người mở cửa cho hắn là Trần Tầm. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vị giảng viên này bỗng chốc dường như rất căng thẳng, Trình Trục là người đến nhà cầu xin người ta giúp đỡ lại không có lấy một chút lo lắng trong lòng. Đối với hắn mà nói viện trưởng Trương là con đường rất tốt. Nhưng nếu như con đường này khó đi thì hắn tự nhiên cũng có cách tìm con đường khác. Lúc Trình Trục thay giày, ánh mắt của Trần Tầm rất tự nhiên nhìn xem hắn mang đôi giày nào. Hôm nay Trình Trục không mang đôi giày trắng nhỏ đỏ. Sau khi thay giày xong, hắn liền chủ động đi vào phòng khách với viện trưởng Trương lại còn chào hỏi với Giản Vãn Du.
"Viện trưởng!"
"Ôi, thầy giáo của thầy giáo đó phải gọi là sư tổ, thì em biết, nhưng nếu như là cô giáo của cô giáo thì phải xưng hô với cô thế nào mới phù hợp đây?"
Trình Trục khẽ gãi đầu. Hắn biết bản thân lớn lên trông giống fuckboy, không phải kiểu người mặt mũi ngoan ngoãn non nớt trong ấn tượng đầu tiên của người lớn, cho nên có lúc sẽ chọn khiến cho bản thân xấu hổ. Có đôi khi mặt mũi và khí chất của con người thật sự rất quan trọng. Chính điều kiện bên ngoài này của hắn lúc ở bên ngoài cùng bàn chuyện với một số nhân viên của ZF cũng đã nếm trải không ít thiệt thòi. Một số người của cơ quan đều cảm thấy con mẹ nó tên nhóc này trông không đáng tin. Không nói quá tệ đau, dù sao chí ít cũng ngầm trốn thuế! Kiểm tra nghiêm ngặt! Đề nghị kiểm tra nghiêm ngặt cậu ta! Vì vậy, có lúc con mẹ nó Trình Trục cũng rất cạn lời. Giản Vãn Du đánh giá hắn, cuối cùng ngược lại lại là viện trưởng Trương, lão ngoan đồng này cười ha ha mở lời trước:
"Gọi là sư bà thì sao? Dường như nghe không hay lắm, vậy hay là gọi sư bà đi!"
Trình Trục cùng Trần Tầm nhất thời nghẹn họng.
"Đùa thôi, đùa thôi, cậu đó cứ gọi bà ấy giáo sư Giản là được rồi, bà ấy thích người khác gọi như vậy."
Viện trưởng Trương vung tay ý bảo hắn ngồi xuống. "Dạ được, giáo sư Giản."
Trình Trục tiếp tục hoàn thành lời chào hỏi còn dang dở. Bây giờ, viện trưởng Trương và giáo sư Giản ngồi trên ghế sô pha lớn đối diện tivi, Trục Trình cùng Trần Tầm lại ngồi cùng nhau trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh.
"Tiểu Trình, không phải trò chơi của cậu làm rất tốt sao, sao đột nhiên lại không muốn làm tiếp nữa?"
Viện trưởng Trương hỏi. "Cũng không phải không làm tiếp, là bản thân phần tiếp theo của trò chơi này chưa có gì đáng lo ngại, giao cho nhóm người Ngụy Bác làm em cũng yên tâm."
Trình Trục thành thật trả lời. Nhưng hắn cũng biết rất rõ, bây giờ ấn tượng của hắn với người khác có chút giống như là một người làm việc không lâu dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận