Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 567: Chuyện sau đó (1)

"Hộc, hộc, hộc."
Trình Trục lại bắt đầu rút giấy từ trong hộp giấy của nhà vệ sinh.
Sau đó, hắn quay ngược về trong phòng, đặt khăn giấy lót phía dưới mông của nữ họa sĩ, và nhét mấy tờ vào trong tay cô. Nơi giữa trận pháp của con hồ ly này đã bị Trình Trục khắc lên phù văn nóng bỏng lần thứ hai. Làm cho nơi lối đi của đại trận đầm lầy trở nên càng lúc càng lầy lội, mang theo nhiều sự nhớp nháp hơn. Con hồ ly mập mạp mất hết sức lực nằm im, dáng vẻ cuộn người lại của cô thật sự có hơi giống bạch hồ cuộn thành một khối. Trình Trục nhìn xuống cô, còn mỉm cười hỏi:
"Cần tôi giúp cô không?"
Tuy rằng nữ họa sĩ không còn chút sức lực nào nhưng vẫn hoảng loạn lắc đầu. Bây giờ trông cô rất nhếch nhác.
Nhưng cảnh tượng nhếch nhác này có thể khiến đàn ông có được sự thỏa mãn trong lòng. Trong trận chiến lần này với hồ yêu, dĩ nhiên là loài người tôi giành hoàn toàn thắng lợi, đã cho cô biết sự lợi hại của loài người! Và lưu lại dấu ấn sâu đậm ở nơi thâm sâu nhất! Nhưng mà, câu tiếp theo của Trình Trục lại khiến Hồ Ngôn hơi nhấp nhô trong lòng, hắn ở bên tai cô, dùng âm thanh trầm thấp hỏi một lần nữa:
"Biết vẽ rồi chứ?"
Chỉ bốn chữ đơn giản, cô cảm thấy đầu óc mình sắp thiêu cháy rồi. Bầu không khí ám muội của người trưởng thành trong không khí còn có thể lan rộng vô tận. Khiến cô bất giác nhớ đến khung cảnh trước đây. Nữ họa sĩ trong quá trình đã đồng ý, lần sau sẽ vẽ như vậy. Cô sẽ vẽ ra một bức tranh như vậy cho Trình Trục. Nhưng đối với Trình Trục, vị Sugar daddy này mà nói, bản thân là bên A, tìm bạn để xác nhận một lần nữa, rất hợp lý mà? Hồ Ngôn đỏ bừng vùi mặt vào trong chăn, không trả lời, chỉ hơi khẽ gật đầu.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng khát vọng sáng tạo lại khuếch đại vô hạn! Nếu không phải đêm nay thì rất có thể không thể vươn tay ra để vẽ tranh, cô thật sự muốn tận dụng hồi ức của cơ thể này, lập tức sáng tạo ra nó. Thậm chí cô không định chỉ vẽ một cảnh, cô định vẽ ra toàn bộ tình tiết. Linh cảm sáng tạo không thể ngừng lại, tiền công đã nhận rồi, suy nghĩ sáng tạo đó vẫn không thể tuôn trào ra ngoài sao? Ngày nay, người sáng tạo chính là có thói xấu này. Một khi đã có tiền công thì cái gì cũng đều dễ nói. Cuối cùng, dĩ nhiên Trình Trục chọn tắm rửa trước, sau đó Hồ Ngôn mới gượng dậy đi tắm.
Vẫn giống như cũ, Trình Trục tắm rất nhanh, cô lại tắm rất chậm. Trong buồng tắm, Hồ Ngôn sau đó dứt khoát trực tiếp ngồi xổm xuống. Sau cùng, một tay tách một tay mở mông của mình ra. Dùng thuật ngữ hoa mỹ mà nói, kiểu mông to lớn của cô có "hiệu quả khóa nước" cực kỳ tốt, lúc cấp nước chỉ cần thêm vào thì rất dễ bị khóa giữ, sau đó hấp thụ vào bên trong. Hơn mấy phút sai, đợi đến khi cô thay đồ ngủ xong bước ra ngoài, cảnh tượng trước mắt lại khiến nữ họa sĩ này đỏ mặt tía tai.
Chỉ thấy Trình Trục đang cầm máy sấy, không ngừng thổi ở bên đó, thổi đến mức có thể sấy khô.
"Thế này thì tối nay không cách nào ngủ được rồi."
Trình Trục nói. "Ông chủ, để, để tôi."
Hồ Ngôn bắt đầu chủ động xin xỏ. Hết cách rồi, "tàn cuộc" của mình để lại, dĩ nhiên bản thân phải tự thu dọn. Để Sugar daddy cầm máy sấy thổi mãi, cô thực sự có hơi xấu hổ. "Được."
Trình Trục cũng vui vì nhàn nhã nói:
"Tôi đi uống ngụm nước."
Hắn đi đến phòng khách rót nước, Hồ Ngôn lại đang cầm máy sấy có hơi mất hồn. Cảnh tượng trước mắt thật sự giống như là một bức tranh thủy mặc? Có chỗ bút mực để lại mạnh mẽ có lực, là một quệt mực nước tập trung lại với nhau. Có chỗ bút mực để lại giống như là bắn tung tóe lên, cách vị trí cả vệt lớn đó khá xa. Mọi người đã từng thấy loại tranh vẽ của bậc thầy đó chưa, chính là mang lấy mực nước vẽ trực tiếp trên bảng vẽ? Có chút mùi vị này rồi. Trình Trục ở trong phòng khách uống xong nửa ly nước nhỏ còn rót thêm một ly cho Hồ Ngôn. Con hồ ly mập mạp này đang mất nước nghiêm trọng, cô mới là người cần cấp nước nhất. Có lời thả thính nhỏ nói thế này:
"Em thích uống nước không?"
"Nếu như em thích vậy thì em đã thích 70% con người anh rồi."
Câu nói này là chế ra từ "nước chiếm 70% cơ thể con người."
Bây giờ Trình Trục lại càng thích vẩy nước, hôm nay giống như đã qua một mùa vẩy nước rồi. Sau khi hai người lại nằm xuống lần nữa, dựa theo sự ăn ý và nói chuyện trước đó, Hồ Ngôn đã biết tối nay Trình Trục sẽ ngủ lại ở đây. Mà vị trạch nữ họa sĩ này làm sao có thể đuổi người đi chứ? Thậm chí cô còn tò mò hỏi:
"Ông chủ, lần này cậu sẽ ở Mã Đô mấy ngày?"
"Chủ nhật sẽ đi về."
Trình Trục nói. Bây giờ là tối thứ sáu, ngày mốt hắn sẽ quay về Hàng Châu. Ngày kia là thứ hai rồi, nếu như thứ hai vẫn không mau đi về thì thật sự phải bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều rồi. Nên biết rằng thứ hai là ngày làm màu của hắn. Hồ Ngôn nghe thấy, khẽ gật đầu. Cô biết chắc chắn Trình Trục muốn quay về Hàng Châu. Nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ nếu hôm nay hắn đi, hoặc là ngày vừa thức dậy liền rời đi thì chắc chắn cô sẽ có rất nhiều cảm xúc tiêu cực trong lòng. Lần đầu tiên trải nghiệm dù sao cũng không giống nhau. Đêm đã dần tối, cơn mưa lớn bên ngoài dần trở thành cơn mưa phùn nhè nhẹ kéo dài. Hai người cứ nằm bên nhau như vậy, im lặng không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận