Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 308: Ngày trả nợ đã đến rồi sao? (2)

Trình Trục nhìn vào biểu hiện này của cậu ta có thể đoán được, lão già A Tân tám phần mười là tối đó thực sự đã mời cậu ta đi câu lạc bộ để ôm ấp mấy cô gái trẻ non nớt rồi.
"Chơi có vui không?"
Trình Trục mỉm cười truy hỏi.
Kết quả Vương An Toàn chỉ đáp lại một chữ:
"Sợ!"
"Ha ha ha!"
Trình Trục nghe được lời này không khỏi cười lớn.
Hắn có thể tưởng tượng được, một nam sinh như Vương An Toàn đến tay con gái cũng chưa từng nắm qua, ở trong câu lạc bộ gặp được mấy cô gái trẻ chủ động bám lấy, sẽ có bao nhiêu hoảng loạn.
Ngay cả khi có mười mấy, hai mươi cô gái đứng xếp thành hàng để cậu ta lựa chọn, cậu ta có thể cũng không dám ngẩng đầu lên đi? Đoán chừng trong phân đoạn này, cậu ta đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, dùng bữa xong, Trình Trục đưa cậu ta về phòng làm việc, còn bản thân thì đi Tinh Quang Thành. Công việc trang trí cửa hàng trà sữa thực ra đã sắp hoàn thiện. Hôm nay có một lô đèn LED được giao qua, Trình Trục muốn xem hiệu quả cụ thể sau khi lắp đặt. Tất nhiên, trước khi bước vào cửa hàng của mình, hắn vẫn dựa theo thói quen cũ, đi đến đối diện mua một ly Starbucks. Hắn vừa uống cà phê vừa bước ra khỏi cửa, sau đó nhìn biển hiệu của cửa hàng này.
"Mình ở bên này cũng đang đếm ngược thời gian khai trương."
Trình Trục thầm nghĩ. Sau khi bước vào hiện trường thi công của cửa hàng mình, Trình Trục nhìn qua những bộ đèn led. Hiệu quả tổng thể khá tốt, đáp ứng mong đợi của hắn. Giống như cửa hàng máy gắp thú, bởi vì máy gắp thú đều là màu hồng cho nên hắn sẽ chọn gắn vài chiếc đèn neon sặc sỡ lên tường. Các cửa hàng trà sữa nổi tiếng trên mạng thường theo phong cách đơn giản nên chắc chắn sẽ không làm như thế này. Đúng lúc này, điện thoại di động của Trình Trục vang lên. Hắn mở ra xem, không ngờ tới người tìm hắn lại là giảng viên của hắn.
"Hôm nay nhận lương rồi."
Trần Tầm gửi tin nhắn WeChat. Sau đó, cô chuyển 4.000 tệ cho Trình Trục, giống hệt như tháng trước. Chỉ có điều, tháng trước Trình Trục đã nhận chỉ trong vài giây. Lần này hắn trực tiếp khóa màn hình điện thoại, sau đó nhét vào túi. "Hôm nay là thứ Sáu."
Hắn thầm nghĩ. "Ngày mai và ngày kia, cô Trần đều được nghỉ, không cần đi làm."
Trình Trục cứ như vậy bước ra khỏi công trường, sau đó bắt đầu đi lang quanh khắp tầng một của Tinh Quang Thành. Ban đầu hắn muốn mua cho mình quần áo mùa đông, nhưng bây giờ không phải chỉ mua cho một mình bản thân nữa. Hắn đi loanh quanh, bước vào một cửa hàng quần áo phụ nữ tên là MaxMara, chủ cửa hàng bán sản phẩm là áo khoác. Áo khoác nữ trong cửa hàng này đều là chất lượng tốt, có nhiều mẫu nổi tiếng nhưng giá cả không hề thấp. Áo khoác của thương hiệu này chủ yếu có màu trơn, hơn nữa về cơ bản không có logo nào trên áo, nhìn chung có vẻ khá khiêm tốn. Hắn có ý định cải thiện cuộc sống của cô Trần tội nghiệp, nhưng cũng biết rất rõ rằng nếu hắn mù quáng cải thiện cuộc sống của cô không chừng có thể gây rắc rối. Một tra nam dày dặn kinh nghiệm phải biết lựa chọn quà tặng như thế nào. Sau khi mua một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, Trình Trục lại đi mua cho cô một chiếc áo len cổ lọ mỏng. Kích cỡ áo khoác chắc chắn sẽ không sai. Hắn biết chiều cao và cân nặng của cô, có thể áng chừng được.
"Chiếc áo len này thì không rõ to hay nhỏ."
Hắn nói thầm trong lòng. Làm xong những việc này, hắn cũng mua cho mình một chiếc áo khoác lông vũ, sau đó quay lại ô tô, lái xe đến Đại học Khoa học và Kỹ thuật. Nói chính xác là đến ký túc xá công nhân viên chức của Đại học Khoa học và Kỹ thuật. Đại học Khoa học và Kỹ thuật, ký túc xá công nhân viên chức. Trần Tầm đã vất vả cả ngày hôm nay. Sau nhiều lần cân nhắc, cô vẫn chọn trả cho Trình Trục bốn nghìn tệ. Tuy nhiên, đã hơn một giờ trôi qua, đối phương vẫn chưa phản hồi chứ đừng nói đến việc nhận tiền.
Điều này khiến trong lòng Trần Tầm rối bời cả buổi tối. Chủ yếu là mối quan hệ giữa hai người, thực sự có đôi khi rất khó giải quyết. Vừa là giảng viên và sinh viên, vừa là chủ nợ và người mắc nợ. Hôm nay là ngày trả nợ như đã giao hẹn. Rốt cuộc có nên trả nợ không? Nên trả nợ bằng cách nào? Trần Tầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gửi đi một câu:
"Hôm nay nhận lương rồi."
Mãi đến 9 giờ 11 phút tối, điện thoại di động của Trần Tầm mới nhận được tin nhắn WeChat từ Trình Trục.
"Cô ở phòng bao nhiêu?"
Cô nhìn tin nhắn WeChat này, dưới cặp kính gọng vàng hiện lên một tia ngạc nhiên cùng hoảng loạn. Hắn đang tới đây!? "Mau lên, tôi đang đứng dưới lầu, tay còn đang xách đồ, đợi ở dưới này bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu."
Trình Trục lại gửi tới tin nhắn WeChat.
Bạn cần đăng nhập để bình luận