Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 102: Ngươi có hiểu cái gì gọi là tổ sư gia không

Con đường bên ngoài này, Trình Trục rất nhanh đã đi hết.
Hắn lại tìm ra được một địa điểm tốt hơn và phù hợp hơn, nhưng việc buôn bán gà hầm của quán người ta đang đông đúc, có vẻ như sẽ không nhường đường.
Trình Trục tức giận một mạch xông vào ăn cơm.
Hắn gọi một món nhỏ, có hơi cay nhẹ, hương vị cũng không hề tệ, giá cả lại hợp lý, việc làm ăn chắc chắn sẽ thuận lợi.
Vốn tưởng rằng sẽ bớt ăn khuya, nam sinh thường rất biết quản lý thể hình nên sẽ hạn chế ăn những món này, thế nhưng hắn vẫn một hơi ăn hết sạch.
"Có vẻ như sự lựa chọn tốt nhất bây giờ, quả thực là cửa hàng của Thẩm Phú Bà!"
Trình Trục thầm nghĩ trong bụng. Tất nhiên, hắn sẽ không vì quan hệ bằng hữu đối với mọi người mà có giá ưu đãi, đến lúc đó thuê lại với giá thị trường là được. Dùng thứ đồ này, từ xưa đến nay Trình Trục không sử dụng trong khu vực nhỏ. Sau khi trở về phòng ngủ, ba thằng bạn cùng phòng dâm đãng của hắn vẫn còn vui vẻ lên mạng. Trình Trục thì vẫn đang tìm kiếm các nhà máy sản xuất và kiểu dáng thú bông phù hợp. Sau 1 hồi tìm tòi, không hiểu sao còn tìm được hàng nhái ? "Chết tiệt, hiện tại Big Data đã đáng kinh ngạc như vậy sao? Hiểu ý luôn, biết ta bán đồ lót QQ và muốn ta mở rộng sản nghiệp ra thêm đúng không?"
Trình Trục thầm nghĩ. Hắn không có hứng thú với món đồ này, vì thị trường còn nhỏ. Ngược lại, thị trường quần áo QQ sẽ tốt hơn qua từng năm và quy mô thị trường có thể nói là đang mở rộng một cách điên cuồng. Điều này là đúng cho dù hướng đến nam hay nữ.
"Chà, thế nhưng áp lực xã hội đang rất lớn, điều đó có thể hiểu được."
"Những sản phẩm này nên được cân nhắc."
Năng lực càng cao thì trách nhiệm sẽ càng lớn. Trọng trách của giới QQ sẽ rất là nặng, và ta, một người trọng sinh phải gánh vác nó. Ngày hôm sau, ba nam sinh phòng 309 bị đánh thức bởi tiếng chuông của đồng hồ báo thức. Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ huấn luyện quân sự. Trình Trực mặc quân phục huấn luyện quân sự một cách cẩn thận và chỉnh đốn bản thân một cách tỉ mỉ. Hắn ta biết rất rõ rằng những giáo viên quân sự rất thích bắt những người khác làm gương Người như hắn, tự bản thân sẽ phải tự hiểu lấy, biết mặt mình đầy khí chất, tướng mạo của tên chuyên bắt nạt học đường này rất dễ gây chú ý, giống như đom đóm trong đêm tối. Trong lớp hai, hắn là soái ca mạnh mẽ, thuộc loại lạc giữa bầy gà. Hắn nhớ lại kiếp trước, trong lúc huấn luyện quân sự, giáo viên đã từng hét lên rằng:
"Có ai không phục không?"
Chết tiệt, lão tử nhìn qua hắn thôi nhưng cũng không biết tại sao hắn lại hiểu lầm như vậy, trực tiếp nói:
"Cậu không phục đúng không."
Đều là do khuôn mặt bắt mắt gây ra. Sau khi mọi người tắm rửa sạch sẽ, 3 con chó nghịch ngợm nhìn thấy Trình Trục lấy ra lọ kem chống nắng màu vàng sậm, lấy ra một ít rồi bắt đầu thoa lên mặt, cổ, cuối cùng là thoa lên người, lòng bàn tay. "Trục ca cũng thoa cho tôi một ít đi."
Đổng Đông người có hình tượng nhất hội tự dưng lên tiếng. Trình Trục liếc mắt nhìn hắn. Cậu ở cấp độ nào, muốn chia sẻ kem chống nắng của Lâm Lộc?"
"Không, lọ kem chống nắng này giá ba chữ số, dùng một lần sẽ ít một lần, sau này tôi sẽ gửi cho cậu một phong bao đỏ, coi như cậu đã dùng."
Tôi không phải là người keo kiệt.
"Không, không, không, tôi không muốn tiền, như vậy cảm thấy không được thoải mái, mà cảm thấy như đang bị cậu tát vào mặt vậy."
Đông Đông từ chối. Hắn nhìn về phía Trịnh Thanh Phong và Thanh Phong nói "chúng ta cũng phải cố lên, trong lúc huấn luyện quân sự, cố gắng nhận được sự bảo vệ khỏi ánh nắng mặt trời từ các bạn nữ! Lưu Phong và Trịnh Thanh Phong nhìn hắn, ba người đồng loạt cùng nhau "ừm!"
"Có chí khí lắm!"
Trình Trục ở một bên vỗ tay.
Đối với Trình Trục, cả ngày trong kỳ huấn luyện quân sự đầu tiên đều rất khác so với kiếp trước . Bởi vì, đại học đều thuê tất cả những giảng viên rất nghiêm túc về dạy nên việc huấn luyện quân sự diễn ra cũng rất trang trọng. Không giống như một số người được gọi là giảng viên, họ căn bản không đến đây để huấn luyện quân sự, họ đến đây để ngủ với nữ sinh viên đại học, tuy nhiên tỷ lệ thành công khá cao, một số cô gái thậm chí còn khoe khoang loại chuyện này với người khác. Trình trục với vóc dáng khá cao, cho nên hắn đều sẽ đứng ở bên cạnh, để khi người ở trong hàng xếp hàng thì sẽ lấy hắn ta làm chuẩn. Hắn rất hài lòng với điều này, nếu bên cạnh thoáng hơn 1 chút thì mùi hồ hôi sẽ bớt hơn.
Hơn nữa các cô gái sợ mùi nên đều xịt nước hoa, các mùi hương trộn lẫn vào nhau, rất khó chịu. Cố vấn Trần Tầm đặc biệt mang theo ô đến. Cô liếc nhìn Trình Trục ở xa và cảm thấy mình đúng đắn khi đề cử anh ta vào uỷ ban lớp. Quả thật là nam sinh này rất tự nhiên và điềm tĩnh khi đứng trên sân khấu phát biểu, không có chút gì gọi là rụt rè, cả người tạo ra cảm giác ấn tượng rằng bản thân hắn không giống như những sinh viên khác. Huống hồ hắn có dính dáng với Thẩm Khanh Ninh, người có tiếng tăm rất lớn ở trong trường thì phẩm chất của anh ta cũng không hề tệ. Nhưng vẻ ngoài và tính khí của hắn ta khiến một người cố vấn như mình cảm thấy rất lo lắng. Hắn ta không dễ động vào, mình cảm thấy một cán bộ lớp bình thường hoàn toàn không phải như vậy. Không thể khống chế loại người này được. Trần Tầm mơ hồ có cảm giác rằng nam sinh này rất khó đối phó. Vậy thì cách tốt nhất đó chính là hãy để cho hắn làm cán bộ lớp.
Tính chất này hơi giống với hồi mình còn đang học, giảng viên chọn sinh viên nghịch nhất lớp làm cán sự ban kỷ luật. "Những người khác có lẽ không thể áp chế được hắn, nhưng hẳn là hắn có thể áp chế được tất cả mọi người", Trần Tầm tin vào khả năng nhìn người của mình. Cô tuỳ tiện nhìn lướt qua bên trong đội, cảm thấy những người đứng trong hàng đó là: chó con, chó gầy, chó nhỏ,... Ôi, nam sinh!
Đồng phục huấn luyện quân sự có kèm thắt lưng, khi mặc trên người Trình Trục, vòng eo và bờ vai rộng của hắn đã lộ ra. Ném hắn vào đội ngũ của huấn luyện viên, ngoài tính tình không kiên định và làn da trắng nõn nà, cũng không có cảm giác không hợp.
Mặc dù cô mới làm cố vấn không lâu, nhưng cũng đã nghe lời đồng nghiệp nói rằng lớp trưởng dường như ngày nào cũng cầu cứu, dù cuối cùng cũng có thể hoàn thành nhưng rất mệt mỏi và cô cố vấn cũng mệt mỏi. Có chút uy tín thì tốt hơn. Trong khi Trần Tầm còn đang âm thầm quan sát, một bóng hình xinh đẹp từ đằng xa đi tới. Bước chân của người này nhẹ nhàng, ánh mắt hoàn toàn tập trung trên người Trình Trục. Sự xuất hiện của cô khiến những người hướng dẫn và giảng viên trong lĩnh vực này phát hiện ra điều gì đó. Đó chính là mặc dù các sinh viên đang ở trong tư thế quân đội, những người khác đều không nhúc nhích, nhưng con mắt vẫn đang chuyển động!
Chạy theo bước chân của thiếu nữ! Nữ thần Lâm Lộc một thân một mình đến đây, cô ta đến đây chỉ để xem thôi. Vốn dĩ cô còn mời Thẩm Khanh Ninh đi cùng, nhưng Ninh Ninh không biết vì sao lại không chịu đến, miệng liên tục nhấn mạnh:
"Buồn chán!"
Lâm Lộc dạo này có chút giống mấy tiền bối ngạo mạn cố ý đến đây. Lại nói tiếp, đúng là thường xuyên có thể nhìn thấy một số học sinh cũ ở gần đội huấn luyện quân sự. Sinh viên đại học không dễ quản lý, chỉ cần không ảnh hưởng kỷ luật thì bọn họ có thể tự xử lý. Giờ phút này, Lâm Lộc dừng lại trước đội hình của lớp hai khoa kinh tế Lần này cô không nhún chân vẫy tay với Trình Trục mà chỉ phất tay với hắn ta mà thôi. Cô mở miệng:
"Trình Trục, xin chào! xin chào!"
Trình Trục coi như cũng tuân thủ kỷ luật, chỉ liếc mắt nhìn cô. Tôi đã nói một vạn lần rồi, tôi chỉ thích khoe khoang, tính tình lạnh lùng, tôi thực sự không phải là một tên côn đồ trong trường. Chỉ cần người hướng dẫn không vô cớ gây rối với tôi, tôi chắc chắn cũng không gây chuyện. Lâm Lộc hướng Trình Trục dùng sức nháy mắt, nhưng hắn lại giống như một người gỗ không nhúc nhích, không khỏi phì cười một cái. Trình Trục cách thật xa cũng cảm giác mình sinh ra ảo giác, giống như bên tai truyền đến thanh âm của nữ sinh năng động này:
"Hì hì!"
Trong mắt Trình Trục, Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh là hoàn toàn khác nhau. Lâm Lộc đáng yêu, hoạt bát vừa duyên dáng, cô không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Nghĩ đến Trình Trục, nếu muốn bí mật tương tác với hắn, cô ấy sẽ làm điều này một cách bí mật Còn Thẩm Khanh Ninh thì lại khác, kiêu căng cứng nhắc nói gì cũng không đồng nhất Hơn nữa nàng ấy là người thích ngồi trên đám mây cao. Hắn rất muốn kéo cô xuống. Lúc này, đối diện với tổ đội kinh tế là một hành lang của trường học, Lâm Lộc tìm vị trí trên hành lang ngồi xuống. Cô nhìn cô gái đeo khăn vàng cầm ô bên ngoài, suy đoán:
"Cô ấy chắc chắn là cố vấn của Trình Trục, đúng là rất xinh đẹp."
Thật không ngờ Trần Tầm cũng đang âm thầm để ý cô. Như đã nói trước đó, gia đình cũ của Trần Tầm có chút phức tạp, nàng quả thật cũng có gia cảnh rất bình thường. Cuộc sống tinh tế, tính cách tự đặt ra cho chính mình và cảm giác thanh lịch thành thị của đều được gói gọn một cách có chủ ý, tốn nhiều công sức và thậm chí là đáng xấu hổ. Nhưng Lâm Lộc thì khác, Trần Tầm cảm giác người này không giống Có một số cô gái, chỉ cần nhìn vào cũng có thể biết cô ấy là người được hàng nghìn người yêu mến. Trần Tầm rất hâm mộ loại người này, vô cùng hâm mộ. Cũng giống như quần áo, giày dép và túi xách, cô ấy phải cẩn thận khi mua hàng nhái cao cấp chứ đừng nói đến hàng chính hãng. Cô ấy có thể không bao giờ có được sự vui vẻ, tự tin, hào phóng, trong sáng và một chút kiêu ngạo bộc lộ từ xương tủy trong cuộc đời. "Em tới tìm hắn sao?"
Trần Tầm vừa mới quan sát thấy hai người liền động vào nhau. Cô càng ngày càng tò mò về tân sinh viên này. Vào 1 ngày nóng nực, sau khi đứng trong tư thế quân đội khoảng 7 đến 8 phút nữa, giảng viên bảo mọi người nghỉ ngơi năm phút. Trời quá nóng, dù sao cũng phải để cho các học sinh uống nước, nếu không lấy thể chất phế vật của đại học sinh đương đại, lát nữa kiểu gì cũng ngất vài người. Vừa nghe được nghỉ ngơi, hiện trường lập tức trở nên ồn ào. "Chết tiệt! Bạn có thấy cô gái đối diện không? Cô ấy xinh quá!"
"Cô ấy đang theo dõi buổi huấn luyện quân sự của chúng ta! Cô ấy nhìn tôi phải không?"
"Nước tiểu của tôi màu vàng, cho cậu ăn nhé? Mơ cái chó gì vậy?"
"Trường chúng ta vẫn còn có học sinh xinh đẹp như vậy? Khoa nào? Không thể nào là khoa Thông tin của chúng ta đúng không?"
"Tôi nói như thế này, chỉ cần cô ấy từ phía đối diện tiếp tục theo dõi chúng ta huấn luyện quân sự, tôi có thể cả ngày đêm đứng trong tư thế quân sự!"
"Ừ, tôi nói thế quái nào mà đột nhiên tôi cảm thấy như mặt trời không chiếu vào mình chân tôi cũng không còn mỏi nữa? Hóa ra nguyên nhân sâu xa là ở đây!"
Ngay cả nữ sinh lớp thứ mười mấy cũng thấy thiếu nữ ngồi trên hành lang xinh đẹp quá mức. Dáng đẹp thì thôi đi, ngay cả ngực cũng rất đẹp. Nhiều người cho rằng những cô gái bình thường nhìn thấy nữ thần sẽ cảm thấy ghê tởm, ghen tị. Trên thực tế, trong số các cô gái cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, họ không chỉ thích vẻ ngoài của trai đẹp mà còn thích vẻ ngoài của mỹ nữ, thái độ của họ đối với gái đẹp sẽ thân thiện hơn. Cũng giống như rất nhiều nữ minh tinh được fan nữ tâng bốc. Xinh xắn ai không yêu chứ?
"Trời ơi, cô ấy trông ngọt ngào quá. Đây là cô gái ngọt ngào kiểu gì thế này!"
Một cô gái thở dài. "Hả? Cô ấy cười còn có lúm đồng tiền, ta sắp chết rồi!"
Ngay sau đó, những người ở phòng kế toán hạng hai nhìn thấy một bóng người cầm nước khoáng, sải bước về hướng đó. Bọn người Đông Đông nhìn theo bóng lưng Trình Trục, trên mặt lộ vẻ hâm mộ. Mẹ nó, lúc nào thì danh tiếng như vậy mới tới phiên ta. Đừng cười nữa, người đang rất vui vì được xem trai đẹp huấn luyện quân sự à?"
Trình Trục tức giận nói. "Cái gì cơ, tôi tới xem cậu mệt thành chó!"
Lâm Lộc cười nói. "Mệt thành chó?"
"Không nói những chuyện này, tôi hỏi cậu, có dùng kem chống nắng mà ta đưa cho không?"
Hắn cố ý trêu chọc nói:
"Ôi, thật đúng là quên rồi!"
"A? Sao con người cậu cứ như vậy, ngày đó sau khi kết thúc việc lồng tiếng, tôi chạy tới mua cho cậu đó! tối qua tôi còn nhắc nhở!"
Lâm Lộc có chút tức giận. Cô cảm thấy mình đặc biệt tặng cho hắn, nhưng hắn lại không coi trọng, còn có chút xót xa, cả người ỉu xìu, sinh lực trên cơ thể dường như đã cạn kiệt. Trình Trục thấy bộ dáng này, đột nhiên cảm thấy khẽ động lòng, nảy sinh một ý nghĩ. Hắn lập tức nói:
"Không phải, đùa cô thôi, dùng rồi."
"Gạt người! Cậu chắc chắn không dùng!"
Lâm Lộc cũng tức giận, lúc này không tin. Cô ngước mắt nhìn Trình Trục, lông mày nhíu lại, khóe miệng hơi nhếch lên, đầy tủi thân uất ức. Trình Trục biết cô sẽ không tin, điều hắn muốn cũng chính là sự không tin này!
"Ha ha, còn chưa tin, cô chờ một chút!"
Trình Trục đi ra ngoài, sau đó gọi ba con chó nghịch ngợm ở trong phòng của mình ra. Đông Đông và Lưu Phong hớt hải chạy tới, vẻ mặt như ăn dưa muối ở hàng đầu. Trịnh Thanh Phong trong lòng cũng rất gấp, cố nén bước chân thả chậm lại, so với hai con chó kia ba bước, nổi bật lên vẻ lạnh lùng của bản thân. Hắn nói với Lâm Lộc:
"Ba người bọn họ là bạn cùng phòng của tôi."
"Tôi nói rằng trước khi ra cửa buổi sáng đã dùng kem nắng, nhưng cô ấy lại không tin."
Trình Trục nói với ba bọn hắn, muốn nhìn xem bạn cùng phòng nào thích hợp nhất, đến lúc đó nhận hắn làm con nuôi. Lâm Lộc nghe Trình Trục nói một cách khoa trương như vậy, cũng có một chút xấu hổ, ngượng ngùng Này! Cũng không cần phải chứng minh như vậy chứ! Ai da! Sao lại gọi người nữa vậy! Các cậu đây là vẻ mặt gì vậy, sao giống như ăn đồ ăn vặt của tiểu tình nhân vậy, ôi! Không phải là cho rằng tôi đặc biệt chạy tới tìm hắn để hỏi chuyện kem chống nắng đấy chứ? Không phải chứ! Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, làm sao đột nhiên lại biến nó thành chuyện lớn như vậy. A! Bầu không khí có chút ám muội là chuyện gì vậy? Dừng! Dừng lại cho tôi! Điều này làm cho cô cảm thấy lạ, cho nên câu trả lời của vấn đề lập tức trở nên không quan trọng. Cô hiện tại cũng không quan tâm tới đẳng cấp và quà tặng của mình, chỉ nghĩ tới làm sao để loại bầu không khí này nhanh chóng kết thúc. Nhưng mà, đáp án thật sự không quan trọng sao? - Rất quan trọng. Cô còn muốn để không khí chấm dứt sao? Vậy tổ sư gia ta, gọi ba đứa trẻ con dưới trướng tới đây làm gì? Đốt! Đối bầu không khí này lên cho ta! Trong ba ngự lâm quân kia, Lưu Phong vóc dáng nhỏ nhất nghe vậy, dẫn đầu nói:
"Kem chống nắng ấy ư? Bôi xong rồi nha!"
"Chúng tôi cũng hỏi Trục ca rồi, có thể chia cho chúng tôi bôi hay không. Hắn nói không cho, nhưng hắn cũng không phải người keo kiệt, nói sẽ cho chúng tôi bao lì xì đỏ, coi như bọn tôi đã dùng qua! Ha ha ha ha!"
Trong tam ngự lâm quân, Lưu Phong là người đầu tiên được Trình Trục thưởng thức. Thằng nhãi nhà cậu được lắm, đường lại rộng cho cậu rồi. Trục ca ta, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ hạ cố làm người chắp cánh cho cậu. Cho cậu trải nghiệm những hiệu ứng mà người chạy cánh có thể mang lại. Đông Đông và Trịnh Thanh Phong không khách sáo như vậy, thậm chí còn phản bội nội bộ trong ký túc xá. Lưu Phong nói là bọn hắn tìm Trục ca để bôi kem chống nắng nhưng hắn không cho. Nhưng trên thực tế chỉ có Đông Đông là mở miệng xin, những người khác thì không cần. Lão béo mặt lạnh ngày thường quý trọng lời nói như vàng, lúc này trực tiếp đâm sau lưng:
"Hắn muốn dùng."
"Cái quái gì thế ..."
Đổng Đông bị bất ngờ. Chuyện chẳng có gì to tát, nhưng lại xảy ra trước mặt hắn, đối phương còn xinh đẹp như vậy, còn là nữ thần học tỷ, hắn thật sự có chút xấu hổ, vội vàng nói:
"Không phải, là nói đùa thôi! Hồng bao đỏ tôi cũng không lấy, khụ khụ!"
Nó rất thật, toàn bộ quá trình này rất thật! Tất nhiên, đây là một câu chuyện có thật và họ đã diễn xuất không tốt. Lâm Lộc ngồi ở ghế dài hành lang, cười nói:
"Cái gì, cậu phát lì xì đỏ á!"
"Được rồi, biết cậu đã dùng qua là được rồi" Cô ngẩng đầu nhìn Trình Trục bên cạnh, nói thầm:
"Lại còn đem bạn cùng phòng tới để chứng minh..."
"Đó chẳng phải là cô không tin à."
Tên cẩu nam này nhếch miệng cười, bắt đầu đổ tội.
Lâm Lộc nhìn nụ cười của hắn, không biết vì sao, chỉ là cảm giác người này rất xấu! Làm cho ta hiện tại cũng có chút xấu hổ, bầu không khí ở đây thật kì lạ. Ta phải chạy trốn! Chạy! "Ôi! Biết rồi biết rồi! Không quan trọng, cậu có bôi hay không tôi cũng mặc kệ, tặng cũng tặng cho cậu, sao phải quan tâm đến cậu, đúng không?"
Cô lập tức từ trên ghế dài đứng dậy, hệ thống ngôn ngữ dần dần trở nên hỗn loạn . "Các cậu đợi lát nữa lại luyện tập quân sự, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước nhé!"
"Tạm biệt !"
Cô nhanh chóng tạm biệt, sau đó xách túi chạy đi, thực hiện động tác phi nước đại của hươu. Trình Trục cứ như vậy mà nhìn cô bước đi, Lâm Lộc vừa bước nhanh, miệng vừa lẩm bẩm, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì. Chỉ thấy gã vươn bàn tay to ra, dùng sức vỗ vai Lưu Phong một cái, lạnh lẽo nói:
"Xuyên nhi, trong đại học có ý nghĩ yêu đương chưa?"
"Trục ca, có!"
Lưu Phong lập tức nói.
"Nếu có nữ sinh mình thích, thì hãy bí mật nói cho tôi biết nhé?"
Hắn nhìn Lưu Phong nhíu mày nói. "Được!"
Lưu Phong lập tức hưng phấn. Có phải Trục ca muốn truyền công cho ta hay không? Đổng Đông và Trịnh Thanh Phong lại đưa mắt nhìn nhau. Không phải, hai người bọn họ đang làm gì? "Chỉ có thể lén nói với lão Trình thôi, chúng ta không thể biết?"
Đông Đông vậy mà còn nói:
"Nhóc Xuyên, không phải cậu muốn đề phòng tôi với lão Trịnh đấy chứ?"
Lưu Phong trầm mặc.
Ai dà, với sự hiểu biết này của các người, về sau khó khăn rồi. Bốn người cứ như vậy mà rời khỏi khu vực hành lang, dọc theo đường đi, Đông Đông còn ghi nhớ chuyện bị lão Trịnh đâm sau lưng, hai người dùng bả vai bạn húc tôi một cái, tôi dùng vai huých bạn một cái, điều đó thật thú vị . Đông Đông gầy trơ cả xương sống, hùng hùng hổ hổ mà đụng hắn. Trịnh Thanh Phong mập mạp, mặt không có chút biểu cảm Thật ra những người của phòng 309 đều rất tốt, trò chuyện cũng chơi thoải mái. Cùng ở chung, sợ nhất trong lòng có tính so đo, tính toán Bên kia, Lâm Lộc đã đi xa. Sự chú ý của các nữ sinh chắc chắn sẽ khác với các nam sinh, Có lẽ ý nghĩ của nữ sinh càng chi tiết hơn, tìm hiểu cũng sâu hơn.
Hắn không cho bọn họ dùng, nhưng còn nói là cho bọn họ bao đỏ, là có ý gì? Có nghĩa rằng hắn không hề keo kiệt, nếu như lọ kem chống nắng này là do hắn tự mua, nhất định sẽ cho các cậu dùng. Nhưng thứ này là người khác đưa cho, vì vậy tuyệt đối không được? Trong nháy mắt kem chống nắng trở nên đặc biệt, nâng giá trị và địa vị của nó lên. Hay là, đồ vật không phải thứ gì đặc biệt, mà là... Người? Cùng một việc, từ chính miệng mình nói ra, hiệu quả hoàn toàn khác. "Ồ, mình đang nghĩ bậy bạ gì đó!"
Lâm Lộc đột nhiên có chút xấu hổ. Tránh ra, những suy nghĩ lung tung trong đầu nhanh chóng rời khỏi đầu ta! "Rõ ràng là lúc mình đưa, hắn cũng không quan tâm, còn phàn nàn nữa!"
"Không hiểu nổi hắn, không hiểu nổi hắn! Không muốn nghĩ nữa! Không muốn nghĩ nữa!"
Cô tức giận đi tới vài bước nữa Nhưng rất nhanh, bước chân lại từ từ chậm lại, bước nhỏ đi. "Cái gì chứ, chẳng lẽ đang đang nói thật sao! Hừ hừ!"
Bước chân Lâm Lộc cũng nhẹ đi vài phần. Cô mang theo túi nhỏ, đi đôi giày da, miệng nói không muốn nhắc nhưng một hồi lại nghĩ tới. Đúng vậy, cô đã chạy trốn, nhưng bầu không khí kỳ lạ vừa mới mở ra, vẫn còn dư vị ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận