Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 63: Uống ít một chút

Trình Trục vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên nồng nặc mùi thuốc súng. Mấy tên đàn ông ở tuổi này uống rượu vào lại ra vẻ uy hiếp nhau, còn thích khua môi múa mép. Thật ra cũng không có gì lạ, ngay cả những người ở độ tuổi 40 đến 50 cũng có thể như vậy.
Với tư cách là đội trưởng kiêm biểu ca, Thẩm Minh Lãng chắc chắn phải ra mặt trong những tình huống như thế này.
"Nói cái gì vậy! Uống rượu trước đi, có chơi có chịu, uống gấp đôi!"
"Tám người đều thua mà vẫn còn đưa đẩy qua lại, rượu này là chắc chắn phải uống rồi, dù có muốn đấu đơn thì cũng phải uống phạt trước!"
Nói xong, vị chủ trì này vui vẻ chạy tới, sắp xếp tám chiếc ly lên bàn, đổ đều rượu vào trong. Vừa đổ còn vừa chửi bới:
"Mẹ nó, tám người chỉ uống có một chai, vậy thôi cũng nói xúc xắc của chúng ta có vấn đề? Tôi cũng không tin số điểm ‘báo’ của cậu, có cần ông đây kiểm tra camera trong phòng riêng này không?"
Lời vừa dứt, Thẩm Minh Lãng còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay trắng nõn thon dài đã vươn ra cầm lấy chiếc ly, uống hết rượu bên trong. "Hả? Ninh Ninh, sao em lại uống?"
Cuối cùng Thẩm Minh Lãng cũng nhận ra bàn tay kia là của em gái mình. Vốn dĩ hắn ta định uống thay cho cô. Hơn nữa, trong nhóm của Thẩm Khanh Ninh có tới năm tên đàn ông, Thẩm Minh Lãng còn đang muốn khích tướng để bọn chúng anh hùng cứu mỹ nhân. Chỉ thấy Thẩm Khanh Ninh lắc đầu, liếc mắt nhìn Trình Trục và Lâm Lộc, nói:
"Không sao đâu."
Thẩm Minh Lãng nghe xong cũng không nhiều lời nữa. Hắn hiểu rất rõ tửu lượng của Thẩm Khanh Ninh. Bởi bố của họ không biết lướt mạng từ sáng đến tối đã học được cái gì mà bỗng một hôm ông gọi cả hai anh em đến uống rượu. Một lần uống là vài ngày. Đầu tiên là bia, sau đó là rượu vang đỏ, tiếp theo là rượu ngoại, rượu trắng...
Mà tửu lượng của ông ấy rất tốt, lần nào cũng rót cho hai anh em rất nhiều.
Một ngày khác, ông nghiêm túc nói với Thẩm Khanh Ninh:
"Ninh Ninh, cha bảo con uống với cha nhiều ngày như vậy, thực ra là muốn để con biết khả năng uống rượu của mình, liệu con có thể uống nhiều hay không. Như vậy sau này nếu con thật sự muốn uống rượu cũng thể tự cân nhắc, cha cũng có thể yên tâm. " Nói xong, ông cũng không thèm nhìn con trai mình lấy một cái, tiếp tục nói về tình phụ tử sâu sắc.
Thẩm Minh Lãng hoang mang.
Ta ngồi đây làm bóng đèn hả? Tình cảm cha con cũng chỉ đến thế thôi à? Tất nhiên, cũng vì vậy mà Thẩm Minh Lãng đã biết được tửu lượng của Thẩm Khanh Ninh. "So với những cô gái bình thường thì tốt hơn, nhưng chắc chắn không bằng những cô gái trong quán bar."
Hắn tự nghĩ trong lòng. Thậm chí hiện tại Thẩm Minh Lãng còn nghĩ:
"Anh trai đón sinh nhật, em gái vui vẻ muốn uống chút rượu cũng là điều bình thường mà."
Có hắn ở đây, còn xảy ra chuyện gì được? Lưu Hoành Kính và những người khác thấy Thẩm Khanh Ninh tự nguyện uống hết rượu, nếu đám đàn ông bọn họ vẫn đứng bên cạnh mắng chửi đưa đẩy thì thật sự là quá mất mặt. Từng người một đều bưng cốc lên đổ trực tiếp vào miệng. Trước đây Giang Vãn Châu từng bị bọn chó này ức hiếp đến mức nôn mửa, cuối cùng Trình Trục cũng giúp mình trút giận, hắn lập tức chạy tới giám sát mọi người. "Lưu Hoành Kính! Cốc của cậu sao còn để lại nhiều rượu như vậy, nuôi cá à?"
"Chậc chậc chậc, Uông Vĩ, cậu còn không uống cạn bằng con gái nhà người ta, ôi chao, không uống hết mà còn thêm đá vào ly, có phải định lừa mọi người trong ly không phải là rượu mà là đá tan ra không?"
Giang Vãn Châu tung hết sức công kích đối phương. Trình Trục đứng bên cạnh chỉ nhìn rồi cười, ngoài miệng hắn xem thường mấy chuyện Giang Vãn Châu làm nhưng trong lòng vẫn nhớ rõ Giang Vãn Châu đã kể với mình chuyện lần trước bị những người này ức hiếp. Lúc đội bên kia uống hết một chai Hennessy XO, Thẩm Minh Lãng mới nói tiếp chuyện trước đó:
"Lưu Hoành Kính, Uông Vĩ, hai người nghĩ sao, có muốn đấu đơn với Trình Trục không?"
Hiển nhiên bọn hắn làm sao dám. Lỡ như lại thua, tiếp tục uống hết nửa chai, người sẽ nôn mửa như vòi phun nước mất, thế thì còn gì là tôn nghiêm. Uông Vĩ suy nghĩ một lát, nhanh chóng nói với giọng ác ý:
"Đấu đơn cái gì, tiếp tục Chiến tranh thế giới đi, còn 4 vòng nữa mà. Ta thấy các người có ít người trong đội nên cố tình chuyển chiến trường thì có!"
Lưu Hoành Kính ngay lập tức hưởng ứng:
"Đúng đúng đúng, có bản lĩnh thì lại thắng 4 vòng nữa đi?"
"Được! Chơi liền!"
Thẩm Minh Lãng tự biết mình chơi rất dở nhưng lúc này lại tràn đầy khí thế. Biểu đệ ở đây, ta sợ cái chó gì? "Với tư cách là đội trưởng, hắn ta lại bước tới chơi oẳn tù xì với Lưu Hoành Kính, người thắng sẽ quyết định số rượu phạt cho vòng này.
"Lần này uống một chai!"
Sau khi thắng, Thẩm Minh Lãng tỏ ra oai phong cứ như là đội của hắn mới là đội tám người. Theo lý mà nói, bình thường đội trưởng của đội có ít thành viên hơn chắc chắn sẽ giảm lượng rượu của hình phạt mới đúng. Lâm Lộc nhìn hắn hô mưa gọi gió mà ngẩn cả người:
"Hả? Chơi lớn như vậy à?"
Cô quay đầu nhìn Trình Trục, nghiêm túc nói:
"Dựa hết vào cậu, dựa hết vào cậu!"
Trình Trục thấy cô gái nhỏ như vậy, không quên đục nước béo cò:
"Tôi không phải thần, cũng không thể thắng mãi được."
Không ngờ Lâm Lộc cảm thấy cũng có lý, liền nói:
"Vậy cậu dạy tôi hai chiêu đi!"
"Sao? Muốn làm đệ tử à?"
Trình Trục cười nói:
"Gọi một tiếng 'sư phụ' nghe xem."
Không ngờ Lâm Lộc thực sự chắp tay gọi:
"Sư phụ!"
Trình Trục gật đầu hài lòng, vẫy tay ra hiệu cô đưa tai nhỏ lại. Lâm Lộc không thể không nhớ lại cảm giác ngứa ngáy khi nói chuyện bí mật lúc nãy, cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua toàn bộ cơ thể, ngay lập tức xua tay từ chối. "Không cần đâu, sư phụ nói nhỏ là được rồi, tôi đang nghe đây!"
Trình Trục cảm thấy chuyện này cũng không thành vấn đề, hắn nhận ra tai cô rất nhạy cảm. Thì thầm nơi công cộng cũng không hay cho lắm. Hmm, thì thầm? Cái từ này hình như nghe rất gợi tình. Hắn nói nhỏ với Lâm Lộc thật ra mấy tay lão làng có thể bắt nạt người mới là do người mới thường hay sợ, không dám mở. Người mới cần phải có một cái đầu lạnh! Kết quả, khi Lâm Lộc vào sân thật sự đã nghe lời của Trình Trục, chẳng biết có phải do may mắn hay không, cô đã thắng thật. Vị seiyu tỷ tỷ này hết sức phấn khích, cảm thấy mình đã được sư phụ đả thông hai mạch nhâm đốc. Thời gian trôi qua nhanh sau những lần đổi chén rượu, đảo mắt đã gần 12 giờ đêm. Dù Trình Trục có kỹ thuật cao và biết cách gian lận, nhưng trò chơi này vẫn có khả năng thua, không phải lúc nào cũng thắng được. Sau năm vòng Chiến tranh thế giới, đội của họ đã thua một vòng, đối thủ thua bốn vòng, như vậy cũng là kinh khủng lắm rồi. Đến cuối trò chơi, Thẩm Minh Lãng chơi xong còn cố tình trang bức:
"Ôi, khát quá!"
Bữa tiệc sinh nhật năm nay, hắn cảm thấy rất vui vẻ!
"Ồ, quên mất, gần đến 12 giờ rồi, vẫn chưa ăn bánh sinh nhật!"
Giang Vãn Châu chợt nhớ ra "Đúng đúng đúng, gần 12 giờ rồi, suýt nữa là quên mất!"
Thẩm Minh Lãng tiếp lời. Hắn đã bảo tiệm bánh giao bánh sinh nhật trực tiếp đến quầy lễ tân, hiện tại đang ở trong tủ lạnh. Cả đám đều vùi đầu vào chơi, suýt nữa thì quên luôn việc cắt bánh. Tất nhiên, có ăn bánh hay không thì không quan trọng, quan trọng là phải thực hiện ước nguyện sinh nhật! Thẩm Minh Lãng nói với Giang Vãn Châu:
"Đi giám sát bọn họ uống rượu, Tôn Duyệt, tới giúp tôi mở bánh đi."
"À quên mất, Ninh Ninh, đừng uống nữa, để anh giúp em!"
Hắn không quên nhắc nhở em gái thân yêu. Lúc này Thẩm Khanh Ninh đã đỏ mặt, đầu óc cũng có chút mờ mịt. Khả năng uống rượu của cô tốt hơn các cô gái trong đây, nhưng đội nhà thua quá nhiều. Sau khi uống rượu, khí chất lạnh lùng trên người Thẩm Khanh Ninh đã biến mất hoàn toàn. Hơn nữa cô còn có làn da trắng đến mức phát sáng, sau khi ửng đỏ thì càng trở nên mềm mại hơn. Thậm chí hình như Thẩm Khanh Ninh dị ứng nhẹ với rượu, kiểu người này trong cơ thể thiếu enzym giải rượu nên không đến nỗi uống một ly sẽ khó chịu, nhưng sẽ đỏ bừng toàn thân.
Đôi chân thon dài, trắng nõn của cô được nhuộm một màu nhẹ như hồng ngọc, đẹp đến mức không thể tả. Cô vuốt nhẹ mái tóc dài thướt tha của mình, không để ý đến lời của Thẩm Minh Lãng, với tay lấy ly rượu. Đúng lúc này, một bàn tay to lớn vươn ra chặn trên miệng ly của cô.
Thẩm Khanh Ninh thắc mắc nhìn lên thì thấy gương mặt sắc sảo của Trình Trục. Hai người nhìn nhau, Trình Trục chỉ cảm thấy ánh mắt của cô mang theo sự mê hoặc kinh người, khiến cô càng trở nên hấp dẫn hơn. Lúc này, nội tâm Thẩm Khanh Ninh đang đấu tranh kịch liệt. Hắn không uống trực tiếp từ ly rượu của cô, mà im lặng đổ rượu phạt vào ly của mình rồi uống hết. Vì quy tắc là nếu uống thay cho người khác thì phải uống gấp đôi nên hắn không nói một lời mà trực tiếp rót rượu vào ly của mình, sau đó ngửa đầu uống hết.
Yết hầu gợn lên, một hơi uống cạn.
"Uống ít một chút."
Dùng khuôn mặt vô cảm nói ba chữ này với Thẩm Khanh Ninh. Dứt lời, ngay lập tức hắn quay lưng rời đi, không nói thêm bất kỳ câu gì, quay lại chỗ ngồi ban đầu, đủ rồi thì nên dừng lại. Làm nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận