Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 602: Đêm đến! (2)

Thật ra hôm nay hắn muốn xem thử, rốt cuộc Ninh Ninh có thể làm đến mức ở công ty nói chuyện công việc không.
Rất rõ ràng, cô gái kiêu ngạo có thể.
"Người kiêu ngạo chính là như vậy, một khi chuyện đã bị xác định là công việc thì cô ấy sẽ không nao núng, nếu như không thì thấy rõ cô ấy ngại ngùng, nhút nhát, vô dụng."
Trình Trục quá hiểu rõ điểm này.
"Nếu có thể làm được thì chính là chuyện tốt."
"Yên tâm đi Ninh Ninh, "Của hồi môn" cô đầu tư vào trong Dữu trà, tôi sẽ giúp cô coi sóc thật tốt."
Cẩu nam nhân nghĩ thầm.
Thời gian lại trôi về ba ngày sau, Trình Trục bắt ngày có thể thường xuyên đi học, cũng có thể thường xuyên đi đến tiệm rồi.
Phỏng vấn độc quyền duy nhất mấy ngày trước đều đã được công bố, phóng viên truyền thông bao vây trường học và tiệm trà sữa đã giảm đi rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, "Kiên trì ghé thăm" cũng đang chuẩn bị mẫu của năm mới. Cái gọi là mẫu của năm mới, thật ra cũng không có gì mới lạ, chẳng qua chính là một vài nội y QQ màu đỏ, vẽ một chuyện vui. Trong ba mẫu sản phẩm, chỉ có một mẫu là Trình Trục đích thân thay đổi nâng cấp. Đây là mẫu sườn xám ren màu đỏ. Nhìn phía trước là sườn xám bình thường, chỉ có điều vật liệu là ren, sau đó phần vạt áo sẽ hơi cao, vừa vặn ở vị trí của vùng tuyệt đối trong truyền thuyết.
Nói đơn giản, chính là nếu bình thường mặc, chụp ảnh đăng trên mạng là có thể qua xét duyệt. nhưng nếu như lúc bạn đang mặc mà khẽ đưa tay lên, thì sẽ khiến vạt áo của sườn xám hơi nhếch lên, khoảng cách nhỏ xíu mấy centimet thế này sẽ tạo nên hiệu quả "Hoa sen nhỏ e ấp", lập tức không cách nào vượt qua kiểm duyệt. Sự tinh túy của sản phẩm này thực ra là ở thiết kế ren chạm rỗng ở sau lưng, sẽ có rất nhiều chỗ trong suốt chạm rỗng. Trong ngành, chúng tôi gọi là mẫu xuyên thấu mông. Cho nên, đến khi trời tối, thợ chụp ảnh Diệp Tử có công giúp vua giống như họa sĩ Hồ Ngôn trong "Kiên trì ghé thăm", phải báo cáo công việc với Trình Trục. Do hình thức mẫu không nhiều cho nên khi đến chín giờ tối, dưới sự thăm dò của Trình Trục, cô đã gửi qua hình phản hồi của người bán. Trình Trục lật từng tấm xem qua, cảm thấy không có vấn đề gì.
"Diệp Tử đã rất thuần thục rồi."
"Hoàn toàn là một thợ chụp ảnh QQ có thể một mình đảm đương một phía rồi."
"Có cô và Hồ Ngôn ở đây, tôi đều có thể rất yên tâm những công việc giai đoạn đầu của "Kiên trì ghé thăm"."
Hắn gõ chữ trả lời:
"Chụp không tệ, không có vấn đề gì cả."
Diệp Tử lập tức trả lời lại icon vui vẻ của một cô gái nhỏ nhảy múa. Sau đó, cô còn chủ động hỏi:
"Ông chủ, đây là mẫu mới cuối cùng của năm mới phải không?"
"Đúng vậy, qua thêm một khoảng thời gian nữa, công nhân trong nhà máy đều phải nghỉ phép rồi."
Trình Trục trả lời. "OK, vậy hai ngày này tôi cũng phải mua vé máy bay quay về nhà rồi."
Diệp Tử gõ chữ. Sau đó, Trình Trục nhìn thấy trong khu vực trò chuyện lúc thì biểu thị "Đang soạn tin nhắn", lúc lại không biểu thị, cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần. Rất rõ ràng, Diệp Tử hèn mọn muốn nói gì đó, nhưng lại có chút xoắn xuýt. Cho nên, chữ gõ xong lại xóa, xóa xong lại gõ, đang lặp đi lặp lại sự đắn đo. Trình Trục hoàn toàn có thể đoán được suy nghĩ của cô, hay là nói, là cô đang mong đợi cái gì. "Gửi định vị cho tôi."
Trình Trục gõ chữ. Quả nhiên, "Đang soạn tin nhắn" bên đó lập tức biến mất, ngay lập tức định vị của một khách sạn đã được gửi đến. "Ông chủ, vậy tôi làm chút công tác chuẩn bị, cậu đến rồi thì trực tiếp gọi điện cho tôi."
Cô nói. "Hả? Còn có công tác chuẩn bị? Xem ra là muốn giở chút chiêu trò rồi?"
Trình Trục nghĩ thầm trong bụng. Hắn mặc áo khoác rồi xuống lầu lái xe. Diệp Tử cực khổ làm việc cùng hắn đến cuối năm, muốn lấy chút tiền thưởng cuối năm, không hề quá đáng chút nào đúng chứ? Sau khi đến khách sạn, hắn ở cửa thang máy của nhà xe dưới tầng hầm đợi Diệp Tử. Chỉ thấy cô mặc áo choàng tắm của khách sạn xuống đón hắn. Sau khi quét thẻ, thang máy bắt đầu đi lên phòng ở lầu 27. Cô gái hiểu chuyện vừa đẩy cửa liền hỏi:
"Ông chủ, cậu có vội không?"
"Không vội."
Trình Trục mỉm cười nói. Hắn đánh giá một lượt Diệp Tử từ trên xuống dưới, hỏi:
"Không phải cô làm chút công tác chuẩn bị sao? Tạm thời dường như tôi chưa nhìn ra cô đã chuẩn bị gì."
"Đợi lát nữa sẽ nói cho cậu biết, dù sao cũng là một điềm báo tốt."
Diệp Tử còn bắt đầu chơi trò bí mật. Hai người ở trong phòng đợi chưa được bao lâu thì Diệp Tử bắt đầu ôn lại bài học. Đừng quên, cô đã học gì đầu tiên ở chỗ thầy Trình. Trình Trục ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn Diệp Tử ngồi quỳ trên gối dựa, nói:
"Năm nay cực khổ rồi."
"Không cực khổ."
Miệng Diệp Tử phát ra tiếng nói cực kỳ mơ hồ. Sau khi làm xong mấy thứ này, Diệp Tử mới bắt đầu cho hắn thấy toàn bộ công tác chuẩn bị giai đoạn đầu của mình. Ở vị trí dưới rốn của cô đã dán một miếng sticker vân bạc trong truyền thuyết. Độ thích hợp của thứ này rất cao với cô, lập tức khiến cho bụng dưới bằng phẳng đó có chút phong cách khác biệt. Nhưng Trình Trục cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện mặt dưới của đường vân này có hai chữ nhỏ màu hồng, cũng là dán lên trên. Hai chữ này là: Sự nghiệp. Diệp Tử ngước mắt nhìn hắn, nói:
"Ông chủ, không phải cậu thường nói: Làm sự nghiệp thì phải mở lề lối ra sao?"
Sau khi cô ấy nói xong, Trình Trục liền nhìn thấy tất cả đạo lý huyền diệu! Chân trái của cô dán một chữ lề màu hồng. Chân phải của cô dán một chữ lối màu hồng. Diệp Tử nhìn hắn, trước khi hắn làm sự nghiệp, còn tặng lời chúc phúc tốt đẹp:
"Chúc ông chủ năm 2015, sự nghiệp vượt hơn năm ngoái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận