Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 546: Vua dồn ép gặp vua dồn ép (2)

Mà cái gọi là giới thời trang thì thực sự không phải là nơi của người nghèo.
Trình Trục đứng dậy mở máy chiếu trong phòng tiếp khách lên, con mẹ nó, người này còn chuẩn bị sẵn một bài thuyết trình powerpoint !
Lần trước, khi Văn Hoa của Thiên Thành Capital đến, thậm chí hắn còn lười mở máy chiếu lên cho đối phương xem.
Muốn xem cũng được, nhưng phải trả thêm tiền!
Nói một cách nghiêm túc, hắn thực sự đối xử với Văn Hoa như một người công cụ.
Nhưng phải nói rằng, dùng rất tốt!
Nhạc Linh Tịnh ngồi bên cạnh nghe, thật ra cô ấy hơi lơ đãng.
Thật ra cô ấy không có hứng thú nhiều với những thứ liên quan đến kinh doanh, cho dù nhà họ Nhạc rất giàu có.
Điều này có lẽ cũng liên quan đến người ba ở rể ở nhà họ Nhạc của cô. Người đàn ông này vẫn luôn hối hận, nhất là trước mặt cô con gái này. Ông ta luôn nhắc đi nhắc lại chữ "tiền". Ông ta cảm thấy tất cả mọi người trong nhà họ Nhạc đều coi thường ông ta. Thực tế là ông ta đã đoán đúng rồi. Nhạc Đông Dịch rất coi thường ông ta nhưng người cậu này lại rất chiều chuộng Nhạc Linh Tịnh. Lúc này, thực ra cũng có thể thấy được, Nhạc Đông Dịch là một người thích nắm bắt tiết tấu của cuộc trò chuyện. Lẽ ra bây giờ Nhạc Linh Tịnh chỉ đang thưởng thức ly trà sữa ngon lành trong tay mình. Cô ấy khá thích ly trà sữa nho thạch này, nó rất phù hợp với khẩu vị của cô ấy, thậm chí cô ấy còn cảm thấy nó ngon hơn cả sản phẩm trà sữa dâu tây chủ đạo trước đó. Nếu lần sau còn đến Trục Trà, cô ấy sẽ ưu tiên chọn trà sữa nho thạch. Nhưng câu nói tiếp theo của Trình Trục đã khiến cô gái dịu dàng ít nói vẫn luôn cúi đầu uống sữa ngẩng lên.
"Tổng giám đốc Nhạc, tôi chỉ cần năm phút."
Hắn nói.
Thật ra powerpoint của Trình Trục cũng không có nhiều trang. Mà hắn cũng rất giỏi ăn nói. Bạn sẽ không thấy bất kì sự non nớt của một sinh viên đại học bình thường nào trên người hắn cả, ngược lại, hắn càng giống như một ông chủ lớn quen với việc mở họp và thậm chí là tẩy não nhân viên. Kể từ khi hắn nói mình chỉ cần năm phút thì hắn đã lấy lại tiết tấu của cuộc trò chuyện này một lần nữa. Thực tế, Trình Trục thực sự cho rằng năm phút là đủ rồi. Trong năm phút này, hắn sẽ sử dụng powerpoint này để trình bày với Nhạc Đông Dịch về mô hình kinh doanh của Trục Trà và nó khác với các quán trà sữa truyền thống như thế nào. Thật ra nếu như bạn muốn nói kỹ những điều này thì cũng có thể nói lên tới mấy tiếng.
Nhưng thực ra không cần thiết.
Trình Trục tin rằng, với trình độ lão luyện của Nhạc Đông Dịch thì chắc chắn ông ta sẽ hiểu rõ Trục Trà nên đi theo mô hình kinh doanh thế nào, có thể nhìn thấu bản chất thông qua hiện tượng. Đừng coi thường tư duy đỉnh cao của những ông trùm kinh doanh này. Một khi ông ta đã nói ra con số ít nhất là tám mươi triệu thì điều đó có nghĩa là ông ta hiểu rõ thị trường, chẳng hạn như việc đốt tiền vào chuỗi cung ứng trái cây tươi mà không đơn giản chỉ là mở thêm chi nhánh. Chắc chắn Nhạc Đông Dịch biết rằng số tiền ba mươi triệu mà Văn Hoa của Thiên Thành Capital đưa ra không đủ. Nếu Trình Trục không dựa vào việc mình là một người trọng sinh, với trình độ hiện tại của hắn thì thật sự không chắc rằng hắn có đủ tư cách để trao đổi ý tưởng với ông ta. Thực tế, có rất nhiều thương hiệu trà sữa nổi tiếng trên thế giới, trước khi nhận được tài trợ thì họ vẫn đi theo mô hình kinh doanh giống như các quán trà sữa truyền thống, nhưng sau khi nhận được tài trợ, mô hình kinh doanh của họ sẽ lập tức thay đổi, xuất hiện một mô hình kinh doanh hoàn toàn mới trên thị trường. Nói cách khác, trước khi mô hình kinh doanh này xuất hiện trên thị trường thì cũng đã được tư bản xem trọng, bằng lòng đầu tư để thử nghiệm một lần, để khám phá con đường mới này.
Nhưng Trình Trục thì khác, quán Trục Trà của hắn đã đi theo mô hình này ngay từ đầu, đã thể hiện một phần thành phẩm cho người ta xem. Đối với Nhạc Đông Dịch, việc ông ta tới đây gặp gỡ Trình Trục là để xem liệu chàng thanh niên này có thực sự có tầm nhìn xa và xác định được một mô hình kinh doanh mới hay không hay chỉ vô tình thành công. Vẫn là câu nói kia, đầu tư không chỉ là đầu tư vào dự án mà còn đầu tư vào con người. Huống chi, cậu thanh niên này còn quá trẻ, khiến cho người ta hơi lo lắng. Nhưng mà Trình Trục chỉ mới nói được hai phút mà Nhạc Đông Dịch vốn không có phản ứng gì đã bắt đầu khẽ gật đầu. Khi Trình Trục nói được hơn ba phút thì thực tế cũng đã trình bày xong bản thuyết trình powerpoint một cách ngắn gọn, hiệu quả cực kì cao. Nhạc Đông Dịch nghe xong, ngoài ngón cái ra thì bốn ngón tay còn lại lần lượt gõ nhẹ xuống bàn, lặp lại ba lần như vậy rồi chìm vào suy tính.
Một lát sau, ông ta lên tiếng:
"Dự án Trục Trà này, Phổ Lâm Capital có thể đầu tư một trăm sáu mươi triệu."
Quả thật giống y như người đàn ông trung niên này đã nói từ lúc đầu, ông ta sẽ trực tiếp đưa ra câu trả lời và sẽ không vòng vo. Nhạc Linh Tịnh ở bên cạnh nghe thấy thì khẽ giật mình. Người bạn học này của cô ấy, người đàn ông làm mẫu ảnh cho đàn chị đã khiến cậu của cô ấy tăng gấp đôi số tiền đầu tư chỉ trong vài phút! Mà càng bất ngờ hơn nữa là sau khi nghe thấy con số này, Trình Trục vẫn không hề dao động. Văn Hoa của Thiên Thành Capital mà biết được con số này thì chắc sẽ sững sờ. Cô ta tự cầm ba mươi triệu đến, rồi bị con số một trăm ba mươi triệu làm cho tức giận mà bỏ đi, kết quả là Phổ Lâm Capital lại đề nghị con số một trăm sáu mươi triệu ngay từ lúc đầu! Nhưng giây tiếp theo. Trình Trục nhìn Nhạc Đông Dịch, lại từ chối rất nghiêm túc. "Không được, nếu như là Phổ Lâm Capital của tổng giám đốc Nhạc thì phải là một tỷ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận