Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 255: Cô đang vẽ hắn?

Nghĩ đến đây, Hồ Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Tịnh đang cầm xu trò chơi với cảm giác cắn rứt. Chủ yếu là vì cô không ngờ sư muội và sếp của mình lại quen nhau ngoài đời!
Vốn cho rằng hai người này cả đời sẽ không phải kiểu người có thể giao nhau.
"Không sao, vẫn tốt, sư muội cũng nắm được điểm yếu của hắn!"
"Này, lời này sao lại thấy kỳ quái nhỉ?"
Đây là phản ứng đầu tiên của cô gái lạnh lùng này.
Hồ Ngôn đã từ Nhạc Linh Tịnh biết được không ai ở Đại học Khoa học và Kỹ thuật biết Trình Trục bán nội y trên QQ.
Chỉ biết là hắn đã kiếm được hũ vàng đầu tiên, sau đó lại mở một cửa hàng bên ngoài trường học, sau đó cửa hàng này phát triển mạnh mẽ, cuối cùng bán được được với giá 550 vạn.
"Có thể thấy được, ông chủ cũng không muốn tiết lộ thân phận!"
Người phụ nữ đeo kính gọng đen bắt đầu điên cuồng phân tích, thiếu điều tròng kính phản quang lóe lên. Được rồi, được rồi, đợt sóng này vẫn có thể ổn định được! Sau khi đến Dữu tới chơi, Hồ Ngôn đầu tiên lấy một vài con búp bê, sau đó chụp vài bức ảnh check in tại tường búp bê. Toàn bộ quá trình có chút khẩn trương vì xung quanh có nhiều người. Nhưng không hiểu sao, thỉnh thoảng cô lại liếc mắt về chiếc ghế trống ở quầy thu ngân. Bên kia, Trình Trục nói với Hồ Ngôn rằng hắn đã rời khỏi cửa hàng, chắc chắn hắn sẽ không quay lại giữa chừng. Dữu tới chơi có nhiều người dễ bị biết chuyện, cũng nhiều sinh viên trong trường. Dù sao thì cô cũng đang ở Hàng Châu, nếu thực sự muốn liên lạc cũng sẽ có cơ hội. "Nói đến đây, vẫn cảm thấy mình thua thiệt."
"Bộ dạng của mình đều bị thấy hết rồi, nhưng cô ấy lại đeo khẩu trang."
Trình Trục nghĩ Hắn không phải là loại người thích chịu thua lỗ nên sau này nhất định sẽ có tính toán riêng. Vào lúc này, Trình Trục đang lái xe đến phòng làm việc Kiên trì ghé thăm. Khoảng thời gian trước, phòng làm việc bên cạnh phòng thiết kế không thể tiếp tục kinh doanh, hợp đồng thuê cũng không được gia hạn nên Trình Trục đã thuê lại.
Khi hoạt động kinh doanh nội y trên QQ ngày càng tốt hơn, địa điểm nhỏ ban đầu chỉ rộng hơn 100 mét vuông chắc chắn đã không còn đủ dùng nữa. Đến lúc cần, đem đả thông cả hai bên là được rồi. Hoặc nếu hai bên không thông nhau cũng không sao, một bên phụ trách Taobao, một bên phụ trách doanh thu xuất khẩu, như vậy cũng ổn. Nhưng hiện tại, nơi này được hắn tạm dùng làm nơi đặt bộ máy móc, thiết bị khác cho quán trà sữa của mình. Hắn hiện tại đã tìm được bốn nhân viên, tất cả đều có nhiều kinh nghiệm làm việc ở quán trà sữa. Cả bốn người họ đều là nữ, đều có ngoại hình khá ưa nhìn, mức lương mà Trình Trục đưa ra cũng cao hơn nơi họ làm việc trước đây. Hai người trong số họ cũng đã từng làm việc tại Trà sữa Goodme và đã tham gia đào tạo nhân viên. Hai người còn lại từng làm việc tại hai cửa hàng trà sữa thương hiệu tư nhân. Theo như Trình Trục nhận thấy, hai kiểu nhân viên khác nhau này có những ưu nhược điểm riêng.
Ở một số cửa hàng nhượng quyền, một nhân viên chỉ chịu trách nhiệm về một quy trình cố định, không nhất thiết yêu cầu thành thạo mọi thứ. Điều này có lợi cho... việc che giấu công thức? Nhưng những người đã nhận được sự huấn luyện chính thống này chắc chắn là khác.
Tuy nhiên, một số thương hiệu trà sữa tự sở hữu có thể không hẳn quá cảnh giác với nhân viên, có thể mỗi quy trình đều đã làm qua. Hôm nay hắn ghé qua, không có ý dẫn họ cùng nhau đi phát triển sản phẩm mới. Thay vào đó để họ pha một số loại trà sữa thông thường được bán ở các quán trà sữa khác.
Chỉ có điều nguyên liệu sẽ được thay thế bằng một mẻ trái cây tươi và lá trà mà hắn mới mua, còn có một lô sữa mới. Thành thật mà nói, bốn cô gái này khá kinh ngạc. Lúc đầu là ngạc nhiên vì ông chủ còn trẻ tuổi, hơn nữa lại rất đẹp trai. Sau đó là có chút không hiểu hắn rốt cuộc định làm gì? Hắn thực sự có ý định pha trà sữa bằng sữa thật, trà thật và trái cây tươi! Chúa ơi, như vậy không phải chi phí sẽ rất cao?
Trong số bốn cô gái này, người có nhiều kinh nghiệm làm việc nhất là Lưu Điềm. Cô làm việc ở quán trà sữa được một năm rưỡi. Đối với cô, cô biết rất rõ chi phí pha trà sữa thấp đến mức nào. Thứ này có thể nói là cực kỳ lợi nhuận! Cô không hiểu tại sao ông chủ đẹp trai này lại sử dụng nguyên liệu tốt như vậy? Hơn nữa nếu làm như này, quy trình sẽ trở nên phức tạp hơn và quá trình mọi người làm ra sản phẩm sẽ chậm hơn. Điều buồn cười nhất là họ chỉ thử làm một cốc theo hướng dẫn của ông chủ. Cuối cùng, tất cả mọi người, kể cả ông chủ đều đi đến một kết luận thống nhất: Không ngon bằng trà sữa rẻ tiền nguyên liệu kém! Trình Trục: Điều này thật ngu ngốc! Chết tiệt, ông đây đã đổi nguyên liệu thô thành nguyên liệu tốt hơn, nhưng khẩu vị lại giảm đi! Điều đó không có nghĩa là lợn rừng không thể ăn trấu, đôi khi sự thật lại rất nực cười. "Mùi vị không nói lên tất cả."
Trình Trục nhếch môi, nhìn không ra hiện tại có vấn đề gì:
"Mấy cô thấy thế nào?"
Bốn cô gái đều có ý kiến riêng của mình. Có người cho rằng có phải do vị trà quá nồng, có người cho rằng có phải là cho quá nhiều sữa.
Vẫn may, còn đủ thời gian nên mọi người có thể từ từ thử lại. Đây là lý do Trình Trục thành lập nhóm trà sữa của riêng mình từ rất sớm. Trước khi cửa hàng chính thức mở cửa, họ cần được tham gia một khóa đào tạo bất ngờ khác. Đây là điều rắc rối khi xây dựng thương hiệu của riêng mình, nếu muốn đạt được cụm từ siêu nhượng quyền thì cần phải có tiền và nguồn lực mới được. Chỉ cần bỏ tiền ra và đảm bảo vị trí trung tâm, những việc khác không cần quá lo lắng, mọi việc khác sẽ có tổng bộ lo liệu. Có nghĩa là giai đoạn đầu sẽ tốn rất nhiều tiền lãng phí nhưng giai đoạn sau lại dễ dàng biến thành rau hẹ...
Mãi đến năm giờ chiều, mọi người mới pha được ly trà sữa khoai môn ngon hơn nhiều. Hiện tại cũng sắp vào đông nên trà sữa khoai môn như thế này rất thích hợp với thời tiết se lạnh. "Tôi cảm thấy mùi vị vẫn có chút béo ngậy, tôi sẽ đổi loại sữa rồi thử lại xem sao."
Trình Trục nói. Chiều nay hắn đã sớm học được cách pha trà sữa khoai môn. Trở lại căn hộ ở Tòa nhà B, hắn có thể thử tự mình làm sau đó tiến hành sửa đổi.
Nếu điều kiện cho phép, còn có thể nhờ Lâm Lộc hoặc Thẩm Khanh Ninh tới nhà uống trà sữa. Chà, là Lâm Lộc hoặc Thẩm Khanh Ninh, không phải Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh. Cá nhân Trình Trục cảm thấy tốt hơn hết là không nên tiếp xúc với hai người cùng lúc trong thời gian sắp tới. Nếu không sẽ gây bất lợi cho sự phát triển sau này. Tám giờ tối, Hồ Ngôn một mình trở về phòng khách sạn. Tối nay Nhạc Linh Tịnh muốn ở lại ký túc xá. Vì sáng mai cô nàng có tiết học sớm nên sẽ phiền phức hơn nếu cô ngủ ở ngoài. Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên Hồ Ngôn làm chính là dán một tấm màng dùng một lần lên bồn tắm, sau đó bắt đầu cho nước vào. Cô cần phải tắm, a, là cần phải tắm. Trong lúc mở nước, cô ngồi bên bồn tắm, đầu có chút trống rỗng. Cô không biết sau này phải đối mặt với vị kim chủ của mình như thế nào. Phải mất một phút cô mới nhận ra:
"Mình cứ ngồi ngu ngốc làm gì vậy? Mình phải tẩy trang trước đã."
Đợi đến khi nhiệt độ cao sẽ khiến lỗ chân lông nở ra, mỹ phẩm đối với làn da sẽ không tốt. Sau khi đeo dây buộc tóc, cô dùng dầu tẩy trang và sữa rửa mặt để tẩy đi lớp trang điểm nhẹ trên mặt. Hồ Ngôn nhìn mặt mình trong gương, hai ngày nay làn da vẫn rất tốt. Cách đây một thời gian, cô nhận lệnh của sếp, ngày đêm vẽ tranh, Trình Trục đã trực tiếp khiến cô bị rối loạn nội tiết. Lúc này cô đã cởi áo khoác dài, chỉ mặc chiếc váy ôm hông màu xám nhạt.
Hồ Ngôn không phải bị cận thị sao, hiện tại cô không đeo kính nên mắt rất gần gương, toàn thân hướng về phía trước. Hành động này khiến mông cô hướng lên trên, gấu váy che mông bị đẩy lên khi phần thân trên của cô nghiêng về phía trước. Vòng 3 của cô tròn trịa đầy đặn khiến váy bị kéo giãn rộng. Lúc này, hai chân không khép lại với nhau mà hơi dang rộng ra, toàn bộ phần lưng mang lại cho người ta cảm giác hấp dẫn lại chìm đắm. Sau khi nước trong bồn tắm đầy, Hồ Ngôn nhanh chóng cởi váy, sau đó ném chiếc quần lót nhỏ sang một bên, cả người ngâm trong nước nóng. Lần tắm này cô ngâm mình trong hai mươi phút. Sau khi mặc áo choàng tắm vào, cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực. Khuôn mặt hơi gợi cảm của cô cũng đỏ bừng. Hồ Ngôn đi đến ghế sofa ngồi xuống, không biết phải làm gì. "Vậy thì vẽ cho xong những bức tranh còn dang dở của ngày hôm qua đi."
Cô nghĩ. Thứ cô muốn tiếp tục vẽ hiện tại không phải là thể loại chân dung tự họa đơn lẻ. Nhưng đó là loại mà chỉ có đàn em Nhạc Linh Tịnh mới có thể nhìn thấy... tranh phúc lợi.
Có cả nam nữ trong tranh. Nếu cô đăng những thứ này lên mạng, có lẽ cô có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng sau đó phải ngồi tù.
Cũng thật kỳ lạ, ngày hôm qua cô có chút khó khăn khi vẽ tranh, cảm thấy gần đây có chút cạn kiệt cảm hứng. Nhưng không biết hôm nay tại sao, có thể nói cảm hứng điên cuồng tuôn trào. Sau khi bức tranh hoàn thành, cô cảm thấy cực kì hài lòng. "Có vẻ như đây là bức tranh cảm xúc nhất mà mình vẽ gần đây!"
Hồ Ngôn khẽ gật đầu, tự khen ngợi mình. Quả nhiên, gần đây kỹ năng của mình đã tiến bộ rất nhiều! Không phụ lòng sự ủy thác của ông chủ. Cô lập tức nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn WeChat cho Nhạc Linh Tịnh:
"Sư Muội, vừa rồi chị chán quá nên mới đem bức tranh hôm qua còn dang dở vẽ xong rồi, em có muốn xem thử một chút không? Đẹp xuất sắc!"
"Được nha."
Nhạc Linh Tịnh hiện tại đã lên giường, thuận tiện có thể xem tranh. Sau đó, Hồ Ngôn liền gửi ảnh bức tranh qua. Nhạc Linh Tịnh phóng to lên nhìn, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô nàng đã cảm thấy bức tranh này thực sự rất đẹp, đẹp hơn tất cả những bức tranh trước đây. Nói thế nào nhỉ? Sự lôi kéo dục vọng ngay lập tức tràn đầy! Cảm giác lôi cuốn ấy, quá ngầu rồi! Cô cảm thấy lời sư tỷ nói quả thực không sai, bức tranh này thực sự rất đẹp, liền lưu nó lại. Lúc này, Nhạc Linh Tịnh lén kéo chăn đắp lên mình, trực tiếp che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình. Cả người nằm cuộn tròn ở đó. Tuy nhiên, sau khi xem lại bức tranh này mấy lần, cô chợt cau mày. Trong tình huống bình thường, khi Hồ Ngôn vẽ tranh, diện mạo của nam nữ chính đều được thể hiện thoải mái, cũng như hình dáng cơ thể. Nhưng hôm nay, người đàn ông trong tranh lại có khuôn mặt góc cạnh. Điều quan trọng hơn là lông mày của anh ta... hơi nhướng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận