Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 513: Che mắt lại hôn (2)

Nhưng Trình Trục nhìn thế nào cũng thấy đường sá càng hoang dã, càng giống một quái tài.
"Anh trai vẫn luôn rất lợi hại."
Trình Dữu đương nhiên là fan hâm mộ nhỏ của Trình Trục, cô bé còn bổ sung thêm một câu:
"Chị Tiểu Lộc mới phát hiện ra sao?"
Lâm Lộc bị cô bé nói đến dở khóc dở cười, nhịn không được ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của cô bé.
Trình Trục bên kia rất nhanh đã giải quyết xong mọi chuyện.
"Chờ chán rồi sao?"
Hắn hỏi.
"Không có, nhìn cậu làm chuyện xấu sau lưng, tôi vẫn cảm thấy rất thú vị."
"Cái gì gọi là chuyện xấu? Chú ý thân phận cùng lập trường của cô!"
Hắn cố ý nhấn mạnh một chút thân phận của đối phương.
Lâm Lộc lập tức lại nhảy cẫng lên:
"Được được được, không phải làm chuyện xấu, là chiến tranh thương mại thôi!"
"Đây cũng không tính là chiến tranh thương mại, cô biết tại sao không?"
Trình Trục hỏi. "Tại sao, cái này sao lại không tính là chiến tranh thương mại được chứ?"
Trình Trục ngẩng đầu lên nhìn quảng cáo Trục trà trên màn hình màn hình led, ánh mắt ra vẻ thâm thúy, sâu kín nói một câu:
"Bởi vì tôi tạm thời không có đối thủ."
Thật ra Lâm Lộc đã sớm quen với việc Trình Trục là kẻ thích làm màu. Nói thật, cô ngược lại là bởi vì điểm này, mới cảm thấy Trình Trục càng đầy sức sống, hơi thở thanh xuân trên người càng nồng đậm hơn. Nhưng mà, lời Trình Trục nói đúng là sự thật. Gần đây hắn thấy hơi chờ mong có mấy đối thủ ra dáng một chút. Lúc làm thương mại điện tử, kẻ địch của hắn đều là một đám thương mại điện tử có uy tín lâu năm. Những người này dựa vào ưu thế bẩm sinh của sản phẩm QQ trên thương nghiệp điện tử, chỉ cần công ty biết cách chơi là có thể phát triển. Trình Trục làm việc hầu như đều dựa vào thao tác dẫn nước ngoài, những người này muốn đối nghịch với hắn, cũng không thể đứng trên cùng một chiến trường, cùng lắm cũng chỉ có thể đi theo phía sau mông hắn, ăn canh thừa thịt nguội hắn đã ăn. Bọn họ tự nhận mình là kẻ địch của "Kiên trì ghé thăm", thật ra chỉ là đang ở hư không tìm địch.
Trình Trục căn bản không ngồi ở đối diện bàn đánh bài của bọn họ, là bọn họ tự tưởng tượng ra. Nhưng kết quả lại là: Trình Trục lật ngược bàn của tất cả mọi người. Ngành trà sữa sẽ hơi khác một chút, nếu hắn muốn tạo ra thế lực trà sữa mới, như vậy thì nhất định sẽ là kẻ địch của trà sữa truyền thống. Hắn đã hơi chờ mong có đối thủ đối đầu với hắn, trong khoảng thời gian gần đây thân thể không ngứa, nhưng có chút ngứa nghề. Hoan nghênh đi vào con đường đối kháng! Trình Trục nhìn thời gian, hỏi Lâm Lộc:
"Kế tiếp cô có sắp xếp gì không?"
"Tôi không có sắp xếp gì."
"Vậy cô tới thành Tinh Quang chỉ đơn thuần là mua một ly trà sữa thôi à?"
Trình Trục cố ý nói. "Đúng! Không được à?"
Lâm Lộc tức giận, lại có vài phần xấu hổ. "Buổi tối hôm nay tôi và Tiểu Dữu Tử phải đến nhà ông ngoại ăn cơm, cơm chiều không thể cùng ăn chung được rồi."
Trình Trục nói. "Được, hôm nay tôi cũng phải về nhà ăn cơm."
"Vậy đi thôi, về tiệm tìm một chỗ ngồi một lát là được rồi."
Trình Trục nói. Lúc quay về thành Tinh Quang, Lâm Lộc còn đặc biệt nói một câu:
"Công ty thiết kế nhà chúng tôi hiện tại đều bởi vì việc làm ăn của cậu trở nên tốt hơn, đơn hàng bên phía Hạ Lương căn bản bận không hết, mỗi ngày anh ta thiết kế đến nửa đêm, mẹ tôi cũng nói sợ anh ta bị đột tử."
Trình Trục nghe vậy thì cười, nắm tay cô nói:
"Sau này, bất kỳ thiết kế nào trong các chi nhánh Trục trà đều để nhà cô phụ trách."
Tuy rằng phong cách thiết kế của mỗi cửa hàng đều sẽ thống nhất, nhưng khẳng định vẫn sẽ bởi vì thi công cụ thể mà có chỗ khác biệt. "Thật sao?"
Lâm Lộc thích nhất là loại đãi ngộ đặc thù này. "Chẳng lẽ còn muốn tôi viết hợp đồng cho cô? Lời hứa miệng còn chưa đủ sao?"
Trình Trục trêu ghẹo. "Vậy một lời đã định."
"Được."
Trình Trục ngược lại nhớ tới một chuyện khác:
"Đúng rồi, còn có trà sữa, túi trà sữa sau này, những lúc đổi mới này cũng sẽ tìm công ty các cô làm."
"Cái này sẽ thay đổi thường xuyên sao?"
Lâm Lộc khó hiểu. "Quán trà sữa khác thì không, nhưng quán trà sữa của tôi sẽ thường xuyên đấy vì đây là một bước rất quan trọng."
Trình Trục nói. "Tại sao?"
"Bí mật thương nghiệp!"
"Ngay cả tôi cũng không thể nói à?"
"Vậy cô năn nỉ tôi một chút thì tôi sẽ nói cho cô biết."
Hắn thuận miệng nói. Ai có thể ngờ tới tiểu quỷ nghịch ngợm Lâm Lộc này thật sự không cần mặt mũi, cô chắp hai tay trước ngực, cợt nhả nói:
"Năn nỉ năn nỉ!"
Trình Trục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật sự có chút không chịu nổi. "Không phải không nói cho cô, là tôi vẫn chưa nghĩ xong cụ thể, cái này liên quan đến một loại trò chơi sáng tạo mới, lúc thực thi, tôi sẽ nói cho cô đầu tiên."
"Vậy được rồi."
Lâm Lộc cầu xin người ta xong lại còn đuổi đi. Kiểu con gái này, cho dù có đôi khi tức giận, đoán chừng cũng rất dễ dỗ. Đến bốn giờ rưỡi chiều, mọi người liền định trở về. Kết quả, lúc này Trình Trục mới biết Lâm Lộc không có lái xe. "Cô gọi xe tới?"
Hắn hơi sửng sốt. "Đúng vậy, không phải cuối năm rồi sao, xe vừa vặn cho người lái đi bảo dưỡng rồi."
Lâm Lộc trả lời. Trình Trục cũng không ngờ mình câu cá trong vòng bạn bè, kết quả con cá này tự mình gọi xe tới. "Tôi tiễn cô."
Hắn nói:
"Con đường nhà cô, hiện tại tôi rất quen thuộc."
Nghe Trình Trục nói những lời mập mờ, Lâm Lộc lập tức cảm thấy rõ ràng chỉ là đưa người về nhà một chút, chuyện nhỏ như vậy cũng trở nên ngọt ngào hơn. Lúc lên xe, cô còn khăng khăng muốn ngồi ghế sau với Tiểu Dữu Tử, miễn cho trẻ con cô đơn, chỉ có thể buộc dây an toàn ngồi ở ghế sau nghe các người lớn nói chuyện. Cô đặc biệt được trẻ nhỏ yêu thích cũng là có nguyên nhân. Sau khi xe lái vào khu dân cư nhà Lâm Lộc, trước khi xuống xe, Trình Trục còn đột nhiên nói:
"Cô đừng nhúc nhích, để tôi mở cửa cho cô."
"Hả? Hôm nay cậu đi con đường quý ông à?"
Lâm Lộc không hiểu nổi. Điều này không phù hợp với tác phong nhất quán của cậu trai xấu xa này, hắn căn bản không phải kiểu tính tình này. Cô cảm thấy Trình Trục này, mặc kệ làm cái gì, cũng sẽ không làm quý ông. Danh xưng này hoàn toàn không liên quan gì tới hắn nha! Kỳ quái là, sau khi Trình Trục xuống xe lại không mở cửa xe bên kia của thiếu nữ, mà là mở ra cửa xe bên này của Tiểu Dữu Tử. Sau khi mở cửa, hắn vươn bàn tay to của mình ra, đột nhiên nhẹ nhàng bưng kín mắt em gái mình, che đôi mắt to của đứa bé nhà trẻ lại. Sau đó, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Lâm Lộc, toàn bộ thân thể hắn nghiêng về phía trước, giơ tay trái của mình lên, ý tứ ám chỉ vô cùng rõ ràng chỉ chỉ môi của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận