Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 570: Thật không biết phải làm sao với anh (2)

"Vậy thì, một môi trường sống tốt cũng rất quan trọng."
"Hơn nữa, thỉnh thoảng mình cũng sẽ đến ở mà."
Tất nhiên, giá thuê nhà tại Ma Đô cực kỳ đắt đỏ, mặc dù diện tích không lớn nhưng tiền thuê hàng năm cũng khá đáng sợ.
Hồ Ngôn xem qua, cảm thấy hai căn nhà này đều rất tốt, đây là những căn nhà mà cô còn không dám nhìn tới khi vẫn đang chật vật với cuộc sống khó khăn trước đây.
"Ông chủ, chắc tiền thuê đắt lắm?"
Hồ Ngôn không nhịn được, hỏi.
"Đó không phải là điều cô cần lo lắng, căn thứ nhất hay căn thứ hai?"
Hắn hỏi.
Món quà bất ngờ này khiến cô hơi không quen, tạm thời không biết phải trả lời thế nào.
"Mà thôi, nếu đã là phòng làm việc thì tất nhiên để ông chủ quyết định rồi."
Trình Trục suy nghĩ một lát rồi nói:
"Căn thứ nhất đi, ấm cúng hơn, hơn nữa còn đón ánh sáng rất tốt."
Hồ Ngôn đứng bên cạnh nhìn hắn, vẫn hơi lúng túng. Nhưng lời nói tiếp theo của Trình Trục lại bắn trúng trái tim nhỏ của cô.
"Chủ yếu là cô không thích ra ngoài, nên tôi nghĩ môi trường sống rất quan trọng. Hơn nữa, cô còn thường xuyên đảo lộn ngày đêm, căn nhà này còn có một ưu điểm lớn, đó chính là cảnh đêm siêu đẹp!"
Hắn cầm lấy điện thoại, mở một bức ảnh cho Hồ Ngôn xem. Đây là ảnh chụp từ cửa sổ lớn, do tầng cao nên cảnh đêm thật sự rất đẹp.
"Cảnh đêm à?"
Hồ Ngôn nhìn thoáng qua bức ảnh, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Không ngờ rằng ở trong mắt Trình Trục, cửa sổ lớn và cảnh đêm đẹp cũng chỉ là một phần của sự lãng mạn sau này. Cửa sổ lớn này, vừa nhìn là đã thấy rất thích hợp để trấn áp hồ ly! Dùng một tay đẩy hồ ly lên cửa sổ lớn, rồi sau đó chế phục! Đến gần năm giờ, Hồ Ngôn bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cô không muốn ra ngoài ăn, Trình Trục cũng không ép. Chỉ thấy cô họa sĩ hơi mũm mĩm lại đeo tạp dề, không ngờ rằng người có vóc dáng như cô khi mặc tạp dề vào lại có một sức hấp dẫn khác. Đặc biệt là bóng lưng! Khi cô đang thái rau, Trình Trục cầm lên lọ thuốc đặt trên bàn lên một cách tự nhiên, sau đó lại nhìn thoáng qua bếp. Hắn mở hộp thuốc, ngạc nhiên phát hiện ra rằng Hồ Ngôn vẫn chưa uống thuốc.
"Ừm?"
Điều này khiến Trình Trục hơi khó hiểu. Hắn vẫn rất coi trọng chuyện này. Mặc dù kiếp trước hắn có lưu lạc bụi hoa nhưng chưa bao giờ gây ra thêm một mạng người. Trình Trục cũng không nghĩ rằng Hồ Ngôn có ý xấu gì, cô chỉ là một cô họa sĩ thích ở nhà, ít khi ra ngoài, bản chất của cô rất đơn giản và ngây thơ, nhưng mà trong đầu cô lại có quá nhiều suy nghĩ không đúng đắn. Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn trực tiếp cầm hộp thuốc đi vào bếp. "Sao lại quên uống thuốc?"
Hắn hỏi thẳng thắn. Phải biết rằng, chuyện mua thuốc cũng là do chính cô đề xuất mà. Hồ Ngôn đang cắt cà rốt, kỹ thuật thái rau củ của cô rất tốt, nhưng lúc này, rõ ràng là tốc thái rau củ đang chậm lại.
"Cạch, cạch."
Dao gõ lên thớt, phát ra tiếng vang. Cô họa sĩ mông to cúi đầu, đưa lưng về phía sugar daddy của mình, nói bằng giọng ngọt ngào độc quyền:
"Tôi, tôi thấy trên đó viết là khẩn cấp bảy mươi hai giờ."
Trình Trục nghe vậy cũng ngỡ ngàng, trong chốc lát không biết nên khóc hay cười. Cô còn "tính toán kỹ lưỡng" thế à? Xem ra người phụ nữ này cũng khá biết "Dự định cho cuộc sống" đấy! Quan trọng hơn là những lời nói ẩn ý của cô thật sự rất dụ dỗ người ta phạm tội. Thật ra Trình Trục đã mua đầy đủ dụng cụ cho tối nay tại cửa hàng tiện lợi gần đó. Nhưng mà người đàn ông nào cũng biết rằng việc trang bị đầy đủ và đánh tay không có sự khác biệt rất lớn.
Nghe cô nói như vậy, lại nhìn bóng lưng cô mặc tạp dề và chiếc quần bò căng tròn, trong lòng hắn không khỏi dấy lên một ngọn lửa không tên. Hắn tiến lên vài bước, đứng sau lưng cô, cách cô rất gần. Tay phải đang thái rau củ của Hồ Ngôn lập tức dừng lại, không còn thái rau củ nữa. Trình Trục hơi cúi đầu, vừa cười vừa nói:
"Kiến thức lý thuyết của cô phong phú như vậy nhưng xem ra vẫn có lỗ hổng kiến thức nhỉ."
"Uống thuốc càng sớm thì hiệu quả càng tốt, tỷ lệ ngừa càng cao."
Hồ Ngôn thật sự ngạc nhiên:
"Cái này còn có tỷ lệ sao?"
"Đúng vậy."
Trình Trục nói. Quả nhiên, cô họa sĩ ngốc nghếch này suốt ngày chỉ biết xem mấy thứ linh tinh, còn những kiến thức chính thống thì cô hoàn toàn không thèm xem đúng không? "Vậy, vậy giờ tôi đi uống thuốc ngay."
Hồ Ngôn đặt dao xuống rồi quay người định lấy nước. Kết quả, cô vừa quay người lại thì đã bị Trình Trục đang đứng sau lưng giữ chặt.
"Cô nói tôi nghe thử, bảy mươi hai giờ là có ý gì?"
Anh cười hỏi. Hồ Ngôn chỉ cảm thấy bình thường sugar daddy cũng đã đủ xấu xa rồi, nhưng bây giờ còn xấu xa hơn. Cô xấu hổ, không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói rõ ra? "Ông chủ, tôi, bây giờ tôi muốn đi uống thuốc."
Cô muốn chạy trốn. Nhưng Trình Trục lại nhìn cô, nói nhỏ:
"Mặc dù có tỷ lệ, nhưng chắc thêm một giờ cũng được nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận