Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 404: Ba cô gái mang cùng loại giày trắng (3)

Cô cũng không có ý so sánh, bởi vì cô ấy rất rõ từ cái ngày mà mình được sinh ra, đã không phải là người cùng một thế giới và cùng một tầng lớp với cô gái ấy.
Cô ấy, là một cô gái ngay cả cha mẹ ruột cũng vứt bỏ.
Còn đối phương, chắc có lẽ là lá ngọc cành vàng của gia đình rồi.
Không cần phải xấu hổ bỏ chạy, cũng không cần phải ngại ngùng đến mức không dám nhìn vào người ta, như vậy là được rồi, sẽ ổn thôi.
Triệu Hiểu Thiến nhìn vào đôi giày của Trần Tầm, nói:
"À, tôi nhớ ra rồi, hôm đó tôi và cô Trần có gặp nhau ở thang cuốn, đôi giày trong túi mua sắm của cô chính là đôi giày này đúng không?"
"Ừ, đúng rồi". Cô Trần nhớ lại một lúc. "Ngưỡng mộ quá đi, đôi giày này tôi thấy có rất nhiều minh tinh đang mang rồi".
Triệu Hiểu Thiến nói, cô ấy cũng khá là quan tâm đến làng giải trí, thời đại học còn theo đuổi cả idol. Trình Trục đứng ở một bên cười nói:
"Thiệt sao? Xem ra đôi giày này khá hot đây, tôi còn nhớ Tinh Quang thành có một cửa hàng mang thương hiệu này, là ở tầng một."
"Đôi giày này nam nữ gì cũng cùng một kiểu dáng, đợi lát nữa tôi sẽ xuống đấy tậu một đôi". Hắn ta nói. Đúng vậy, hắn thậm chí còn định mua cho mình một đôi! Trần Tầm sau khi nghe điều đó, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ:
"Vậy... vậy chẳng phải giống như cùng nhau mang giày đôi sao?"
Tóm lại thì, chúng không chỉ là xoay quanh đôi giày thôi đâu. Một cảm giác khó tả lan tỏa trong lòng cô ấy. Hơn nữa, những người xung quanh cô cũng chẳng ai thực sự hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Trình Trục. Hôm nay hắn trêu chọc cô vài lần trước mặt mọi người, trong lời nói của hắn lại có chưa ẩn ý. Thực tế, mọi người đều đang rất phấn khích với cái cảm giác kích thích này, chỉ là có người sẽ theo đuổi cái cảm giác kích thích đó mạnh mẽ hơn, việc gì cũng sẽ dám làm, một số người thì lại không có sự khao khát mạnh mẽ như vậy. Vì vậy, vị phụ đạo viên này cũng trải qua cái cảm giác này trước đám đông, đây là cuộc sống của bản thân chưa từng trải qua trong hai mươi mấy năm trước đó. Sau khi Trình Trục xuất hiện, bản thân thường xuyên phải trải nghiệm cái cảm giác kích thích này. Ví dụ như tại nhà nghỉ, ví dụ như tại ký túc xá của giáo viên, hoặc ví dụ như hiện tại.
Cộng thêm việc thân phận của hai người khác nhau, một người là phụ đạo viên, một người là sinh viên lớp hai của khoa máy tính khiến cho cái cảm giác cấm kỵ này bị thổn thức . Cảm giác kích thích kèm theo cảm giác cấm kỵ và sự ngọt ngào giữa các cặp nam nữ! Cô Trần, cô tránh đường nào cho hết? Bên trong tiệm "Dữu trà", Trình Trục đã hạ quyết tâm phải đi mua đôi giày trắng cùng kiểu rồi. Hắn đợi một lát rãnh rỗi thì đi quầy chuyên doanh mua một đôi, hôm nay sẽ đi mua. "Mua một đôi giày, có thể thành giày tình nhân với 3 em gái."
"Con mẹ nó, thỏa đáng!"
Cái gì gọi là hiệu quả chi phí? Đây gọi là hiệu quả chi phí đó! "Mẫu giày trắng này phải mời mình làm người đại diện."
Trình Trục thầm nghĩ. "Sau đó dán áp phích lớn nhất trong tiệm!"
Tên cẩu nam nhân này hoàn toàn không hoảng sợ. Đổng Đông ở một bên nghe thấy, lập tức hăng hái, đừng quên, cậu ta tự xưng là người đàn ông thời thượng của phòng 309, là người đàn ông đầu tiên mang Converse RO đến phòng ký túc xá vào ngày đầu tiên đầu năm học. "Mẫu hot trào lưu sao? Anh Trình, đợi lát nữa tôi cũng muốn đi mua một đôi!"
Trình Trục nghiêng đầu nhìn cậu ta, khẽ cau mày. Đông à, sao sao mỗi một thời khắc cậu đều có thể hiện rõ sự không hiểu chuyện như vậy? Sao mà chỗ nào cũng có tên nhóc cậu vậy! Tôi cảm thấy cậu cũng có chút thần thông thiên phú trên người ha! Lưu Phong cầm điện thoại ở một bên không nói một tiếng nào, trước tiên hỏi lão Trịnh đây là nhãn hiệu gì, sau đó, mau chóng điều tra giá của đôi giày. Sau đó, cậu ấy lặng lẽ giơ điện thoại lên cho Đổng Đông xem. Đôi giày nam này nếu như quầy chuyên doanh bán cũng phải hơn sáu ngàn. "Đông à, tháng này cậu cầm tiền sinh hoạt của cả phòng, thêm tiền sinh hoạt trong và ngoài lớp hả?"
Lưu Phong hỏi. Đổng công tử của bọn họ nói trong phòng bản thân một tháng được 5000, bây giờ đã bắt đầu nói trong lớp được 8000 rồi, ngoài lớp đã noi theo Trịnh Thanh Phong, nói thẳng mười ngàn! Thăng cấp vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả lạm phát. "Nếu như tiền sinh hoạt trong phòng không đủ."
Lưu Phong vỗ vai cậu ta nói. Cho dù một tháng này cậu không ăn không uống, cậu cũng vẫn còn phải vay thêm mới mua được. Cậu đẳng cấp gì mà muốn mang đôi giày giống với anh Trình chứ? Làm ơn dừng lại đi! Lưu Phong vừa mới nghe thấy cậu ta nói cũng muốn, trong lòng đã tức chết rồi. Anh Trình muốn mua giày trắng giống kiểu của chị Lâm Lộc, rất tốt, rất hợp. Cậu yêu ma quỷ quái cũng muốn mang, tôi cảm thấy mất giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận