Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 490: Hôn nhau có gì lạ? (3)

Ánh mắt của hắn luôn nhìn cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ bị khăn quàng cổ màu đen che hết một nửa của cô ấy, giống như là phân một đường phòng tuyến trước miệng cô ấy vậy.
Khăn quàng cổ đã che đi cằm, che đi cái miệng nhỏ đỏ hồng của cô ấy, đến cả mũi cũng bị che một nửa.
Trình Trục bắt đầu lại gần cô ấy.
Đúng lúc này, ngón trỏ và ngón giữa của hắn đột nhiên móc lấy khăn quàng cổ che hết nửa khuôn mặt đó của Lâm Lộc.
Sau đó dùng tốc độ rất chậm rất chậm, từ từ kéo xuống.
Trong góc tối của công viên.
Tuyết vẫn đang rơi.
Chiếc khăn quàng cổ màu đen Lâm Lộc đang mang bị hai ngón tay kéo xuống, trong động tác chậm chạp này, nửa khuôn mặt bị che phủ của cô ấy cứ vậy mà hiện ra trước mặt Trình Trục Trong suốt quá trình Trình Trục luôn nhìn ánh mắt của cô ấy. Lâm Lộc lại nhìn hai ngón tay thon dài đó cách khuôn mặt của mình chỉ có một inch, cho nên, cô nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng. Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn cũng không có bất kỳ tiếp xúc thân thể với bản thân.
Nhưng chính động tác kéo khăn quàng cổ này lại khiến tim cô ấy đập nhanh, hơi thở gấp gáp, thậm chí toàn thân trong chốc lát đều bắt đầu cứng lại, cô ấy cảm thấy đã bắt đầu cứng đờ rồi. Trình Trục có thể cảm thấy rất rõ ràng, càng dùng sức nhiều siết bàn tay mình đang dắt hơn. Mà bàn tay còn lại không bị hắn dắt lại kéo chặt lấy lớp áo bên trong túi. Trong màn đêm và tuyết bay, con ngươi đang chuyển động trong đôi mắt long lanh của Lâm Lộc, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng cũng rất xinh đẹp. Bởi vì mọi thứ xảy ra hơi đột ngột nên cô ấy còn hơi hé môi. Sau khi kéo khăn quàng cổ xuống, khuôn mặt của cô ấy càng ngày càng gần mặt Trình Trục. Do cô ấy xấu hổ và không biết làm thế nào nên cơ thể theo phản xạ hơi tránh về sau, hai má cũng hướng về sau. Trình Trục nhìn động tác của cô ấy, nâng cơ thể cúi xuống lên và tách rời cô ấy ra, giống như đã từ bỏ sự thăm dò đầu tiên, chọn không hôn. Trong chốc lát, đôi mắt to lớn của Lâm Lộc càng phức tạp hơn. Hứ! Lại, lại không hôn!? Không phải tôi muốn tránh, chỉ là phản xạ có điều kiện của cơ thể.
Ai nha, ai nha! Cô ấy hơi chán nản và thất vọng trong lòng. Rõ ràng vừa rồi còn có chút mong chờ nhỏ nhoi! Lúc hắn kéo khăn quàng cổ của mình, mình cảm thấy đầu óc đều sắp nổ tung. Loại không khí ám muội đó đã lan tràn bất tận trong đêm tuyết. Cô ấy muốn rút lại câu mới vừa mới nói, rút lại câu: Hôn nhau có gì lạ. Bởi vì ngay lúc khăn quàng cổ bị kéo xuống, rõ ràng vẫn chưa hôn, vẫn chưa xảy ra chuyện gì, cô ấy đã cảm thấy có một dòng điện quét qua khắp người. Loại không khí khó nói đó, loại ám muội dần dần tăng lên, còn có ám thị và thăm dò giữa người trưởng thành, điên quá rồi! Lâm Lộc làm gì đã trải qua điều này. Cho nên, sự bỏ dở giữa chừng lúc này, tuy rằng khiến cô ấy thở phào nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút trống rỗng.
"Cậu làm sao vậy!"
Cô ấy nói thầm. Chuyện đã đến mức này, khuôn mặt hơi tránh về sau lại quay trở về vị trí cũ, không còn căng thẳng trốn tránh về sau. Nhưng mà, hai ngón tay của Trình Trục vẫn đang kéo khăn quàng cổ. Hắn cúi đầu cười với cô ấy. Thật kỳ lạ, nụ cười này lại khiến Lâm Lộc cảm thấy tức giận. Nhưng cô ấy cũng không biết tại sao mình tức giận, không biết rốt cuộc bản thân giận cái gì. Sau đó, cô ấy nhìn thấy ngón tay đang kéo khăn quàng cổ từ từ bỏ ra, hắn vẫn rất thân mật lại kéo lấy khăn quàng cổ để giữ ấm cho mặt của Lâm Lộc. Bé Lộc tức đến muốn nhào đến cắn cho hắn một cái. Lúc khăn quàng cổ bị kéo đến mức sắp che đến mũi cô ấy thì ngón tay của Trình Trục lại nhanh chóng kéo xuống. "Ừm!"
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, đôi mắt to long lanh của Lâm Lộc mở to, mà trong giây lát không nhắm lại. A, hôn rồi. Tuyết đêm Giáng sinh vẫn tiếp tục rơi. Lâm Lộc hơi bắt đầu hiểu vì sao mọi người trong công viên đều thích hôn đến vậy rồi. Cô ấy vốn tính sợ lạnh, lúc này đây lại cảm thấy không lạnh như vậy. Thật kỳ lạ quá, rõ ràng chỉ là môi của hai người khẽ chạm nhau, cô ấy lại cảm thấy một luồng hơi ấm chạy khắp người. Trình Trục lại có cảm nhận khác.
Đầu tiên là môi của tiểu Lộc rất mềm và mướt tự nhiên. Nhưng mà cô ấy thật sự dùng quá sức nắm lấy bàn tay của hắn rồi. Dưới tình huống phản ứng bản năng của cô ấy, móng tay hơi bấu vào mua bàn tay của Trình Trục. Trình Trục cũng rất hiếm khi gặp phải tình huống mu bàn tay bị móng bấu vào thế này. Hầu hết đều là khi đối phương khó kiềm chế, móng tay quẹt vào bắp thịt phía sau. Sau khi hơi chịu đau, Trình Trục cũng không để ý.
Hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng lúc này của tiểu Lộc Đôi môi rời khỏi nhau, môi chỉ chạm nhau trong thời gian gần mười giây ngắn ngủi. Trình Trục cúi đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy còn há hốc miệng, lồng ngực hơi nhấp nhô, trong đêm lạnh giá thở ra làn hơi trắng. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Lộc luôn nhìn thẳng lại có hơi không dám nhìn hắn. Quá bất ngờ rồi, nụ hôn này thực sự quá bất ngờ rồi. Cô ấy luôn cho rằng sẽ không hôn. Cảm xúc nhấp nhô giống như xe đi qua núi vậy.
Trong tình huống ngớ ngẩn này, nụ hôn đầu đã bị lấy đi rồi. Mà không đúng, cũng không tính là ngớ ngẩn, dù sao trước đó thực sự cũng có màn dạo đầu. Cảm giác thất vọng nhỏ bé bỗng chốc biến mất không còn gì. Cũng không còn cảm giác trống rỗng trong lòng. Ngược lại, dường như bị cái gì đó lấp đầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận