Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?
Chương 370: Trời mưa, cửa sổ sát đất, đầy đủ yếu tố (1)
Trong phòng khách sạn, Tây Tây nghe tiếng cười của Diệp Tử và lời nói cuối cùng của cô, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Cười gì chứ, tôi nói cô nghe nè, có trường hợp đó thật đấy!"
"Không bàn tới người khác, nhưng cô gặp Trịnh Tuyết Oánh rồi đúng không, cô nghĩ xem tại sao năm nay cô ta toàn khoe ảnh chơi bời ăn uống và đống trang sức túi xách cao cấp lên mạng xã hội?"
"Tại vì cô ta cặp với ông chú khác giàu có hơn đấy thôi?"
Đúng là mấy năm nay đang thịnh hành [Sugar daddy], ngay cả trong giới giải trí cũng bắt đầu du nhập xu hướng này.
Diệp Tử gật đầu, nói: "Chuyện của cô ta tôi cũng có nghe nói, nhưng cái này đâu thể gọi là bà chủ được?"
"Ở nhà thì không, nhưng ở trong công ty, ai mà chẳng coi cô ta là bà chủ?" Tây Tây phản bác lại.
Nghe
Tây Tây nói thế. Diệp
Tử lắc đầu bật cười.
Hai tình huống này khác nhau hoàn t·o·à·n mà?
Không
thể so sánh ông chủ của chúng ta với ông chủ của Trịnh Tuyết Oánh được.
Những lời mà Tây Tây nói, Diệp Tử thực sự không dám làm.
“Người như tôi ấy à, có thể cùng hắn như hiện tại đã là tốt lắm rồi.”
…
Gần
một giờ chiều, Trình Trục lái xe tới bãi đỗ xe của khách sạn, khi sắp đến nơi, bên ngoài bắt đầu đổ mưa phùn lất phất.
“Trời lại mưa?” Trình Trục cứ cảm thấy lạ lạ, thậm chí hơi mơ hồ.
Cái ngày
mà "Đêm mưa luồn theo gió, thấm đẫm khắp nơi nơi", là ngày mưa.
Thậm chí đêm thu của kẻ lang thang, cũng là ngày mưa.
Sáng nay
còn là ngày đông nắng ấm, lúc ăn cơm buổi trưa, trời cũng không có mây.
Hắn vừa lên xe thì
trời âm u, hay lắm!
Lúc xe sắp tới khách
sạn, mưa phùn bắt đầu rả rích.
Đỗ xe xong, Trình Trục lấy ba bộ đồ mặc cho dịp Noel của [Kiên
trì ghé thăm] từ trong cốp xe ra.
Sau đó, hắn nhắn tin cho Diệp Tử: "Đến thang máy đón
tôi."
Trong lịch sử trò chuyện của
hắn và Diệp Tử, có rất nhiều câu nói tương tự.
Hoặc là "Tôi đang ở trong thang máy", hoặc là "Xuống đón tôi", hoặc là "Tôi xuống đón anh, chờ tôi ở thang máy".
Sau đó, chắc chắn sẽ có lịch sử chuyển khoản ngay trong ngày, số tiền còn
khá nhiều.
Kiểu này mà bị bắt thì không thể giải thích được!
Cùng lắm là người ta cảm thấy: "Ồ, này
là phiên bản mới toanh chưa thấy bao giờ luôn!"
Bên phía
Diệp Tử, sau khi nhận được tin nhắn thì cô trả lời lại ngay: "Ừm ừm! Tôi xuống ngay đây! Xuống ngay đây!"
Cô đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài,
không muốn để Trình Trục chờ lâu.
"Ông chủ đến rồi.” Diệp Tử vừa đi vừa nói, đi rất gấp.
Người mẫu Tây Tây nhìn bóng lưng cô bạn của mình, thầm cười nhạo: "Sao bây giờ Diệp Tử lại tươm tướp thế kia?"
"Lúc trước có như vậy
đâu."
"Hay
đấy là bản chất của cô ấy, chỉ là không để lộ ra trước mặt mọi người thôi?"
“Ha ha.”
Tây Tây nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay có cơ hội gặp ông chủ thần bí kia, nhất định phải
tán gẫu với hắn về chuyện tăng cát xê.
Bình thường mà muốn nói gì thì toàn phải nhờ Diệp Tử truyền đạt lại, rất phiền. Với lại bây giờ cô cứ cảm thấy Diệp Tử cực giống quản lý nhỏ của công ty.
Chỉ muốn nịnh nọt cấp trên, không muốn cho nhóm người dưới chót chút xíu phúc lợi nào!
"Chúng ta là bạn đó! Cô không coi tôi là bạn hả!" Tây Tây thầm nghĩ.
Có một số người mẫu QQ* không muốn để lộ tài khoản mạng xã hội của
mình, không muốn để bản thân liên quan đến ảnh chụp giới thiệu sản
phẩm của chính họ.
*Người
mẫu QQ: Người
mẫu
chụp đồ gợi cảm.
Nhưng [Kiên trì
ghé thăm] là cửa hàng nổi tiếng cực hot trên mạng xã hội.
Tây Tây là
kiểu người rất cởi mở, tâm tính không khác gì những người mẫu khiêu dâm trên mạng, một lòng chỉ muốn kiếm tiền.
Vậy nên, cô cũng không ngại để người khác biết mình là
người mẫu
QQ!
Cứ thế, tài khoản Weibo của cô dần trở nên nổi tiếng.
Ngày nào cũng có cả đống lượt
bình luận và tin nhắn riêng,
nhiều người khen dáng cô đẹp, khen ảnh chụp
của cô rất thu hút,
trông đỉnh hơn cửa hàng khác, khiến cho người ta có ham muốn đặt hàng!
Con người là như thế đó, đắm chìm giữa những lời tâng bốc
lâu ngày, tâm tính cũng sẽ dần thay đổi.
Huống chi, cô vốn chỉ là một n·g·ư·ờ·i mẫu nghiệp dư trên sàn thương mại điện tử, hiện tại bởi vì hot
lên sau khi làm việc cho [Kiên trì ghé thăm], thành ra có cả tá người book cô chụp
ảnh!
Cô báo
giá cao hơn cả [Kiên trì ghé thăm], họ cũng sảng khoái đồng ý.
Nhưng cô rất bực, bởi vì bên [Kiên trì ghé thăm] có
"Điều khoản Bá Vương" là cấm cô chụp cho các đồ QQ cùng toàn bộ cửa hàng quần áo trang sức khác.
Cũng vì sợ có người lợi dụng sơ hở, thành ra
Trình Trục quyết định
ngang ngược một chút.
Mà trên thực tế, cửa hàng tìm tới Tây Tây nhiều nhất chính là QQ, tiếp theo là các
cửa hàng quần áo trang sức.
Để tranh
giành c·ô·, rất nhiều cửa hàng QQ còn để cô tự báo giá!
Xem
ra, bọn họ định fake sản phẩm của [Kiên trì
ghé thăm], sau đó giành người mẫu nhà hắn, ngay cả cách chụp và cách Photoshop cũng bắt chước theo để
ké fame!
Muốn ké fame thì cứ ké đi!
Ai không biết, có khi còn tưởng là ông chủ của cửa hàng này mở thêm cửa hàng mới đó.
Lợi
nhuận từ việc này, 100% cao hơn so với cát xê của
người
mẫu.
Hiện tại
Tây Tây một bên được cư dân mạng tâng bốc, một bên lại được cả tá ông chủ khác điên cuồng vung tiền, cô cảm thấy mình chỉ yêu cầu tăng giá là đã
nể mặt cô bạn Diệp Tử lắm rồi!
Kết quả tôi bảo cô đi nói chuyện với ông chủ nhưng cô cứ không
đi, bà đây vui làm sao được!
Bởi vậy, cô định đợi lát nữa gặp
được ông chủ thần
bí kia thì trao đổi với hắn một chút.
Tiện thể mượn cái này để biểu đạt sự không vừa lòng của bản thân đối với cô bạn Diệp Tử kia.
"Cười gì chứ, tôi nói cô nghe nè, có trường hợp đó thật đấy!"
"Không bàn tới người khác, nhưng cô gặp Trịnh Tuyết Oánh rồi đúng không, cô nghĩ xem tại sao năm nay cô ta toàn khoe ảnh chơi bời ăn uống và đống trang sức túi xách cao cấp lên mạng xã hội?"
"Tại vì cô ta cặp với ông chú khác giàu có hơn đấy thôi?"
Đúng là mấy năm nay đang thịnh hành [Sugar daddy], ngay cả trong giới giải trí cũng bắt đầu du nhập xu hướng này.
Diệp Tử gật đầu, nói: "Chuyện của cô ta tôi cũng có nghe nói, nhưng cái này đâu thể gọi là bà chủ được?"
"Ở nhà thì không, nhưng ở trong công ty, ai mà chẳng coi cô ta là bà chủ?" Tây Tây phản bác lại.
Nghe
Tây Tây nói thế. Diệp
Tử lắc đầu bật cười.
Hai tình huống này khác nhau hoàn t·o·à·n mà?
Không
thể so sánh ông chủ của chúng ta với ông chủ của Trịnh Tuyết Oánh được.
Những lời mà Tây Tây nói, Diệp Tử thực sự không dám làm.
“Người như tôi ấy à, có thể cùng hắn như hiện tại đã là tốt lắm rồi.”
…
Gần
một giờ chiều, Trình Trục lái xe tới bãi đỗ xe của khách sạn, khi sắp đến nơi, bên ngoài bắt đầu đổ mưa phùn lất phất.
“Trời lại mưa?” Trình Trục cứ cảm thấy lạ lạ, thậm chí hơi mơ hồ.
Cái ngày
mà "Đêm mưa luồn theo gió, thấm đẫm khắp nơi nơi", là ngày mưa.
Thậm chí đêm thu của kẻ lang thang, cũng là ngày mưa.
Sáng nay
còn là ngày đông nắng ấm, lúc ăn cơm buổi trưa, trời cũng không có mây.
Hắn vừa lên xe thì
trời âm u, hay lắm!
Lúc xe sắp tới khách
sạn, mưa phùn bắt đầu rả rích.
Đỗ xe xong, Trình Trục lấy ba bộ đồ mặc cho dịp Noel của [Kiên
trì ghé thăm] từ trong cốp xe ra.
Sau đó, hắn nhắn tin cho Diệp Tử: "Đến thang máy đón
tôi."
Trong lịch sử trò chuyện của
hắn và Diệp Tử, có rất nhiều câu nói tương tự.
Hoặc là "Tôi đang ở trong thang máy", hoặc là "Xuống đón tôi", hoặc là "Tôi xuống đón anh, chờ tôi ở thang máy".
Sau đó, chắc chắn sẽ có lịch sử chuyển khoản ngay trong ngày, số tiền còn
khá nhiều.
Kiểu này mà bị bắt thì không thể giải thích được!
Cùng lắm là người ta cảm thấy: "Ồ, này
là phiên bản mới toanh chưa thấy bao giờ luôn!"
Bên phía
Diệp Tử, sau khi nhận được tin nhắn thì cô trả lời lại ngay: "Ừm ừm! Tôi xuống ngay đây! Xuống ngay đây!"
Cô đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài,
không muốn để Trình Trục chờ lâu.
"Ông chủ đến rồi.” Diệp Tử vừa đi vừa nói, đi rất gấp.
Người mẫu Tây Tây nhìn bóng lưng cô bạn của mình, thầm cười nhạo: "Sao bây giờ Diệp Tử lại tươm tướp thế kia?"
"Lúc trước có như vậy
đâu."
"Hay
đấy là bản chất của cô ấy, chỉ là không để lộ ra trước mặt mọi người thôi?"
“Ha ha.”
Tây Tây nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay có cơ hội gặp ông chủ thần bí kia, nhất định phải
tán gẫu với hắn về chuyện tăng cát xê.
Bình thường mà muốn nói gì thì toàn phải nhờ Diệp Tử truyền đạt lại, rất phiền. Với lại bây giờ cô cứ cảm thấy Diệp Tử cực giống quản lý nhỏ của công ty.
Chỉ muốn nịnh nọt cấp trên, không muốn cho nhóm người dưới chót chút xíu phúc lợi nào!
"Chúng ta là bạn đó! Cô không coi tôi là bạn hả!" Tây Tây thầm nghĩ.
Có một số người mẫu QQ* không muốn để lộ tài khoản mạng xã hội của
mình, không muốn để bản thân liên quan đến ảnh chụp giới thiệu sản
phẩm của chính họ.
*Người
mẫu QQ: Người
mẫu
chụp đồ gợi cảm.
Nhưng [Kiên trì
ghé thăm] là cửa hàng nổi tiếng cực hot trên mạng xã hội.
Tây Tây là
kiểu người rất cởi mở, tâm tính không khác gì những người mẫu khiêu dâm trên mạng, một lòng chỉ muốn kiếm tiền.
Vậy nên, cô cũng không ngại để người khác biết mình là
người mẫu
QQ!
Cứ thế, tài khoản Weibo của cô dần trở nên nổi tiếng.
Ngày nào cũng có cả đống lượt
bình luận và tin nhắn riêng,
nhiều người khen dáng cô đẹp, khen ảnh chụp
của cô rất thu hút,
trông đỉnh hơn cửa hàng khác, khiến cho người ta có ham muốn đặt hàng!
Con người là như thế đó, đắm chìm giữa những lời tâng bốc
lâu ngày, tâm tính cũng sẽ dần thay đổi.
Huống chi, cô vốn chỉ là một n·g·ư·ờ·i mẫu nghiệp dư trên sàn thương mại điện tử, hiện tại bởi vì hot
lên sau khi làm việc cho [Kiên trì ghé thăm], thành ra có cả tá người book cô chụp
ảnh!
Cô báo
giá cao hơn cả [Kiên trì ghé thăm], họ cũng sảng khoái đồng ý.
Nhưng cô rất bực, bởi vì bên [Kiên trì ghé thăm] có
"Điều khoản Bá Vương" là cấm cô chụp cho các đồ QQ cùng toàn bộ cửa hàng quần áo trang sức khác.
Cũng vì sợ có người lợi dụng sơ hở, thành ra
Trình Trục quyết định
ngang ngược một chút.
Mà trên thực tế, cửa hàng tìm tới Tây Tây nhiều nhất chính là QQ, tiếp theo là các
cửa hàng quần áo trang sức.
Để tranh
giành c·ô·, rất nhiều cửa hàng QQ còn để cô tự báo giá!
Xem
ra, bọn họ định fake sản phẩm của [Kiên trì
ghé thăm], sau đó giành người mẫu nhà hắn, ngay cả cách chụp và cách Photoshop cũng bắt chước theo để
ké fame!
Muốn ké fame thì cứ ké đi!
Ai không biết, có khi còn tưởng là ông chủ của cửa hàng này mở thêm cửa hàng mới đó.
Lợi
nhuận từ việc này, 100% cao hơn so với cát xê của
người
mẫu.
Hiện tại
Tây Tây một bên được cư dân mạng tâng bốc, một bên lại được cả tá ông chủ khác điên cuồng vung tiền, cô cảm thấy mình chỉ yêu cầu tăng giá là đã
nể mặt cô bạn Diệp Tử lắm rồi!
Kết quả tôi bảo cô đi nói chuyện với ông chủ nhưng cô cứ không
đi, bà đây vui làm sao được!
Bởi vậy, cô định đợi lát nữa gặp
được ông chủ thần
bí kia thì trao đổi với hắn một chút.
Tiện thể mượn cái này để biểu đạt sự không vừa lòng của bản thân đối với cô bạn Diệp Tử kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận