Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 876: Hồ Ngôn lại loạn nói (2)

Cho ngươi! Đều cho ngươi!
Hồ Ngôn nói lung tung, Hồ Ngôn lại bắt đầu nói lung tung, trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh mà chính mình cũng không biết là có ý gì.
Bình ức người thân thiết nhà đầu tư bắt đầu vung tiền như rác.
Đem phí nhuận bút hào phóng tập trung vào hố tiền.
"Uống rượu thật là chậm ha."
Trình Trục vừa tắm vừa cảm thán.
Cầm vòi hoa sen trong tay, lại thấy nàng lười biếng, bất lực, cô nàng hồ ly hơi mập một tay giúp Trình Trục xoa sữa tắm bọt biển, nghe hắn nói, trong lòng có chút u oán.
"Đúng là chậm... " Nàng nghĩ thầm.
Vào mấy phút cuối cùng, nàng cảm giác người mình sắp tan ra từng mảnh rồi rơi mất.
Bàn chân đầy thịt bắt đầu có chút phù phiếm, di chuyển mấy lần mà cảm giác không đứng vững.
Nàng thậm chí muốn nằm sấp xuống mặt bàn bồn rửa một lát, nghỉ ngơi một chút.
Nhưng phòng tắm đang đối diện với tấm gương, nếu lão bản nhìn từ góc độ đó, sẽ chỉ thấy nàng đang mơn trớn mông bự.
Hơn nữa còn hướng về phía hắn... miệng sùi bọt mép.
Sở dĩ phát triển thành như vậy là vì vị trạch nữ họa sĩ này gần đây đang điều trị thân thể.
Nàng vẫn luôn bị kinh nguyệt không đều.
Sau khi đi khám bác sĩ, bác sĩ kê cho nàng thuốc tránh thai liều thấp để điều hòa kinh nguyệt.
Ngày nào nàng cũng uống, hiệu quả khá tốt.
Thứ này thậm chí còn có lợi cho làn da của phụ nữ.
Nhưng có người dùng lâu dài thì sẽ bị béo phì...
Hồ Ngôn vốn đã có dáng người mũm mĩm gợi cảm, để tránh bị tăng cân do uống thuốc, nàng gần đây rất tích cực vận động ở nhà.
Có tiền rồi, nàng còn mua một loạt máy tập thể hình.
Đương nhiên, cũng vì nhà đầu tư thuê cho nàng căn hộ cao cấp rộng rãi.
Nếu là căn ổ nhỏ tồi tàn lúc trước, chỉ bày một đống truyện tranh cũng đã chật, nói chi đến đặt máy tập thể hình.
Về việc đang điều trị thân thể, nàng đã từng nhắc qua với Trình Trục khi tán gẫu.
Bởi vì trên mạng nàng là một con người khác, có thể tưởng tượng lúc kể chuyện này với Trình Trục, nàng sẽ dùng những nội dung gì.
Cứ bốn chữ một, mỗi bốn chữ đều rất kinh điển.
Hôm nay Trình Trục chỉ là đang làm theo thôi.
Lúc này, sau khi tắm rửa cho Trình Trục xong, nàng bắt đầu giục hắn ra ngoài nghỉ ngơi.
"Lão bản, anh ra ngoài nghỉ đi."
"Ta chờ nàng."
Trình Trục cười nói.
"À, đừng! Không... Không cần!"
Hồ Ngôn liên tục xua tay.
Bởi vì nàng cảm thấy mình cần dang hai chân ra ngồi xổm một lúc, với tư thế đó... để sắp xếp lại vài thứ.
Tên chó đàn ông cười, nắm mạnh một cái vào mông nàng, vung mạnh ra phía ngoài rồi phủi mông rời đi.
Hắn khoác áo choàng tắm lên, nằm xuống chiếc giường lớn hai mét trong khách sạn, lúc này mới bắt đầu kiểm tra điện thoại.
Bao Phạn gọi tất cả hai cuộc điện thoại, cuộc thứ hai bị hắn không kiên nhẫn cúp máy rồi, sau đó không gọi lại nữa.
"Không nhận điện thoại lạ cũng bình thường thôi."
Trình Trục nghĩ thầm.
Hắn không thấy điều này có gì bất thường.
Hơn nữa, người như bọn họ thường sẽ có kiểu "tự luyến" nhất định, khi bị mất mặt, họ sẽ tự tìm lý do để bào chữa cho mình.
Bởi vì đối phương có thể sẽ không nghĩ rằng một người như Trình Trục, dám từ chối không nghe máy khi biết rõ đó là mình!
Thật tình không biết hắn... Dám thật đấy!
Do đó, Trình Trục nhận được tin nhắn Wechat của Vương Tân.
Anh ta đặc biệt nhắn để cho Trình Trục biết vừa nãy là Bao đại ca gọi.
"Vừa rồi Bao Phạn hỏi tôi số điện thoại của cậu, tôi đã cho rồi."
Vương Tân nói.
Trình Trục bắt đầu nhắn tin:
"Vừa rồi tôi có chút việc, có số lạ không nhận, chắc là ông ta nhỉ?"
"Cậu gửi số qua đây cho tôi xem."
Vương Tân vẫn diễn.
Trình Trục gửi số đuôi qua, phối hợp diễn tiếp.
"Ừ, là ông ta."
"Được rồi, tôi biết rồi."
Trình Trục lại hỏi:
"Vương tổng, ông ta có nói tìm tôi có việc gì không?"
"Chắc là muốn làm quen thôi, dù gì thì cậu giờ cũng nổi tiếng trong giới tài chính lắm rồi! Ha ha ha ha!"
Vương Tân trả lời.
Sau khi nhắn xong câu này, anh ta còn thêm một câu:
"Cậu có nghe qua câu này không: Nếu cậu còn không biết Bao Phạn thì chứng tỏ việc làm ăn của cậu vẫn chưa đủ lớn."
Ngày thường, câu này giống như là để tô đậm thêm phong cách khoe mẽ của vị đại ca Bao này.
Nhưng giờ người ta chủ động liên hệ Trình Trục, tự dưng lại thành một sự thừa nhận.
- Cậu nhóc, không tệ nha, làm ăn khá đấy, làm quen sơ vậy!
Đương nhiên, Trình Trục chẳng quan tâm đến điều đó.
Sau khi khách sáo qua lại với Vương Tân, hai người kết thúc trò chuyện Wechat.
Đương nhiên, không có chuyện biết đây là số của Bao Phạn rồi mà hắn lại cuống cuồng gọi lại, rồi xin lỗi một tràng.
"Ui chà, ta vẫn còn nhỏ mà!"
"Không biết phải làm sao nha!"
"Gặp người lớn như vậy, ta sẽ lo lắng nha!"
"Lạp lạp lạp lạp lạp!"
Trên thế giới này có rất nhiều người trẻ tuổi không biết cách giao tiếp, đặc biệt là khi giao tiếp với người trên!
Giao tiếp với người trên, sẽ làm người ta khiếp sợ, làm người ta không biết nói gì cho phải, làm người ta suy nghĩ nát óc sợ phạm sai lầm.
Rất nhiều người trẻ tuổi thậm chí không bước nổi bước đầu tiên.
Nhưng Trình Trục chắc chắn không thuộc số đó.
Hai phút sau, Hồ Ngôn khoác áo choàng tắm, mặt cúi gằm từ phòng vệ sinh bước ra, sau đó nằm xuống bên cạnh lão bản mình, cũng không biết nói gì, cứ im lặng.
Rõ ràng lúc hai người chat online thì chuyện gì cũng dám nói, thế mà khi gặp mặt, cô nàng hồ ly vẫn có chút rụt rè.
Trình Trục thấy thế, cười nói:
"Hay là giờ nàng nằm lên sofa đi, rồi đóng cửa lại, chúng ta cầm điện thoại chat, như vậy nàng có nói nhiều hơn không?"
"A?"
Hồ Ngôn ngơ ngác một lát mới biết bị chọc ghẹo, nhỏ giọng trả lời:
"Lão bản, cái đó... em ít giao tiếp trực tiếp."
Tên chó đàn ông có chút cạn lời, dù sao thì bọn họ đã có quan hệ "sâu sắc" rồi, thế mà vẫn không biết biểu đạt sao?
"À đúng, nàng đợi chút, ta có quà cho nàng."
Hắn lúc này mới nhớ mình có mang theo đồ.
Hắn đứng dậy mở vali của mình, lấy ra một chiếc máy tính bảng kiểu mới tinh.
"Này, cho nàng."
Trình Trục đưa cho, còn nói thêm:
"Bộ nhớ lớn nhất đấy."
Hắn biết nhu cầu bộ nhớ của Hồ Ngôn rất lớn.
Tài nguyên lưu trong máy tính bảng và máy tính để bàn của cô còn nhiều hơn cả đàn ông, chẳng biết cô kiếm ở đâu ra nữa.
"Cảm ơn lão bản."
Trạch nữ họa sĩ có chút bất ngờ.
Với Trình Trục, một cái máy tính bảng thật sự chỉ là quà nhỏ, cũng chỉ vài đồng.
Nhưng con gái mà, nhận được quà bao giờ cũng vui, hơn nữa cô cũng có thể dùng nó để vẽ.
Sau khi đưa quà xong, hắn mới nói một câu:
"Đúng rồi, có một chuyện ta phải phê bình nàng."
"Ừm?"
Hồ Ngôn lập tức nghiêm túc, trong lòng có chút căng thẳng.
"Dạo này tần suất nàng đăng chân dung giảm so với trước, cảm giác cũng không có ý tưởng, có ý mới như trước nữa, làm sao thế, thụt lùi hả?"
Trình Trục nghiêm giọng.
"Dạo này... đúng là hơi cạn kiệt cảm hứng."
Trạch nữ họa sĩ cũng không biện bạch, thừa nhận ngay.
"Không phải trước đó còn nói cảm hứng cuồn cuộn dạt dào sao?"
Trình Trục biết rõ còn cố hỏi.
Cô nàng họa sĩ mập mạp lí nhí như tiếng muỗi kêu, nhỏ nhẹ giải thích:
"Mấy hôm nay là do anh đến Thượng Hải, anh đi rồi thì..."
"Cái gì?"
Hắn thật sự không nghe rõ.
"Không, không có gì."
Hồ Ngôn chỉ nói thêm một câu:
"Mấy ngày nay không phải anh đã dạy em vẽ sao."
"Ý nàng là kiểu dạy nào của ta?"
Trình Trục quay sang nhìn cô, mặt tươi cười.
Hồ Ngôn không trả lời.
Trình Trục trầm giọng:
"Hả?"
Hồ Ngôn vẫn không trả lời.
Những lúc thế này, im lặng lại chính là câu trả lời.
Đương nhiên, nếu như giờ đang chat online, cô gái họa sĩ này chắc chắn sẽ ném ra một tràng hổ lang chi từ.
"Nàng chỉ giỏi trên mạng thôi."
Trình Trục khinh bỉ.
Hồ Ngôn thầm phản bác:
"Nói bậy, rõ ràng vừa rồi trong phòng tắm tôi đã..."
Vào lúc này, cô nàng hồ ly mập mạp đột nhiên đứng lên, rồi tay tìm tòi xuống dưới, lập tức ngồi thẳng dậy, chuẩn bị xuống giường.
"Sao thế, rối rít hết cả lên?"
Trình Trục khó hiểu.
Ngay cả hắn cũng không rõ nàng muốn làm gì.
Nhìn còn có vẻ rất gấp.
"Lão bản, em muốn đi vệ sinh... Hình như chưa sạch lắm."
Hồ Ngôn trả lời, nhưng trong lòng thì vô cùng kinh ngạc.
Nhiều thế sao? Mình đã ngồi xổm lâu vậy rồi... Mà cũng xả cả nửa ngày rồi...
Trình Trục nhìn cô nàng, hắn biết mông bự có sức hút "khóa chặt", nhưng lại buột miệng:
"Có sao, để ta xem thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận