Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 313: Ngày trả nợ đã đến (4)

Muốn đi cũng được, nhưng phải để cô quan sát tình hình bên ngoài đã, sau khi xác nhận an toàn, hắn phải nhanh chóng rời đi.
Bây giờ thực sự rất nguy hiểm!
Tim Trần Tầm bắt đầu đập mạnh.
Cô đâu có biết kinh nghiệm phong phú của hắn, hắn đâu phải chưa xem xét chuyện này?
Đó chính là mục đích của Trình Trục.
"Ồ, vậy cô Trần sợ bị người khác phát hiện sao?"
Hắn cúi đầu nhìn Trần Tầm, nhẹ nhàng nói.
Cô lùi về phía sau. Bây giờ thì hay rồi, vừa nãy chỉ mới ấn mông, còn bây giờ đã ép cả người vào cửa".
"Cậu... ừm!"
Miệng cô lập tức bị chặn lại.
Vì đây không phải là nhà nghỉ mà là ký túc xá dành cho nhân viên nên cô không thể đẩy mạnh. Trái lại Trình Trục dùng sức ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, hai người trực tiếp áp sát vào nhau. Trần Tầm đẩy hắn mấy lần, cuối cùng hai tay cô từ đẩy chuyển sang nhẹ bám vào áo hắn. Nụ hôn kéo dài hơn một phút, sau khi môi họ tách ra, Trình Trục cúi đầu nhìn đôi tay cô đang níu lấy áo của hắn. Cô nhanh chóng buông tay. "Nếu cô ôm chặt như vậy, cô có muốn em rời đi không?"
Hắn cười đùa. Khuôn mặt thanh tú dưới cặp kính gọng vàng đã hơi đỏ lên, lúc này lại càng hồng hào hơn. Trên khuôn mặt có chút nghiêm túc này, đôi lông mày xinh đẹp cau lại, trở về giọng điệu mà một cố vấn viên nên có:
"Phải đi! Nhất định phải đi!"
"Vậy à? Vậy trước khi em đi hãy để..."
Hắn hôn cô lần nữa. Hơn nữa, lần này hắn còn trực tiếp bế cô lên và đặt lên ghế sofa. Vả lại, cô Trần trong trang phục mùa thu và mùa đông là hoàn toàn khác nhau. Khi diện trang phục mùa thu, phong cách thời trang nơi làm việc của cô ấy sẽ đậm nét hơn. Bây giờ, mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen bó sát của Trình Trục mua và áo khoác màu nâu lại mang một cảm giác khác. Sau khi nghe việc Trình Trục muốn rời đi, thật ra trong lòng Trần Tầm chẳng thoải mái chút nào. Cùng với sự tiếp xúc gần gũi, cảm xúc này của cô được bộc lộ một cách tự nhiên. Nhiều đến mức mà khi hắn trao cho cô nụ hôn trên sofa, đôi tay cô đã vô thức ôm lấy hắn. Điều này có thể mang lại cho cô ấy cảm giác yên tâm và khiến cô ấy đắm chìm hơn. Kết quả là sau khi tách môi ra, Trình Trục lại lặp lại chiêu trò cũ của mình. "Cô ôm chặt như vậy, là không muốn em rời đi phải không?"
Hắn cúi đầu nhìn Trần Tầm, hai má còn đỏ hơn trước, cười hỏi. "Đi."
Dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ nhấn mạnh vào điều này. Tuy nhiên, lúc này cô đang nằm trên ghế sofa, đôi mắt xinh đẹp đeo cặp kính gọng vàng đã long lanh nước như muốn nhỏ giọt. "Được, vậy tối nay em không ở lại qua đêm nữa."
Trình Trục nói. Ý nghĩa thực sự là rất rõ ràng. Cô chưa kịp phản ứng thì đã đến nụ hôn thứ ba. Trầm Tầm hiểu rõ cô sẽ bất lực trước hắn. Dường như cô chẳng có cách nào đối phó với hắn. Cô chỉ đơn giản là cam chịu số phận của mình và từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu cô thậm chí còn có một ý nghĩ cực kỳ xấu hổ:
"Nếu làm như vậy nữa, chi bằng cậu ở lại qua đêm cho rồi" Cuối cùng hai người bước vào phòng mà không biết tại sao. Nguyên nhân rất đơn giản, thời tiết rất lạnh nhưng lại không bật điều hòa, ghế sofa trong phòng khách cũng không ấm. Ban đầu căn phòng này có chút bừa bộn, nhưng khi quay lại thử đồ, cô đã dọn dẹp một ít. Trình Trục ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong căn phòng. Nhưng giường hơi nhỏ. Hắn cũng để ý thấy bộ chai rượu nhỏ và ly hắn mang về cho cô cũng được cô đặt ngay ngắn trên kệ. Đêm nay Trình Trục có thể rõ ràng cảm nhận được, có lẽ hôm nay hoàn cảnh có chút đặc biệt, cho nên Trần Tầm càng ngày càng dè dặt. Vào ngày cuối cùng ở nhà nghỉ, cô đã trở thành một nữ Bồ Tát. Nghĩ tới chuyện nữ Bồ Tát mặc áo len cổ lọ màu đen bó sát, còn hắn nằm xuống giường và xem cô dùng pháp thiền định cho hắn, cảnh tượng cũng thật tuyệt vời. Loại áo len bó sát này có tác dụng thu gọn vòng eo rất tốt, từ góc độ thị giác, nó thực sự có thể làm tăng vòng ngực và hông. Độ cong có thể khiến ngực và hông trông tròn trịa và đầy đặn hơn. Nó có thể phát huy tối đa ưu điểm dáng người hình quả lê của cô ấy. Và quả lê này hiện đã chín. Còn rất ngon và ngọt. Khi sự đổi ngày càng sâu sắc, cả Trần Tầm và Trình Trục đều có thể cảm thấy rằng hôm nay và những ngày ở nhà nghỉ không giống nhau. Cả hai đã dần dần chấp nhận nhau hơn. Bởi vì lúc đó, thậm chí cả ngày hôm sau, cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng hôm nay khó chịu đó đã biến mất. Trần Tầm đã được giải thoát khỏi những ngày tháng ngột ngạt. Cuộc sống của cô đã thay đổi. Nhưng Trình Trục thì không thế. Hôm nay thực sự là một ngày rất đặc biệt. Ngày trả nợ của Trần Tầm đã đến chưa? Ngày đó đến rồi. Cô ấy sẽ hợp tác trong mọi việc cần làm, nhưng có vẻ như cô sẽ biến thành một người câm. Cô không nói chuyện, cũng không lên tiếng.
Chỉ thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên, giống như con mèo hoang ngoài kia. Điều này thực sự rất thú vị. Tất nhiên, điều này phụ thuộc vào môi trường, nếu không thì có thể hơi khó chấp nhận. Trong môi trường đặc biệt đầy rẫy những điều cấm kỵ, loại trải nghiệm này cũng rất tốt. Rất nhiều điều trong tâm trí Trình Trục bị kích thích mạnh mẽ! Cô định câm à? Để tôi xem cô có thể câm được bao lâu. Dưới sự điều hành của hắn, mỗi lần "dây thanh âm" của người câm sẽ thay đổi, cho hắn biết vừa nãy hãy có làm tốt hay không, có đúng hay không. Dần dần, cô đổi từ một người câm lặng thành một người thỉnh thoảng có thể thốt ra vài từ. Lại từ một người thỉnh thoảng thốt được vài từ, cô trở thành một người thì thầm. Trần Trục biết rằng mình đang làm ngày càng tốt hơn. Nhưng điều này vẫn không đủ. Hắn biến cô từ một người thì thầm thành một người có thể nói chuyện bình thường. Nhưng sau đó, vào thời khắc quan trọng, hắn dùng đôi bàn tay to lớn che miệng cô lại. Hắn cúi xuống và thì thầm vào tai cô:
"Suỵt! Đừng gây tiếng động!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận