Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 480: Quân Sư, Làm Sao Để Phòng Lâm Lộc Này? (1)

Lâm Lộc mùa hè có vẻ đẹp của mùa hè, Lâm Lộc mùa đông lại có vẻ đẹp của mùa đông.
Mùa đông, cô ấy mặc nhiều quần áo bên trong như vậy mà vẫn giữ được vẻ đẹp.
Bộ quần áo học viện trên người cô gái trẻ làm nổi bật vẻ đẹp nữ tính của cô ấy, nhiều lúc còn khiến người ta có cảm giác không phải sinh viên năm hai, mà giống đàn em trung học hơn.
Non nớt, nhưng phù hợp.
Trình Trục nhìn ra được, hôm nay Lâm Lộc ăn vận rất chỉn chu.
Ngày thường gặp mặt, cô ấy trang điểm khá đơn giản chỉ đánh phấn nền, nhưng hôm nay rõ ràng đã trang điểm rất kỹ.
"Ai dà, cậu còn bật hệ thống sưởi của ghế lên à!"
Lâm Lộc cảm nhận một chút nhiệt độ trên đệm ghế phụ. "Ừ, không phải cô thể hàn với sợ bị lạnh sao, lúc chờ cô xuống lầu tôi đã bật lên."
Trình Trục nói.
"Xem ra tài xế Tiểu Trình rất chuyên nghiệp nha!"
Lâm Lộc đánh giá năm sao cho dịch vụ của hắn. "Cảm ơn, xin vui lòng thắt dây an toàn."
Tài xế Tiểu Trình nói. Sau đó, hắn nhìn thấy một cảnh rất tuyệt khi Lâm Lộc thắt dây an toàn, cô ấy bị dây an toàn kẹp chặt. Tất nhiên, sẽ còn tuyệt hơn nếu cô ấy không mặc áo khoác. Con người có thể chóng mặt với 3d nhưng 36d thì không. "Cô muốn ăn gì?"
Trình Trục hỏi. "Tôi sẽ gửi định vị cho cậu."
Lâm Lộc cầm điện thoại lên. "Cô đã tìm được nhà hàng rồi sao?"
"Đúng vậy, tôi đã đặt chỗ trước rồi, nếu không hôm nay chúng ta sẽ không có chỗ ngồi đâu."
Lâm Lộc tự nhiên trả lời. "Vậy là cô đã lên kế hoạch rồi à?"
Trình Trục vạch trần cô ấy. "Phải!"
Chết tiệt, lại còn thản nhiên thừa nhận nữa! Khó rồi, khó rồi! Bên kia, Thẩm Khanh Ninh đã ăn xong bữa trưa ở nhà. Đêm qua cô đã uống rất nhiều rượu, nhiều đến nỗi hôm nay sau khi thức dậy, trong người vẫn thấy hơi khó chịu. Thẩm Minh Lãng đặc biệt dặn dì ở nhà nấu cháo vào buổi sáng. Lúc Thẩm Khanh Ninh dậy ăn sáng, hắn ta không quên mắng cô:
"Sao hôm qua em lại uống nhiều như thế?"
Thẩm Khanh Ninh mím môi, không nói gì. Rõ ràng là đang ăn cháo trắng, nhưng không hiểu sao, vị lại có chút đắng. Cô chỉ muốn uống thêm rượu. Vì cô đã uống quá nhiều, đầu óc trở nên đờ đẫn, có chút bối rối. Hôm qua, khi cô nghe Trình Trục hát "Bộ phim dài nhất", nghe lời bài hát đó, cô cảm thấy lòng rối như tơ vò. Trong khoảng thời gian sau đó, cô vẫn luôn hồn vía lên mây. Trong đầu cô nghĩ lại đủ chuyện đã qua. Trước kia cô cảm thấy Lâm Lộc sống thật mơ hồ, chỉ cần ngày nào cũng vui vẻ là được rồi, làm việc gì cũng không nghĩ trước trong đầu, muốn gì thì làm đó.
Bây giờ, cô có chút ghen tị với tính cách của Lâm Lộc. Cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Thẩm Minh Lãng không nhận ra em gái mình có gì khác thường, vẫn đang lẩm bẩm một mình.
"Lẽ ra em uống nhiều thì phải nói với anh, có anh ở đó, em còn uống nhiều được như vậy không?"
"Hơn nữa em cũng kỳ lạ thật, hôm qua trên bàn rượu anh mới biết em uống mạnh như thế, anh cũng bảo em đừng uống rồi mà em cứ cố chấp muốn uống."
"Em như vậy không tốt chút nào."
"Trên bàn rượu, đôi khi phải biết thể hiện sự yếu đuối sao cho phù hợp."
"Em nhìn em họ của em kìa, vừa ngồi xuống đã nói trong người không khỏe, chắc không uống được, con mẹ nó, toàn bao biện cả."
Người em họ mà hắn ta đang nhắc đến đương nhiên không phải em họ của hắn Giang Văn Châu, mà là Trình Trục. Thẩm Khanh Ninh nghe hắn ta nhắc tới Trình Trục, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái. "Đêm qua bọn họ rời đi lúc nào vậy?"
Thẩm Khanh Ninh hỏi.
"Sau khi chúng ta ra về, bọn họ cũng lần lượt gọi xe."
Thẩm Minh Lãng trả lời. Cô gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ nói:
"Ăn trưa xong, anh đưa em đi lấy xe."
Chiếc Range Rover của cô vẫn đậu ở quán karaoke.
"Ô kê."
Thẩm Minh Lãng đồng ý. Lúc này, họ đang trên đường đến quán karaoke. Khi tới cửa, ánh mắt Thẩm Khanh Ninh có hơi khựng lại. Bởi vì cô nhìn thấy chiếc Range Rover của Lâm Lộc đang đậu cạnh xe của mình. Xe của cô ấy cũng không được lái về. "Này, xe của Lâm Lộc cũng không lái về."
Thẩm Minh Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói. "Vậy chắc em họ đã đưa cô ấy về."
Hắn ta đoán. Nói xong, hắn ta nhìn em gái mình, vẻ mặt cười cợt nói:
"Ninh Ninh, chắc Lâm Lộc với em họ không có gì đâu nhỉ? Cô ấy sẽ không để ý tên em họ đó đâu, phải không?"
Thẩm Khanh Ninh trầm mặc.
Hắn ta biết chọn người để hỏi thật.
"Anh cũng cảm nhận được phải không?"
Thẩm Khanh Ninh không trả lời thẳng mà hỏi lại hắn ta. "Đúng vậy."
Thẩm Minh Lãng gật đầu. Thẩm Khanh Ninh trầm mặc.
"Một người chậm chạp như anh ấy mà cũng cảm nhận được điều đó sao?"
Thẩm Khanh Ninh nghĩ thầm. Trong nhà hàng, Lâm Lộc và Trình Trục vừa gọi đồ ăn xong. Vì nhà hàng đang bật lò sưởi, rất ấm áp, cho nên Lâm Lộc bèn cởi áo khoác đen, và cả chiếc khăn quàng cổ nữa. "Ăn trưa xong cô định làm gì?"
Trình Trục mỉm cười hỏi. Bây giờ hắn đã biết, Lâm Lộc đã sắp xếp xong lịch trình cho cả ngày. "Ăn xong rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Cô ấy nói. "Nhưng trước hết, bây giờ có một việc chúng ta phải làm cùng với nhau."
Lâm Lộc nói thêm. "Cái gì vậy?"
Trình Trục hỏi. "Chọn một bộ phim đi, rồi mua vé, tối nay chúng ta đi xem phim."
Lâm Lộc trả lời:
"Tôi sợ nếu không mua sớm thì sẽ rạp sẽ hết chỗ đẹp."
Trình Trục khẽ gật đầu:
"Để tôi xem xem, gần đây có những phim gì đang chiếu."
Hắn mở Alipay ra xem, những bộ phim nổi tiếng hiện đang chiếu tại rạp là "Trí thủ uy hổ sơn" của Từ Khắc, "Chỉ thiếu một bước" của Khương Văn, còn có "Năm tháng vội vã" chưa được chiếu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận