Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 229: Ông Trùm QQ khả năng bại lộ danh tính

Nhạc Linh Tịnh vốn là một sinh viên năm nhất nổi tiếng nhất trong trường Đại học khoa học và công nghệ.
Cô ấy có ngoại hình không hề thua kém Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh, được công nhận là xinh đẹp nhất trong lứa sinh viên khóa mới.
Nhắc mới nhớ, những mỹ nhân nổi tiếng của trường Đại học Bách khoa này có phong cách khác nhau, mỗi người mỗi vẻ.
Nhạc Linh Tịnh là đẹp ở khí chất, hay nói cách khác, là kiểu tướng mạo có chút thiên về vẻ đẹp cổ điển.
Cũng giống như trong làng giải trí, có các diễn viên được mệnh danh là mỹ nhân cổ trang, nam thần cổ trang, chính là bởi vì có một số người, khi khoác lên người trang phục cổ trang sẽ đặc biệt hơn người.
Rất rõ ràng, Nhạc Linh Tịnh chắc chắn là mẫu người này. Lần đầu tiên Trình Trục nhìn thấy cô ấy liền nghĩ nếu như cô ấy mặc Hán phục, hoặc sườn xám chắc hẳn sẽ rất thu hút. Bây giờ là năm 2014, còn cách thời điểm thịnh hành văn hóa Hán phục cả một khoảng thời gian dài. Đợi đến khi xu hướng văn hóa Hán phục lan rộng, hắn ước tính rằng với điều kiện của Nhạc Linh Tịnh, chỉ cần đăng một video Hán phục là có thể bùng nổ! Cô sẽ trở thành tiểu tỷ tỷ Hán phục nổi tiếng nhất trên mạng. Như đã nói trước đây, ấn tượng của hắn với Nhạc Linh Tịnh không sâu đậm, bởi vì cô ấy chỉ học ở Đại học khoa học và công nghệ một năm, sau đó thì đi xuất ngoại. Sau khi trọng sinh, hắn và cô cũng chỉ chạm mặt nhau một lần, chính là khi Lạc Hy dẫn cô ấy đến chơi ở cửa hàng Dữu tới chơi. Ngoài điều đó ra, dường như không có điểm giao nhau nào khác trong cuộc sống của họ. Đúng, chỉ là như vậy.
Mấy ngày này, đối với Nhạc Linh Tịnh mà nói, là ngày tháng thoải mái và vui vẻ. Nguyên do rất đơn giản, bởi vì mỗi ngày cô ấy đều có thể nhìn thấy bức tranh mới của sư tỷ. Điều duy nhất khiến cô ấy cảm thấy chưa hài lòng chính là:
"Tác phẩm gần đây của sư tỷ đều có chút thiên về phong cách Âu Mỹ̃, em thích những bức tranh trước đây hơn."
Cô ấy vẫn luôn hỏi tại sao gần đây vị sư tỷ ở phòng vẽ của mình lại thay đổi phong cách vậy. Câu trả lời của sư tỷ là:
"Sugar Daddy trước đây đều đánh vào thị trường nội địa, bây giờ đã vô địch trên Taobao rồi, không có đối thủ, và giở sẽ mở rộng ra thị trường nước ngoài."
Nhạc Linh Tịnh có thể cảm nhận được vị sư tỷ sống ở Thượng Hải này, mỗi lần nói đến vị Sugar Daddy thì tính dục đều sẽ rất cao. Suy cho cùng thì đó là điều bình thường, đối với sư tỷ thì hắn là bạn tâm giao, còn cô xem hắn như một kẻ háo sắc.
Thực ra Nhạc Linh Tịnh cảm thấy đối phương cũng vô cùng ghê gớm, vẫn chỉ là một sinh viên đại học mà đã vượt trội trên con đường đua trong thị trường buôn bán nội y rồi. Sau khi bất khả chiến bại trên Taobao, hắn lại lên đường chinh phục nước ngoài! Đấy chắc chắn là "thiếu niên hữu vi" trong truyền thuyết.
Đương nhiên, Nhạc Linh Tinh có ấn tượng tốt với hắn, đơn giản là vì không có hắn, mấy tháng nay cô không thể xem được nhiều tranh như vậy. Sư tỷ nói xem hắn như là nguồn cảm hứng, mỗi lần hắn gửi hình sản phẩm đến thì linh cảm của chị ấy sẽ bất giác tuôn trào. Trên thực tế, cô ấy cũng có thể cảm giác được, hơn một tháng nay sư tỷ đã thật sự tiến bộ rất nhanh. Hơn nữa, sư tỷ cũng không giống cô ấy, xuất thân từ một gia đình bình thường, có nhiều sở thích quái dị như vậy, giỏi nhất là vẽ tranh, kiếm tiền hợp pháp thật sự rất khó! Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Sư tỷ hiện tại đã giải quyết xong vấn đề vật chất, thời gian rảnh thì sẽ vẽ một vài thứ không thể đưa ra ngoài, chỉ gửi cho cô ấy một hai tấm ảnh để thưởng thức. Tóm lại, Linh Tịnh thực sự đã được hưởng lợi từ ông chủ của sư tỷ, một Sugar Daddy đáng khen ngợi. Nếu không có hắn, niềm hạnh phúc và đam mê gần đây của cô ấy sẽ không thể có được! Nói đi cũng phải nói lại, nghe nói sư tỷ và vị đại gia này ngầm hiểu rằng họ sẽ chỉ là bạn trực tuyến suốt đời và sẽ không bao giờ tương tác ngoại tuyến, bởi vì trò chuyện trên mạng rất dễ có khả năng khiến cảnh sát mạng bắt người, cho nên không muốn rơi vào tình huống khó coi. Cô ấy chỉ biết đối phương là sinh viên đại học ở Hàng Châu. Nhạc Linh Tịnh nghĩ thầm:
"Cũng không biết là người của trường đại học nào."
"Sư tỷ đã nói rồi, không biết ở Hàng Châu có trường đại học nào tuyệt vời như vậy, đúng là ngọa hổ tàng long, ẩn giấu một vị thần nội dung khiêu dâm".
Ngay lúc này, Nhạc Linh Tịnh đang cùng bạn cùng phòng là Lạc Hy đi ra khỏi cổng trường. Bọn họ đã hẹn gặp mặt Trình Trục trong quán cafe bên ngoài trường học. Điều này khiến Lạc Hy bắt đầu trang điểm và uốn tóc cách đây một tiếng rưỡi. Quần áo cũng đã thay đến ba lần. Nhạc Linh Tịnh chỉ thích đọc truyện tranh H và không có hứng thú với đàn ông ngoài đời thực nên cô có chút bối rối. Cũng vì vậy mà cô nàng hiểu tâm lý của Lạc Hy lúc này.
"Hy Hy đã nói bản thân đã không yêu thầm hắn, cũng không còn ý nghĩ gì với hắn, vậy mà bây giờ lại xem hắn là nam thần?"
"Đây là muốn cho nam thân nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp nhất của mình khi gặp hắn đúng không?"
Khi hai người bước ra khỏi khuôn viên trường, thỉnh thoảng một vài cơn gió thu lại nhẹ nhàng thổi qua. Cứ mỗi lần như vậy, Lạc Hy đều đã hỏi Nhạc Linh Tịnh:
"Tịnh Tịnh, tóc mái của mình có bị rối không?"
"Không có, không có, như vậy trông rất tự nhiên."
Nhạc Linh Tịnh nhẫn nại đáp lại. Trong mắt người bên cạnh, cô ấy mãi mãi là người điềm tĩnh, dịu dàng, khôn khéo, hiền lành và kiên nhẫn. Đây cũng là lý do tại sao Lạc Hy không ngại thể hiện cảm xúc của mình trước mặt cô ấy.
"Tôi rất lo lắng khi đến gặp Trình Trục, và chỉ muốn làm cho mình trông đẹp hơn khi gặp anh ấy. Không phải là tôi thực sự nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì với anh ấy, chỉ là tôi không thể không trở nên như vậy". Nhưng nếu hai người bạn cùng phòng còn lại có mặt, chắc chắn họ sẽ giễu cợt cô. Khi hai cô gái đến quán cà phê, họ đi thẳng đến góc tầng hai. Trình Trục đến sớm hơn nên đã hỏi Lạc Hy hai người họ muốn uống gì và mời họ uống cà phê. "Đã lâu không gặp."
Trình Trục mỉm cười chào bọn họ. "Ừ, đã lâu không gặp."
Lạc Hy ngồi xuống, hỏi trước:
"Trình Trục, buổi tiệc quốc khánh của trường cấp ba, cậu sao không đi?"
Bực bội. "Mấy ngày này bận quá."
Trình Trục giả vờ nói. Hơn nữa chiều hôm đó, Lý Hân Duyệt còn đặc biệt đến Dữu tới chơi, chỉ có điều bị Diêu Nhất Na và Chương Kỳ Kỳ chọc tức. "Ha ha, cũng đúng, cậu là người rất bận rộn mà. Chỉ là đột nhiên cậu không đi, có không ít người nói về cậu."
Lạc Hy nói. "Có thể hiểu được, tôi quen rồi."
Trình Trục cười đáp. Lạc Hy nghe xong cũng cười theo. Trong suy nghĩ của cô, Trình Trục thực ra đã như thế này khi còn học cấp ba, nhưng bây giờ thậm chí còn tệ hơn trước. Sau khi mọi người tán gẫu mấy câu thì bắt đầu vào chuyện chính. Sau khi Nhạc Linh Tịnh nói rõ ý định của mình, Trình Trục có chút kinh ngạc. "Vậy thật ra cô đến đây không phải để mua cửa hàng, mà là muốn nói cho tôi biết một người cậu ưa đầu tư mạo hiểm của cô rất thích cửa hàng của tôi?"
Những người tham gia đầu tư mạo hiểm có thể nhắm mục tiêu vào cửa hàng của tôi sao? "Ừ."
Nhạc Linh Tịnh gật đầu. Trình Trục không bao giờ ngờ rằng đối phương đến đây không phải để mua cửa hàng mà là để ngăn cản hắn bán cửa hàng! Là muốn đầu tư tiền vào cửa hàng của tôi! Người làm đầu tư mạo hiểm vốn dĩ là rất sắc bén, lại thêm sự nổi tiếng của Dữu đến chơi cũng không xem là nhỏ, chuyện được để ý đến cũng rất bình thường. Hơn nữa lúc Nhạc Linh Tịnh đến chơi ở cửa hàng cũng đăng lên WeChat Moments. "Cậu đặc biệt nói chuyện với tôi, mấy ngày trước khi ông ấy đến Hàng Châu đi công tác, đã dành thời gian đến xem thử. Sau đó tôi cũng tìm kiếm Dữu tới chơi trên Internet."
"Ông ấy nói với tôi rằng trong số những dự án đang thực hiện, loại cửa hàng máy gắp thú nổi tiếng trên Internet này chỉ có thể được coi là tương đối bình thường, một dự án cấp C. Nhưng ông ấy rất có lòng tin với cậu, sau khi nghiên cứu một số phương pháp tiếp thị của cậu, ông ấy cảm thấy rằng cậu có thể biến nó thành dự án cấp B. " Nhạc Linh Tịnh nói rất cụ thể, nhấn mạnh thiện cảm của cậu cô ấy đối với hắn. "Nhưng mà tôi không có dự định này."
Trình Trục nói thẳng:
"Tôi chỉ muốn bán cửa hàng."
Kiếm chút tiền là được rồi. Nhận khoảng đầu tư mạo hiểm cũng chẳng khác nào lãnh hết mọi trách nhiệm, đồng nghĩa với việc phải làm tốt công việc. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong thế giới đầu tư thật sự có quá nhiều ông lớn. Những người này nắm trong tay rất nhiều tài nguyên. Một số người chỉ cần giậm chân, sẽ làm rung chuyển cả "khu thương mại". Nếu như thật sự muốn liên kết với người đầu tư thì Trình Trục cần phải phát triển thực lực của bản thân lúc này.
Bây giờ đã là năm 2014, có thể có được sự xem trọng của các ông lớn, sau đó kết hợp thành một khối hùng mạnh thì đó mới là chuyện tốt. Nếu không thì một mình bạn chiến đấu, sau khi làm đến giới hạn nhất định, đợi đến khi đó bạn có được cái gì, bản thân cần nghĩ kỹ một chút.
Nhưng hắn thấy rằng, một dự án như cửa hàng máy gắp thú bông này thật sự không đáng để hắn bỏ nhiều thời gian và công sức như vậy. Ngay cả khi kết quả cuối cùng rất xuất sắc, nhưng do những hạn chế của bản thân dự án, kết quả cuối cùng thực sự chỉ có vậy! Nói thế nào nhỉ, chính là trần nhà quá thấp! Bản thân thật sự làm nó đến trình độ cao nhất rồi, đi tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Doanh thu trong một năm của cửa hàng, ước chừng cũng không bằng Kiên trì ghé thăm của hắn. Càng đừng nói đến so sánh với sản phẩm trà sữa nổi tiếng. Lúc này, Nhạc Linh Tịnh cũng không ngờ Trình Trục lại từ chối nhanh và dứt khoát như vậy. Hắn cũng không hỏi cụ thể là cậu của cô trong công ty đầu tư nắm giữ chức vụ gì.
Cuối cùng hắn cũng chỉ cười cười rồi nói:
"Nhưng tiếp theo tôi sẽ có một dự án mới và cậu của cô có thể chú ý đến nó" Sau cùng, Trình Trục và hai cô gái trò chuyện thêm vài phút trong quán cà phê trước khi tạm biệt nhau. Trước khi đi, Nhạc Linh Tịnh còn add wechat của hắn. Nhìn thấy bóng lưng của Nhạc Linh Tịnh, Trình Trục nghĩ thầm:
"Cô ấy thật sự chính là một vị tiểu tỷ tỷ Hán phục trời ban."
"Có lẽ mặc sườn xám cũng sẽ rất đẹp."
Trình Trục nghĩ bụng. Đối với hắn mà nói, Nhạc Linh Tịnh là loại người có khí chất rất độc đáo. Ngay cả kiếp trước, hắn cũng chỉ gặp những người phụ nữ có cùng loại khí chất đó nhưng ngoại hình kém hơn cô. Nếu nói Nhạc Linh Tịnh là xinh đẹp nhất trong số tân sinh viên thì Trình Trục cũng hoàn toàn tán đồng. Nhắc mới nhớ, khí chất này rất đẹp, tương đối cao cấp, rất hấp dẫn. Trình Trục giống như rất nhiều người, đã add bạn mới, thì sẽ xem thử bạn bè của đối phương trước. Thời buổi này, vòng bạn bè cũng giống như danh thiếp của một người vậy. Sau khi hắn nhìn một cái thì cảm thấy vòng bạn bè của người này cũng chẳng có gì đáng xem nên không xem tiếp nữa. Lúc này Trình Trục chỉ nghĩ rằng hắn và Nhạc Linh Tịnh chỉ có Lạc Hy là bạn chung. Bên kia, sau khi Nhạc Linh Tịnh quay về phòng ngủ thì liền đi lên ban công gọi điện thoại cho cậu trước, nói qua một chút về chuyện này. Bên đó cũng thể hiện chút đáng tiếc với chuyện này.
Còn về dự án mới mà Trình Trục nói đến thì ông ấy cũng bảo cứ đợi đến khi bắt đầu mở cửa rồi hẵng nói với ông ấy. Nhạc Linh Tịnh nghe thấy vậy thì nói với cậu, thực ra cửa hàng Dữu tới chơi này cũng không quan trọng. Ông ấy có thể cảm thấy hứng thú với Trình Trục hơn.
Không biết vì sao Nhạc Linh Tịnh nghĩ đến những dòng chữ treo trong phòng khách của cậu.
"Sự tại nhân vi."
Sau khi buông điện thoại xuống, Nhạc Linh Tịnh vừa chuẩn bị quay vào phòng thì điện thoại liền kêu lên mấy hồi. Cô ấy nhận được rất nhiều tin nhắn mới trong nháy mắt, dựa trên kinh nghiệm của cô ấy, 80% trong số đó là... Sư tỷ lại gửi những bức ảnh gợi cảm, cô ấy rất thuần thục mở điện thoại, sau đó gửi đi ba cái icon, rồi giấu hình sắc trong khung chat trước, tránh màn hình điện thoại của bản thân bị người khác nhìn thấy. Hiện giờ cô ấy không tiện mở những bức ảnh này ra, một lát nữa cô ấy phải cùng các bạn cùng phòng đi ra ngoài xem phim rồi. Đột nhiên, cô ấy trả lời lại:
"Sư tỷ, lát nữa em sẽ quay về xem hình, rồi cùng tỷ nghiên cứu sau."
"Được rồi ! Không vội! Đúng rồi, lần trước tỷ có nói muốn đến Hàng Châu chơi với em, tỷ định khi nào đến vậy?"
"Mấy ngày này công việc rất nhiều, phía sugar daddy đang hối rất gấp, đợi chị làm xong chuyến này đi! Chị còn muốn đi đến cửa hàng gắp thú lần trước em đến chơi để chụp hình, cảm thấy chụp rất đẹp! Chị nghĩ mặc đồ gì cũng hợp!"
Con gái mà, đi ra ngoài chơi một chuyến, nhất định phải chụp hình. Nhạc Linh Tịnh nói:
"Cửa hàng đó thật sự rất đẹp, chỉ là ông chủ đang muốn bán cửa hàng rồi."
"Không hề gì, ông chủ là ai cũng không liên quan đến chuyện của chị, chỉ cần cửa hàng vẫn còn ở đó là được."
Hồ Ngôn đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận