Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 509: Ở cùng một chỗ (2)

Chuyện này khiến nội tâm nho nhỏ của Lâm Lộc lại bị nhét đầy, trái tim nhỏ bắt đầu đập thình thịch.
Vương Vi lập tức hiểu ngay, trên mặt lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Vậy sau này có phải nên gọi bà chủ rồi không?"
Trình Trục lại cố ý cợt nhả nói:
"Thế thì chưa được, cô ấy còn đang trong thời gian thực tập."
Lâm Lộc tức giận không nhịn được giơ tay lên đấm nhẹ hắn một cái.
Trình Trục bị đánh lập tức nói:
"Bây giờ tôi đi làm trà sữa, các cô cứ đứng đây chờ tôi một lát."
Thiếu nữ năng động nhìn Trình Trục và Vương Vi đi vào trong tiệm, nói với Tiểu Dữu Tử:
"Tiểu Dữu Tử à, em có cảm thấy anh trai em có đôi khi rất xấu không?"
"Không có đâu, anh trai đối với em tốt lắm."
Cô nhóc khó hiểu hỏi:
"Chị Tiểu Lộc, anh trai đối với chị không tốt sao?"
"Hả? Vậy thì không phải là anh ấy không tốt với chị đâu."
Cũng đúng, trẻ con nhà trẻ nào mà hiểu loại xấu xa mình đang nói chứ. Giờ phút này, trong phòng pha chế Trục trà, Trình Trục đang ở đằng kia làm trà sữa, Vương Vi thì rất ân cần hỗ trợ bên cạnh. Cô ấy dùng giọng nói rất nhẹ nhàng để ngừa bị nhân viên cửa hàng khác nghe được:
"Ông chủ, anh yêu đương rồi hả?"
Trình Trục cầm ly trà sữa, liếc mắt nhìn cô ấy, cười nói:
"Đi làm thì đi làm, làm việc thì làm việc, hỏi thăm cuộc sống riêng tư của ông chủ, cô nói xem có phải là vượt quá giới hạn rồi không?"
Hắn cũng không phải là đang chỉ trích Vương Vi, dù sao hắn cũng chủ động gọi người ta đến trước mặt Lâm Lộc, trong lòng cô ấy khẳng định cũng muốn nắm chắc hơn một chút để tránh sau này khi xử sự với người ta lại xảy ra sai lầm. Lúc Vương Vi còn đang làm ở cửa hàng gắp búp bê, cũng đã từng nhìn thấy hoa thơm cỏ lạ vờn bên cạnh ông chủ. Cũng có mấy chị gái xinh đẹp thành thục, còn kiểu em gái xinh đẹp coi hắn là nam thần kia thì càng khỏi phải nói. Lúc này Trình Trục đã làm xong một ly, nhẹ giọng nói:
"Tóm lại, sau này khi cô ấy đến thì cô đối xử với cô ấy như bà chủ là được rồi!"
"Đã hiểu!"
Vương Vi nói. Trình Trục nhìn cô ấy một cái, cũng không biết là cô ấy hiểu thật hay giả vờ hiểu. Trên thực tế, cá nhân Vương Vi có hảo cảm với Lâm Lộc nhiều nhất. Bởi vì thiếu nữ đầy sức sống này rất hoạt bát, cũng rất đáng yêu, cảm giác xa cách là ít nhất. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một người làm công bình thường, nếu như Thẩm Khanh Ninh đứng ở trước mặt cô ấy, cô ấy nói chuyện cũng sẽ câu nệ vài phần, có thể cảm nhận được khí thế áp lực trên người Thẩm Khanh Ninh. Cho nên, cô khá đẩy thuyền Lâm Lộc với Trình Trục. "Cô gái đáng yêu như vậy, nếu như mình là con trai, nhất định sẽ mạnh mẽ cưng chiều cô ấy!"
"Cho dù là lúc tức giận, cô ấy có thể cười một chút, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, như vậy thì mình sẽ không tức giận nữa."
Vương Vi nghĩ thầm. Rất rõ ràng, cô ấy và fan cứng của "Trục Lộc chung viên" là Lưu Phong, có lẽ sẽ có tiếng nói chung. Trong mắt Lưu Phong, "Khanh mai Trục mã" là dị đoan. Đương nhiên, vị lớp trưởng này cũng không biết rằng trong lớp hai khoa kế toán của mình còn cất giấu "Tầm Trục đến trước".
Lúc đang làm ly trà sữa thứ hai, Trình Trục đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trường mẫu giáo của Tiểu Dữu Tử sẽ tổ chức văn nghệ Tết Nguyên đán, hắn bèn căn dặn:
"Đúng rồi, hôm Tết Nguyên đán, tôi muốn 30 ly trà sữa, cụ thể lúc nào tới lấy, tôi sẽ nói cho cô biết trước, đến lúc đó cô sắp xếp người làm."
"Làm đồ uống nóng, nhớ làm nóng một chút."
Trình Trục nói. "Được, thưa ông chủ."
Vương Vi nghe theo sắp xếp. Sau khi làm xong hai ly trà sữa, Trình Trục liền mang bọn chúng ra khỏi phòng pha chế. Hắn đưa trà sữa cho Lâm Lộc, còn không quên hỏi:
"Chắc hẳn cô vẫn chưa ăn cơm trưa?"
"Ừm, vẫn chưa ăn."
Lâm Lộc nói. "Thật trùng hợp, tôi cũng chưa."
Trình Trục trả lời. "Sao anh không ăn vậy, vừa rồi không phải các anh đi pizza sao?"
Lâm Lộc hỏi. Trình Trục đương nhiên đoán được tám phần là Lâm Lộc sẽ đến, biết kế hoạch câu cá của mình có thể thành công, con cá sẽ tự mắc câu, cho nên đặc biệt để bụng lại ăn cơm với cô. Nhưng ngoài miệng hắn khẳng định sẽ không nói như vậy, chỉ nói:
"Vừa rồi tôi vẫn chưa đói bụng, ăn sáng no rồi, bây giờ mới đói."
Lâm Lộc biết hắn tám phần là đang nói bậy, nhưng hắn có thể ăn cơm với mình đương nhiên là tốt hơn rồi! "Vậy đi thôi! Tôi muốn đến quán điểm tâm sáng trên tầng năm!"
"Được, nghe theo cô."
Hắn nói. Lúc trên thang cuốn, hắn cứ như vậy mà dắt tay Lâm Lộc, nghe cô ở bên cạnh líu ríu nói đợi lát nữa sẽ ăn cái gì, Tiểu Dữu Tử ở một bên nghe mà chảy nước miếng. Hắn nhìn ra được, bởi vì hai người đã xác nhận quan hệ cho nên tâm trạng của Lâm Lộc hiện tại vô cùng tốt.
Sự vui vẻ của cô có thể thấy được bằng mắt thường, cô cũng không chút nào che giấu bản thân bởi vì chuyện xác nhận quan hệ mà vô cùng vui sướng. Trình Trục từng nghĩ, thiếu nữ lần đầu động lòng sau đó lấy hết dũng khí tỏ tình, hẳn là một trong những chuyện bất chấp hết thảy nhất trong cuộc đời cô. Lâm Lộc thẳng thắn, nóng bỏng, hoạt bát và cởi mở nhưng không có nghĩa sự chủ động của cô là rẻ mạt. Cô gái như vậy, nếu hắn thật sự không cho cô một câu trả lời chắc chắn ngay lập tức, vài năm sau nhớ lại, hắn cũng không xác định được người tiếc nuối nhất là cô, hay là bản thân hắn. Suy nghĩ của Trình Trục rất đơn giản, vào thời khắc tình cảm của Tiểu Lộc nhiệt liệt nhất thì nên đồng ý với cô.
"Nếu đến Giang Nam đuổi kịp xuân, ngàn vạn cùng xuân ở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận