Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 936: Kiểm tra trình độ của nàng (1)

Trình Trục hành động rất nhanh, sau khi hắn đứng dậy, chỉ cùng hốc mắt đỏ lên Chương Kỳ Kỳ liếc nhau một cái, liền cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Đến mức vị trà xanh học tỷ này cũng không kịp phản ứng, liền nhìn Trình Trục mặc một thân trang phục chính thức mở cửa đi ra, không chút lưu luyến.
Cẩu nam nhân đi xuống dưới, liền trực tiếp ấn thang máy, đi đến tầng một của nhà trọ.
Ngay sau đó, hắn lấy chìa khóa xe của mình ra, trước khi cho chiếc Land Rover đang đỗ giải tỏa rồi, đèn xe cũng theo đó sáng lên.
Nhưng hắn lại không vội lên xe, mà từ trong túi lấy ra một điếu thuốc lá châm lửa, thoải mái đứng dưới mái hiên trước cửa nhà trọ hút thuốc.
Trong làn khói nhả ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Thời tiết hôm nay cũng tạm được, trong đêm không quá oi bức.
Trình Trục rẩy tàn thuốc, thầm nghĩ:
"Chỉ cho ngươi thời gian một điếu thuốc."
Trên lầu, bên cạnh bàn ăn.
Đại hộ nhân gia mặc quần short jean bó sát người, hai chân khép chặt ngồi xuống.
Hai tay nàng che khuất mặt, khiến mái tóc dài rủ xuống.
Chương Kỳ Kỳ không ngờ Trình Trục sẽ đi, càng không ngờ lại đi đột ngột, quyết tuyệt như vậy.
Điều này khiến nàng ý thức được Trình Trục lần này thật sự rất tức giận, rất nổi nóng.
Nàng vốn đang chìm sâu vào cảm xúc hỗn độn, vô cùng tủi thân, vô cùng đau lòng.
Nhưng Trình Trục lại hành động như vậy, khiến nàng có chút sợ hãi, cảm thấy có phải mình đã chạm đến ranh giới nào đó của hắn không?
Sự tình không phát triển theo hướng nàng dự đoán, mà trở nên không thể kiểm soát.
Nàng bắt đầu ý thức được, Trình Trục thật sự có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, hắn vốn dĩ đã có bạn gái.
Còn ta thì sao?
Ta là người hết lần này đến lần khác chủ động xáp đến khi say rượu.
Vừa nghĩ đến đây, hối hận vô tận cùng cảm giác tự hạ thấp mình trào lên trong lòng.
Hết lần này đến lần khác, nàng không cam tâm, cũng không nỡ.
Nàng có mưu đồ với hắn, chuyện này không nguy hiểm đến tính mạng. Chết người nhất là, ngươi có mưu đồ với người này mà còn động lòng!
Trước đó, Trình Trục đối với nàng lúc nóng lúc lạnh, nàng vẫn bám riết, thực chất đây cũng là một sự sàng lọc quan trọng của cẩu nam nhân.
Việc nàng tự làm lãng phí chính mình, thực chất đã bắt đầu từ lúc đó.
Người ta hết lần này đến lần khác lạnh nhạt, mà ngươi vẫn hết lần này đến lần khác nhiệt tình rồi bị ngó lơ, có phải quá hèn hạ không?
Rất nhiều nam nhân đều cho rằng chỉ có rất nhiều nam giới mới hành xử như vậy được, cứ tưởng nữ giới sẽ không như thế.
Chỉ có thể nói là họ ít gặp thôi.
Chương Kỳ Kỳ đưa tay hất mái tóc dài đang che mặt, rồi ngẩng lên, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, trên mặt còn vương nước mắt.
Nàng cầm điện thoại di động lên, vốn định nhắn tin Wechat cho Trình Trục, nhưng cuối cùng vẫn chọn gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối.
"Alo."
Trong điện thoại vang lên giọng của Trình Trục.
Nghe giọng lãnh đạm của hắn, Chương Kỳ Kỳ trong phút chốc lại muốn khóc, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ không kiểm soát, sau đó có chút không nói nên lời.
"Chuyện gì?"
Trình Trục nói.
Bên kia vẫn im lặng, vẫn chỉ có tiếng nức nở rất nhỏ.
"Không nói thì ta cúp máy đây."
Giọng của cẩu nam nhân vẫn lạnh nhạt, thậm chí có chút thiếu kiên nhẫn.
"Thật xin lỗi... Niên đệ, thật, thật xin lỗi..."
Chương Kỳ Kỳ bật loa ngoài, một lần nữa cúi đầu, mái tóc vừa hất lên lại che khuất cả khuôn mặt.
Khi nói, vai nàng còn thỉnh thoảng run lên không tự chủ.
Ngay sau đó, điện thoại rơi vào im lặng trong chốc lát.
Trình Trục đứng dưới mái hiên trước cửa nhà trọ, một tay cầm điện thoại, một tay kẹp thuốc lá.
Hắn nâng điếu thuốc lên nhìn, còn lại một phần tư.
Hắn dập tắt điếu thuốc, tàn lửa tan biến trong đêm tối.
Một tiếng thở dài vang lên trong ống nghe, học tỷ liền nghe được giọng Trình Trục:
"Ngươi xuống đây một chút, xuống lầu ngay bây giờ."
Trong thang máy, Chương Kỳ Kỳ đi dép lê xuống lầu.
Nàng không dám để Trình Trục dưới lầu đợi lâu.
Đứng trong thang máy, hốc mắt nàng vẫn còn hơi đỏ.
Nước mắt trên mặt thì đã lau sạch, lớp trang điểm vẫn còn nguyên.
Bởi vì sau lần đổ vỡ lần trước, nàng đã dùng lớp trang điểm chống thấm nước hôm nay.
Dù sao vào cái đêm mà nàng khó quên trong cả cuộc đời, nàng đã từng khóc.
Vừa khóc vừa lắc đầu ra hiệu có thể tiếp tục khi hắn hỏi han.
Chỉ có điều, đại hộ nhân gia này không ngờ mình lại ngồi khóc đến rối tinh rối mù trên bàn ăn.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, học tỷ hít một hơi sâu rồi chậm rãi bước ra.
Nàng tưởng rằng Trình Trục đã lên xe, không ngờ hắn vẫn đứng ở cửa nhà trọ.
"Niên đệ."
Chương Kỳ Kỳ khẽ gọi một tiếng.
Trình Trục quay đầu nhìn nàng, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng tiến lại.
"Em còn tưởng anh đi rồi."
Trà xanh học tỷ bước đến bên cạnh hắn, giọng điệu mềm mại, bắt đầu phát huy bản chất, giọng nói mang theo sự thương cảm và đau khổ.
"Không có, vừa nãy có chút bực bội, nên đứng đây hút điếu thuốc."
Trình Trục nói.
Đại hộ nhân gia nhìn hắn, thực ra cũng không biết Trình Trục gọi mình xuống đây làm gì.
Ban đầu, nàng còn tưởng Trình Trục định bảo mình ra xe rồi nói chuyện với mình.
Nhưng nhìn tư thế hiện tại, hình như lại không phải vậy.
"Đi."
Trình Trục nói với nàng rồi đi thẳng về phía trước.
Hắn dẫn Chương Kỳ Kỳ đến cạnh xe, mở cốp sau.
Trong cốp sau chiếc Land Rover, có một hộp quà được gói ghém rất đặc biệt.
Là của Hermes.
Một số màu sắc còn được đặt theo tên hộp đựng của thương hiệu, ví dụ như màu cam Hermes, màu xanh cuống phù ni.
Chương Kỳ Kỳ nhìn chiếc hộp, ánh mắt thoáng hiện chút ngạc nhiên.
Trong giới nổi tiếng trên mạng, việc sử dụng hàng hiệu rất phổ biến.
Không, thậm chí có thể nói là đặc biệt phổ biến.
Nhưng dù là của Hermes thì vẫn phải xem bên trong là gì.
Trong lòng nàng đã bắt đầu không kìm được suy nghĩ:
"Chẳng lẽ là túi Hermes sao?"
Trình Trục nhìn nàng, nói:
"Tặng em món quà mà khi vừa lên lầu đã quên mất."
Hắn vừa nói vừa mở hộp, bên trong là một chiếc Hermes mini Kelly màu đen phối khóa bạc cổ điển.
Sau này, những loại túi xách càng nhỏ nhắn, tinh xảo, mà không đựng được nhiều đồ, rất bất tiện này lại càng trở nên phổ biến.
Những người từng tặng túi cho các cô gái trẻ chắc chắn sẽ cảm nhận rõ điều này.
Rất nhiều thương hiệu có mẫu mini như thế lại bán rất chạy.
Việc mua một chiếc túi Kelly tại cửa hàng, chắc chắn phải mua kèm thêm hàng khác.
Những mẫu như thế này trên thị trường thứ cấp có giá rất cao, giá trên Website chỉ để xem cho vui mà thôi.
Trong số các loại túi da phổ thông thì túi mà Trình Trục tặng xem như đã đến đỉnh.
Học tỷ nổi tiếng trên mạng này hiện chỉ mới được công ty nâng đỡ, vừa mới bắt đầu được chú ý và có xu hướng trở thành hot trend trên mạng.
Giai đoạn hiện tại, thu nhập của cô chắc chắn không sánh được với các hot trend.
Vì vậy, Chương Kỳ Kỳ hoàn toàn không kìm nén được sự kích động và vui mừng trong lòng.
Chỉ có thể nói rằng, thời điểm nó xuất hiện quá đúng.
Nếu Trình Trục vừa mới lên lầu đã mang theo món quà, chắc chắn, ngay khi bước vào nhà, trà xanh học tỷ sẽ vô cùng phấn khích.
Thế nhưng, sau khi xảy ra chuyện khó chịu, niềm vui nhận được chiếc túi mơ ước sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Trình Trục sử dụng thủ đoạn của trà xanh ngay từ bước đầu, có thể không đạt được hiệu quả dự trù, cảm xúc của nàng sẽ không bị lên xuống quá lớn, cũng không hối hận và mất tự trọng nhiều đến thế, càng khó tìm được vị trí thật sự của bản thân.
- Hắn đã tặng Hermes cho mình!
Nhưng nếu món quà xuất hiện vào lúc này, thì hoàn toàn khác.
Chiêu thuần, đã được chiêu thuần rồi.
Đây chính là sau khi đánh đòn đau rồi cho ăn kẹo ngọt.
Nó sẽ lại một lần nữa khiến nàng dao động lớn về cảm xúc!
Dù sao, nàng vừa mới hạ mình xin lỗi, vừa mới cảm thấy Trình Trục quá tuyệt tình.
Có lúc, thú vị là ở chỗ, quà tặng vốn là dự định tặng, vốn là muốn cho, nhưng thời điểm khác nhau, kết quả sẽ khác nhau.
Chuyện cẩu nam nhân thực sự quên mang theo sao?
Tất nhiên là không phải.
"Anh cũng không biết em thích màu nào, thấy màu đen thì chắc không sai, mà anh thấy màu xám voi cũng được."
Trình Trục tùy ý nói.
Rồi hắn nghiêng đầu nhìn Chương Kỳ Kỳ một cái, ngạc nhiên nói:
"Sao lại khóc rồi?"
"Ai dà, anh vốn chỉ định đưa quà cho em rồi đi thôi, em làm vậy khiến anh cũng khó xử quá."
Trình Trục cười nói, giọng có chút bất lực.
"Vậy... có thể không đi trước được không?"
Nghe vậy, Chương Kỳ Kỳ liền bám chặt lấy, ngẩng đôi mắt còn đọng chút nước lên, trong ánh mắt mang theo vẻ mong chờ nhìn hắn.
Cẩu nam nhân vốn dĩ không định đi, hắn liếc nhìn đồng hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận