Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 544: Nụ hôn đặc biệt (2)

Trình Trục hẹn gặp Nhạc Đông Dịch lúc hai giờ chiều.
Vì vậy, hắn quyết định ăn trưa cùng Lâm Lộc.
"Quà của tôi đâu?"
Trình Trục hỏi.
Thực ra hắn có thể đoán được Lâm Lộc sẽ tặng hắn cái gì.
"Trước khi cậu đi tôi mới đưa, vội gì chứ!"
Cô nàng năng động cố tình giữ bí mật.
Trong lúc ăn, Trình Trục giả vờ tình cờ hỏi:
"Thẩm Khanh Ninh vẫn chưa đến căn hộ Tân Hàng ở sao?"
"Đúng vậy, Thẩm Minh Lãng không có nói với cậu à?"
Lâm Lộc hơi ngạc nhiên.
"Nói gì cơ?"
"Ninh Ninh đi tỉnh Vân cùng anh ấy rồi. Cô ấy nói là bị anh trai lôi đi, cùng nhau giúp anh kết nối với nhà cung cấp Trà bưởi."
Lâm Lộc trả lời.
"Tôi không biết gì cả, Thẩm Minh Lãng không có nói với tôi."
Trình Trục nghi ngờ Thẩm Khanh Ninh không cho hắn ta nói. Còn việc cô ấy tự muốn đi theo hay là Thẩm Minh Lãng ép cô ấy đi thì còn phải xem xét. Lời của cô gái kiêu ngạo, độ tin cậy luôn rất thấp. Nhưng kết quả này là tốt, đây vốn là một trong những mục đích của Trình Trục. "Này! Khi Ninh Ninh trở về, cậu phải thưởng cho cô ấy thật tốt đấy!"
Lâm Lộc còn dặn dò. "Mặc dù Thẩm Minh Lãng hiện đã gia nhập Trà bưởi nhưng cậu là ông chủ lớn, cậu nói đúng không? Cậu phải có chút biểu hiện chứ!"
Cô nàng năng động bổ sung. "Được rồi, được rồi, đều nghe cô."
Trình Trục lập tức gật đầu đồng ý. Đây là cậu nói rồi nhé, là cậu nói muốn.
Tốt! Tốt! Thưởng! Cho! Cô ấy! Lâm Lộc còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Trình Trục không muốn nói chuyện với cô ấy quá nhiều về chủ đề này để tránh xảy ra chuyện gì đó, hắn lập tức bắt đầu chuyển chủ đề.
"Ai dà, vậy bây giờ chỉ có một mình cô sống ở nhà trọ, tôi rất không yên tâm!"
Hắn cố tình nói lời ong bướm. Chủ đề quả nhiên được chuyển hướng, cả hai bắt đầu trêu đùa nhau. Đây chính là hương vị của giai đoạn đầu khi yêu. Tiến triển từng bước, từng chút một chiếm hữu. Quá trình này, thực ra cũng gây nghiện như giai đoạn mập mờ. Sau bữa ăn, Trình Trục đưa Lâm Lộc về chung cư Tân Hàng. Trước khi xuống xe, cô ấy mới lấy từ túi xách ra thứ mình muốn đưa cho Trình Trục. Cô nàng diễn viên lồng tiếng vẫn như mọi khi, tự mình lồng tiếng một cách rất kiêu ngạo, khi lấy đồ ra, miệng còn nói như đang khoe khoang:
"Tèn ten !"
Đúng như Trình Trục dự đoán, đó là một chiếc cà vạt. Một chiếc cà vạt sọc chéo của T B. Hình như hai năm nay đúng là thời điểm thương hiệu này nổi lên. "Đi bàn chuyện quan trọng thì phải ăn mặc chỉnh tề một chút. Cậu xem, 'chuyện quan trọng' và 'chỉnh tề' đều có cách phát âm giống nhau."
Lâm Lộc còn bắt đầu giải thích ý nghĩa của việc mua cà vạt. Trình Trục mỉm cười, nhận lấy cà vạt xem xét rồi bắt đầu diễn vẻ mặt khó xử:
"Khó rồi! Tôi không biết thắt cà vạt!"
Nhiều nam sinh năm nhất không biết thắt cà vạt cũng là điều bình thường, rất nhiều người mới bước vào xã hội cũng không biết. Thế nhưng, nếu Trình Trục mà không biết thắt cà vạt mới là chuyện lạ. Hắn chỉ muốn trêu chọc Lâm Lộc thôi. "Hừ hừ, tôi biết mà!"
Cô nàng kiêu ngạo lập tức chuyển sang chế độ tự mãn. Cô ấy vẫy tay ra hiệu Trình Trục đến gần một chút, để giúp hắn thắt cà vạt. Không gian trong xe vốn đã chật hẹp, cả hai người đều nghiêng người về phía trước, tự nhiên rất gần nhau. Trong không gian gần như khép kín này, dường như cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Ban đầu, Lâm Lộc vẫn đang nghiêm túc thắt cà vạt, nhưng về sau, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Trình Trục rơi trên khuôn mặt mình, không khỏi đỏ mặt. Cô ấy thực sự có thể thắt cà vạt rất thành thạo, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng việc tự thắt và giúp người khác thắt vẫn có sự khác biệt, bởi vì hướng ngược lại. Điều này khiến quá trình thắc kéo dài hơn, cô ấy cứ loay hoay mãi. "Cô thắt cà vạt cho tôi mà sao mặt lại đỏ thế?"
"Vì cậu cứ nhìn tôi mãi!"
"Tôi nhìn cô thì cô đỏ mặt à?"
"Cậu còn nói tiếp tôi sẽ không thắt cho cậu nữa!"
"Hình như cô cũng không thắt được."
"Không thể nào! Chỉ là sai hướng thôi, tôi quấn một vòng sang bên này là được!"
Mười mấy giây trôi qua, Lâm Lộc mới thở phào nhẹ nhõm. "Phù! Cuối cùng cũng xong!"
"Nhìn này, đẹp đúng không?"
Lâm Lộc vô cùng hài lòng với thành quả của mình. Phải thừa nhận rằng, sau khi thắt cà vạt, Trình Trục mang đến một cảm giác hoàn toàn khác. Khí chất của hắn không liên quan gì đến sự nho nhã nên cũng không thể gọi là "trai đểu tri thức". Nhưng cũng không đến mức là "dân anh chị mặc vest". Bộ vest không hề kiềm chế được sự bất cần và ngông cuồng bẩm sinh của hắn mà ngược lại, kiểu người như vậy khi mặc đồ trang trọng lại mang một nét cuốn hút rất riêng. Có người nói, kính mắt là tất lưới đen của đàn ông và cà vạt là trang sức của họ.
Trình Trục cúi đầu nhìn xuống, Lâm Lộc quả thực đã thắt cà vạt rất đẹp. Vừa nãy cô ấy đã dựng cổ áo sơ mi của Trình Trục lên, bây giờ còn chu đáo giúp hắn gập cổ áo xuống và chỉnh sửa cẩn thận. Sau khi chỉnh xong, Lâm Lộc bắt đầu chiêm ngưỡng thành quả của mình, còn cầm đuôi cà vạt quấn quanh ngón tay nghịch ngợm, miệng thì vênh váo:
"Gu thẩm mỹ của tôi không tệ chứ? Cậu đeo cà vạt này trông cũng đẹp trai đấy."
"Đó là vì người đẹp trai."
Trình Trục cũng vênh váo đáp lại. Trình Trục cúi đầu nhìn ngón tay đang nghịch cà vạt của cô ấy, mỉm cười:
"Kéo một cái?"
"Hả?"
Ban đầu Lâm Lộc không hiểu. "Kéo một cái."
Trình Trục nhắc lại, mắt nhìn vào tay phải của Lâm Lộc. Trong lòng cô ấy vô cùng nghi hoặc nhưng làm theo, ngón tay quấn cà vạt khẽ kéo. Chỉ một động tác kéo nhẹ, cổ và cơ thể Trình Trục cũng theo đó nghiêng về phía trước, một lực nhỏ nhưng đủ để kéo một người đàn ông cao như hắn. Hắn cứ thế hôn lên môi cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận