Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 443: Tin nhắn mời sinh nhật của Lâm Lộc (2)

"Chiếc váy Giáng sinh của tôi sao lại rộng thế nhỉ? Căn bản là không thể mặc vừa được luôn!"
"Bạn thương mến, phần móc khóa điều chỉnh nằm ở đằng sau ạ."
Trình Trục liên tục gõ phím. "Tôi đã điều chỉnh rồi mà, cài nút trong cùng luôn rồi."
"Bạn yêu có thể chụp một bức ảnh cho mình xem được không ạ?"
"hình ảnh ".
"Dạ vâng. Bạn yêu nhìn dây kéo ở phía dưới nhé."
"Ở đâu cơ?"
"Bạn yêu ơi, mình chính là khóa kéo nè, mà giờ đang còn ở công ty cơ."
"Ơ... ha ha ha."
Tối muộn, Trình Trục trở vế ký túc xá. Vừa bước vào cửa phòng số 309, hắn đã trông thấy Đổng Đông chủ động kéo ghế dưới bàn ra, cung kính mời hắn ngồi:
"Trục ca, xin mời ngồi!"
Trình Trục: ? Sau khi hắn đã ngồi xuống, Đổng Đông thậm chí còn săn sóc đấm bóp vai cho hắn. Hắn tức giận:
"Có rắm mau thả đi!"
"À thì, tôi thấy là mình không thể rời xa Chu Doanh Doanh được. Anh có thể bào nghĩ cách giúp tôi hàn gắn lại với cô ấy được không?"
Đổng Đông bày ra vẻ mặt tha thiết, hỏi. "Cứ qua một ngày cậu lại khác đi ấy nhỉ? Chẳng phải mới ngày hôm qua cậu bảo hoàn toàn dứt bỏ, không còn thích người ta nữa à? Cậu còn nói thà nhắc tới BMW 3 series còn khiến cậu vui hơn là ai kia nữa mà?"
Trình Trục vừa mở miệng đã mắng bâng quơ. "Tất thảy đều có lý do hết thôi."
Trên môi Đổng Đông nở ra một nụ cười nịnh nọt. Thông qua lời kể của tên công tử họ Đổng và trưởng phòng ký túc họ Lưu, cộng thêm cái gật đầu phụ họa tro g im lặng của Trịnh Thanh Phong, Trình Trục đã nắm rõ được đầu đuôi câu chuyện. Trịnh Thanh Phong và Quan Giai Duyệt vẫn đang ở giai đoạn mập mờ, ngày nào cũng chuyện trò qua lại. Quan Giai Duyệt là bạn cùng phòng ký túc xá với Chu Doanh Doanh. Sau khi chặn liên lạc của Đổng Đông, Doanh Doanh đã buồn bã ở lì trong phòng suốt mấy ngày liền, còn chẳng có tâm trạng uống Cô ca cô la. Chiều hôm nay, Chu Doanh Doanh thuận miệng hỏi Quan Giai Duyệt một câu:
"Tình hình Đổng Đông dạo này thế nào?"
Thế là Quan Giai Duyệt lập tức báo lại với Trịnh Thanh Phong. Kết quả là, ngọn lửa tình yêu trong lòng Đổng Đông được dịp bùng lên. Người ta chỉ tiện mồm hỏi thăm bạn một câu mà bạn đã vội muốn nối lại tình xưa ngay được! Trình Trục ngoảnh lại nhìn Đổng Đông đang sun xoe bóp vai cho mình, đẩy cậu ra, nói:
"Tôi không giúp được cậu chuyện này đâu. Tôi không có kinh nghiệm giải quyết trường hợp như cậu tìm tới cửa nhờ vả sau khi bị người ta chặn số."
Đổng Đông:
"Trục ca! Anh cũng biết xát muối vào tim người ta quá!"
Sau đó, cậu quay lại ngồi vào ghế, bắt đầu than ngắn thở dài:
"Ai dà, thực ra người tôi thích chỉ có mình Doanh Doanh, mấy cô gái khác chẳng qua cũng chỉ là nói chuyện phiếm đôi ba câu thế thôi. Xuyên Nhi với lão Trình chẳng hiểu tôi gì cả!"
"Ờ, đúng, cậu đúng tất."
Trình Trục đáp. "Tôi hiểu rồi. Có những người cứ thích chơi mập mờ, chỉ thích người này thôi, nói chuyện với những người khác chẳng qua là để ngăn không quá đắm chìm vậy thôi."
Cùng một lúc, ba vị chủ quán cà phê Internet đang có mặt ở ký túc xá đều cảm thấy da đầu tê rần. "Trời, ngăn không quá đắm chìm á? Ê Trục, làm thế quái nào anh nghĩ ra được mấy từ hay ho kiểu này nhỉ? Tôi phải đi tìm Doanh Doanh giải thích mới được."
Đổng Đông sốt ruột muốn chạy xuống lầu. Trình Trục nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Mẹ cậu cũng chẳng cứu nổi cậu, đúng là nhân tài! Những lời đó nói ra là để cậu tự lừa dối chính cậu chứ không phải để nói cho người khác nghe. Tôi thấy cậu muốn ăn đòn rồi đấy."
Cả Lưu Phong và Trịnh Thanh Phong đều cố nhịn cười, sau khi Đổng Đông ù ù cạc cạc nhìn qua, cuối cùng bọn họ cũng không cố được nữa mà bật cười thành tiếng. Nhìn chung, bầu không khí ở trong căn phòng ký túc số 309 này khá tốt, đó cũng là lý do thi thoảng Trình Trục ở lại ký túc xá qua đêm. Nếu trong phòng tồn tại một vài hoặc thậm chí là cả chục nhóm riêng lẻ thì sẽ thật là vô nghĩa. Giữa lúc mọi người đang ồn ào, điện thoại của Trình Trục reo lên tiếng chuông báo. Đổng Đông lập tức hóng hớt:
"Cô nào tìm đó?"
Ba anh chàng tinh quái chung phòng ký túc này thật sự cho rằng, ngoài những cô gái đến từ Đại học Khoa học và Công nghệ, Trình Trục thực sự sẽ quen được người ở bên ngoài. "Giảng viên của tôi."
Trình Trục mở điện thoại ra xem. "À!"
Ba người kia ỉu xìu. Với trí tưởng tượng hết sức nông cạn, bọn họ đương nhiên không thể buôn chuyện về giảng viên với sinh viên được. Trình Trục kiểm tra tin nhắn WeChat, Trần Tầm nhắn báo tối mai cô sẽ đi ăn tối với giảng viên của mình, nói cách khác, cô sẽ ăn tối với vợ chồng viện trưởng Trương. "Tùy cô ạ!"
Hắn trả lời:
"Vậy để lát nữa em sẽ đi mua chút gì đó, tối mai cô đi ăn tối có thể mang theo."
"Không, đừng, đừng mua. Cậu toàn mua mấy thứ đắt tiền, thầy sẽ không vui."
Trần Tầm định bụng ngày mai sẽ dùng tiền của mình mua một ít hoa quả hoặc thứ gì đó tương tự. Lâu nay Trình Trục không đồng ý cho cô trả lại, tiền lương hàng tháng nhận về cô cũng chỉ tiêu chút ít trang trải hàng ngày nên vẫn dư ra khá nhiều. "Vâng, vậy tùy cô thôi ạ."
Trình Trục đáp. "Ô kê."
Trần Tầm có dự cảm, đêm nay sẽ là một đêm cô thức trắng. Vì rất quan tâm đến chuyện này nên cô dự tính sẽ tưởng tượng đôi chút và tập dượt trước một vài lượt. Nhắc mới nhớ, cô chưa từng được trải qua chuyện tương tự bao giờ nên trong lòng không khỏi có chút bất an, lo lắng. Cô thực sự không biết phải làm sao mới giúp được Trình Trục hóa giải mối quan hệ này, đấy chính là điều khiến cô lo lắng hơn cả. Sau cuộc trò chuyện với cô Trần, một lúc sau, Lâm Lộc bất ngờ gửi tin nhắn WeChat. Tin nhắn gửi tới chỉ là một biểu tượng cảm xúc "Để xem bạn đang làm gì nào?"
với hình chú mèo con thò đầu ra khỏi cửa. "Tôi đang ở ký túc."
"Thứ tư tuần sau cậu có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn tối nhé? Thẩm Minh Lãng, Ninh Ninh với cả Giang Vãn Châu cũng tới. Lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập nên tôi muốn mọi người cùng ngồi một bữa."
Lâm Lộc hí hoáy gõ tin nhắn. Thứ tư tuần sau là ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh. Cô nàng không nói cho Trình Trục biết, hôm đó thực ra là bữa tiệc sinh nhật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận