Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 335: Trừ khi cho tôi tham gia cùng (3)

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cậu ấy là ông chủ nhỏ, cái tên này nghe không hay."
Diệp Tử cau mày.
"Nhưng cậu ta nhỏ thật mà" cô ta cười, nói:
"ồ, cũng không nhỏ, hình như cậu ta giới thiệu bản mới mười tám tuổi."
Diệp tử không thèm để ý cô ta, vội trả lời tin nhắn của Trình Trục.
Lưu Giai Ni nhìn dáng vẻ của vô, không nhịn được cười, dùng khẩu khí chắc chắn nói:
"Diệp Tử, có phải cô yêu thầm ông chủ nhỏ này rất lâu phải không."
"Hả?"
Diệp Tử ngước mắt nhìn cô ta, sợ gây phiền phức cho Trình Trục, phủ nhận nói "Không có".
Huống hồ cô cũng không nói dối, đây gọi là yêu thầm sao, rõ ràng là cô yêu công khai cậu ta. "Còn bảo không có, tôi cảm thấy rất rõ ràng đó."
Lưu Giai Ni không tin. Cô ta lẩm bẩm:
"Nhưng mà cũng không đúng, ông chủ này của cô ấy, quả thật cũng có chút đẹp trai, người cũng cao, vai rộng chân dài, vóc dáng không tồi, chỉ là không biết có cơ bụng hay không."
"Hơn nữa còn trẻ như vậy đã biết kiếm tiền rồi, còn là bán nội y QQ, nhìn là biết là dạng đàn ông rất được."
Diệp Tử hiểu được, cái câu "Người đàn ông rất được" trong miệng cô ta, ám chỉ phương diện nào. "Ở phương diện thiết kế thời trang, cậu ta cũng khá giỏi, không phải lúc trước tôi có gửi bản thiết kế mới của tôi cho cậu ta xem, cậu ấy đã nói vài câu, lúc đầu tôi tưởng cậu ấy đang nói lung tung, về sau nghĩ kỹ lại, hình như theo lời của cậu ra sẽ càng tốt hơn."
"Nếu như cô có hứng thú với cậu ta, thực ra tôi cũng có nha" Lưu Giai Ni cười. Diệp Tử nghe vậy, không hề khó chịu, còn cười hỏi:
"Sao vậy? Vừa muốn bao dưỡng tôi, còn muốn bao dưỡng cả ông chủ tôi?"
"Không được sao? Tôi nhìn ra rằng, cô chính là thích cậu ra."
Lưu Giai Ni một tay chống cằm, tiếp tục nói:
"Còn tôi thì, thích cô, đối với cậu ta cũng có hứng thú, cô không thấy như vậy rất tốt sao?"
Một biểu cảm quyến rũ xuất hiện trên mặt cô ta, dường như đang mặc sức tưởng tượng ngày tháng như vậy hạnh phúc biết bao. Hắn có thể ôm bên trái. Cô cũng có thể ôm từ trái sang phải. Mở rộng phạm vi! "Cô đang nói nhảm gì vậy."
Diệp Tử cảm thấy rất vô lý, theo không kịp suy nghĩ của người bisexual này. "Cô không cần suy nghĩ phức tạp như vậy."
Lưu Giai Ni mỉm cười xua tay. "Mở rộng trái tim, và tiếp nhận là được rồi."
"Ba người chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau, còn điều gì quan trọng hơn, không phải sao?"
Trong phòng khách sạn, Diệp Tử nghe lời của Lưu Giai Ni, có chút choáng váng. Cô cảm thấy bản thân mình cũng đã được coi là người rất thoáng rồi. Hơn nữa sở thích của bản thân cũng rất đặc biệt nữa. Nhưng đứng trước vị Lão Ti Cơ này, cô ấy vẫn chịu lép vế giống như mình chả là gì cả.
Gì mà việc ba chúng ta cùng nhau sống tốt lại quan trọng hơn bất cứ điều gì chứ? Chưa kể tiếng bàn tính muốn ôm của cô đã vang khắp phòng rồi, cô chắc chắn... là ba người chúng ta sao? Diệp Tử từ trước tới nay chưa từng nghĩ ông chủ trong khoảng thời gian này chưa từng tiếp xúc với cô gái nào. Cái khác thì không nói, lúc trước cô đã từng làm nhân viên pha chế trong quán bar của Thẩm Minh Lãng, cô đã gặp Thẩm Khanh Ninh. Đêm mà Trình Trục và Thẩm Khanh Ninh ở cùng nhau, chính hắn đã đến quán bar đón cô ấy, toàn bộ cảnh này Diệp Tử đã thấy tận mắt. Đó là một đêm khiến cô tự cảm thấy xấu hổ. Bất kể là ngoại hình, nét mặt, dáng người, tính tình... thì mọi phương diện của Thẩm Khanh Ninh là không gì sánh được. Hay cho cô luôn rất hiểu chuyện, bản thân tôi cũng rất rõ ràng vị trí của mình. Nói thật thì, trong lòng Diệp Tử, thì điều kiện Lưu Giai Ni cũng rất tốt, là con lai Trung Pháp, cô ta cũng có một phong cách rất riêng biệt, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy so với vị Thẩm Khanh Ninh tính tình lạnh lùng kia, thì điều kiện của cô ấy vẫn kém hơn một chút. "Chỉ có điều, với kiểu suy nghĩ kỳ quặc của cô ấy, liệu trong lòng đàn ông rốt cuộc có mâu thuẫn không thì rất khó nói" Diệp Tử cũng không rõ ràng về chuyện này. Lưu Giai Ni thấy cô phớt lờ mình, liền lập tức nói:
"Cô với ông chủ nhỏ của cô đang nói gì trên WeChat vậy?"
"Nói về những sản phẩm Giáng sinh mới trong cửa hàng" Diệp Tử đáp. "Ồ, chỉ là nói về công việc thôi sao?"
Cô ta tiếp tục nói:
"Cô xem cô kìa, cô giúp tôi chụp chân dung, tiết kiệm cho anh ta một khoản tiền lớn về việc tìm mẫu bên ngoài, anh ta cũng không bày tỏ một chút với cô một chút?"
Diệp Tử liếc nhìn Lưu Giai Ni đang mặc chiếc váy màu xám của mẹ kế, hai tay vẫn đang cầm điện thoại, chờ hồi âm của Trình Trục, trong miệng thầm nói:
"Tự tôi sẵn lòng!"
Cô còn muốn thể hiện một chút giá trị của mình trước mặt Trình Trục, cho dù chỉ là một giá trị nhỏ bé như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận