Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 246: Vẻ kiêu ngạo, nói một đằng nghĩ một nẻo lại tiếp diễn

Chiều thứ Hai, Thẩm Khanh Ninh lái xe đến Đại học Khoa học kĩ thuật.
Khi cô bước vào lớp, Lâm Lộc đã đến còn chiếm chỗ giúp cô.
"Ninh Ninh! Ở đây, ở đây!"
Cô nàng giơ cao hai tay và mỉm cười vẫy tay chào Thẩm Khanh Ninh.
Cô gái đầy sức sống luôn hoạt bát như vậy, khi cô ấy cười, đôi mắt to dường như phát sáng, hai lúm đồng tiền cũng vô cùng đáng yêu, lần đầu tiên người ta nhìn thấy cô ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Chỉ là hôm nay trong lòng Ninh Bảo... bối rối quá!
Chỗ ngồi Lâm Lộc chọn là ở trong góc. Số người tham gia lớp này thực tế không đông lắm nên trong lớp có khá ít người. Lúc này vẫn chưa đến giờ học, Lâm Lộc nhìn Thẩm Khanh Ninh rồi lại bắt đầu hành động kỳ quái. Cô dùng giọng điệu như một vị tổng tài độc đoán, nghiêm túc nói:
"Này, hôm nay trông cậu rất kỳ lạ!"
"Hả?"
Câu nói ngắn ngủn này khiến Thẩm Khanh Ninh có chút bối rối. Là một độc giả có kinh nghiệm về tiểu thuyết lãng mạn, cô đã từng xem nhiều tình tiết trong đó sau mối tình đầu giữa nam chính và nữ chính, ngày hôm sau nữ chính đi gặp ai đó, và nhiều người sẽ nói rằng cô ấy trông khác hẳn. Từ góc nghiêng có thể thấy được sự biến đổi khác thường của cô. Nhưng... Nhưng mới chỉ hôn môi thôi mà. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu hôn, phải không? "Có chuyện gì vậy?"
Cô hỏi lại Lâm Lộc lại dùng giọng nói bình thường như thường, mỉm cười và nói những lời tâm tình quen thuộc:
"Thật xinh đẹp!"
Thẩm Khanh Ninh hoàn toàn không nói nên lời. Nhưng chưa kể, kiểu nói chuyện tâm tình này khá là mốt vào năm 2014. Cô nhìn Lâm Lộc, dở khóc dở cười với hành động vừa rồi của cô ấy. Chút ít ưu tư trong lòng lúc trước đã phần nào tan biến trước sự tương tác tự nhiên. "Thật tuyệt phải không? Tớ mới học được điều này trên Internet! Vừa rồi tim cậu có lỡ nhịp không?"
Cô gái diễn viên lồng tiếng hỏi. "Không."
Thẩm Khanh Ninh nhẹ nhàng trả lời. "Này! Cậu lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo!"
Lâm Lộc nói. Những lời này đánh thẳng vào trái tim Thẩm Khanh Ninh. "Cậu cũng thấy vậy à?"
Cô không nhịn được hỏi. "Hả? Sao cậu lại nói là cũng thấy?"
Lâm Lộc bất chợt nhạy bén:
"Có ai đó cũng nói với như vậy với cậu hả?"
Thẩm Khanh Ninh lắc đầu, hiếm khi bày tỏ cảm xúc thật của mình:
"Đôi khi tớ cũng cảm thấy như vậy."
"Chậc! Vậy là chính cậu cũng biết à? Biết thì là tốt rồi!"
Lâm Lộc nói. Bên kia, Trình Trục không có tiết học nên cùng ba đứa con nuôi phòng 309 trở về ký túc xá. Lần này không phải là buổi dã ngoại mùa thu cuối tuần của lớp sao, Lưu Phong muốn để bọn họ thảo luận xem nên làm những hoạt động gì. "Không phải tôi đã bảo mọi người chơi trò "Sheep Of a Sheep" sao?"
Đổng Đông lại thấy băn khoăn. Trục ca còn nói, ai qua được một vòng sẽ được tặng một phong bao lì xì 1.000 nhân dân tệ! Trong ký túc xá mọi người đều biết trò chơi này khó đến mức nào, ba người bọn họ hiện tại rất mong chờ, muốn xem trò chơi trong lớp có sẽ khó như thế nào. Nhìn vẻ mặt thất vọng của các học sinh khác. Lưu Phong nói:
"Nếu muốn ở đó một ngày một đêm thì nên tổ chức thêm một số hoạt động."
"Cậu đi tìm Trần Đình Đình mà thương lượng, hỏi chúng tớ làm gì?"
Trình Trục cố ý nói đùa. "Chẳng phải tôi và cô ấy cũng không có gì để bàn sao?"
Đổng Đông nói. Trình Trục vừa nhắc đến Trần Đình Đình, cái miệng rộng của Đổng Đông lập tức hăng hái. Anh ta trực tiếp chuyển chủ đề, giơ tay lớn tiếng nói:
"Trục ca, tôi có chuyện muốn báo cáo! Ngày hôm đó ở trong Karaoke, sau khi anh rời đi, Xuyên Nhi và thư ký liên đoàn của chúng ta đã nắm tay nhau!"
Lưu Phong muốn che miệng lại, nhưng đã muộn. Trịnh Thanh Phong lạnh lùng, trân trọng lời nói như vàng vẫn tập trung vào việc tổ chức trò chơi, chỉ nói thêm:
"Ừ!"
, ý nói rằng anh ta cũng là người chứng kiến và đã nhìn thấy họ bí mật nắm tay nhau! Nhưng có một điều mà Trịnh Thanh Phong rất xấu hổ khi nói với bạn cùng phòng của mình, đó là đêm đó sau khi anh nhìn thấy Lưu Phong nắm tay thành công. Anh ta cũng cố gắng nắm lấy tay Quan Giai Duyệt nhưng cuối cùng lại thất bại. Nhưng mà, cô ấy lại mỉm cười vỗ vỗ cánh tay của mình, vẻ mặt có chút làm nũng, cũng không biết rốt cuộc có ý gì. Lưu Phong thấy Trình Trục nhìn mình, mặt đỏ bừng, cúi đầu nói:
"Thế nhưng cũng là do uống say rồi mà?"
"Cho dù là cậu uống say thì Trần Đình Đình người ta cũng không có say."
Đổng Đông lại bắt trêu chọc, cho dù sau cùng cũng bắt đầu nôn mửa. "Đó là bởi vì tôi uống hộ cô ấy rất nhiều rượu". Lưu Phong không phục. "Nói cái này làm gì, có ai bắt cậu uống hộ cô ấy đâu". Đòn tấn công của Đổng Đông đầy uy lực và uy hiếp. Lưu Phong nghe vậy, cảm thấy mình không thể nói nên lời, quyết đoán chọn cách im lặng. Hắn đúng đã tình nguyện giúp uống rượu, hơn nữa uống xong còn có cảm giác rất có thành tựu. "Vậy nên tôi đã nắm được tay cô ấy."
Hắn ta lại trầm giọng khoe khoang. "Mẹ kiếp!"
Đổng Đông nhịn không được mắng một tiếng. Điều nuối tiếc lúc này là sau lần trò chuyện ở kí túc xá, Đổng Đông mà không tìm Diêu Nhất Na và Quan Giai Duyệt trò chuyện, thì chuyện với Doanh Doanh đã thành rồi. Kết quả là Diêu Nhất Na trở thành fan của Trục Ca, còn Giai Duyệt lại làm quen với Lão Trịnh! Đáng lẽ mình phải là người nhanh nhất trong ký túc xá! À không, phải ngoại trừ Trình Trục, ai mà chả biết Trình Trục sống cuộc sống ‘bí mật’ như thế nào! Sau khi hâm mộ và ghen tị một chút, Đổng Đông ôm lấy vai Lưu Phong, nói:
"Xuyên nhi, tay cũng đã nắm rồi, khi nào mới tỏ tình và xác nhận mối quan hệ?"
"Không thể nào tay cũng cầm rồi mà còn không mau chóng xác nhận quan hệ nữa chứ? Đó không phải sẽ là tra nam sao?"
Lão Trịnh tiếp tục lạnh lùng, nhưng lại đồng ý, từ bên cạnh kiên quyết nói:
"Đúng vậy!"
Chỉ có Trình Trục nghe những lời này, trong lòng hiện lên một thanh âm:
"Cậu đang mắng ai vậy!? " Dù sao thì hắn không chỉ đơn giản nắm tay. Mà còn hôn nhau, ôm eo, ngực áp vào ngực nhau. Tuy nhiên, vì Thẩm Khanh Ninh đã nói rằng mọi người đã uống quá nhiều nên... cảm ơn cậu đã nhắc nhở! Tất cả là do là tôi đã uống quá nhiều Trong ký túc xá, Lưu Phong bị lão Đổng và lão Trịnh nói đến xấu hổ, đột nhiên nhìn về phía Trình Trục, loạng choạng. Nói:
"Trục ca, lần trước anh có nói là sẽ giúp tôi một việc đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đã nói sẽ làm trợ thủ cho cậu, giúp cậu đánh hỗ trợ"Hắn mỉm cười trả lời. "Vậy chuyến đi chơi mùa thu này..."
Lưu Phong đầy mong đợi nhìn hắn. "Được, tôi giúp cậu làm."
Trình Trục trực tiếp bắt đầu nhận việc. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nói:
"Tôi nhớ rằng nhà nghỉ này còn phục vụ xem phim ngoài trời phải không?"
"Chuẩn rồi."
"Vậy thì hãy làm một bộ phim về tuổi thanh xuân để xem. Sau đó tôi sẽ chỉ cho mấy cậu cách thực hiện."
Hắn cười toe toét và vẫn thần bí. Nhìn thấy hắn như vậy, Đổng Đông và Trịnh Thanh Phong đều cảm thấy ngứa ngáy. Hai người cũng rất tò mò, Trục ca làm sao có thể giúp Xuyên Nhi sắp xếp tình huống? Đại cao thủ đã bắt đầu lớp học! Và đó là phương pháp giảng dạy thực tế! Buổi tối, Trình Trục đang nằm trên giường kí túc xá 309 trò chuyện với Lâm Lộc. Một lúc sau, Đổng Đông đang chơi điện thoại đột nhiên nói lớn:
"Trục ca, Dữu tới chơi đã được chuyển nhượng rồi à?"
"Ừ, sao biết?"
Chuyện này Trình Trục còn chưa nói với bạn cùng phòng. "Tôi thấy trên diễn đàn, còn tưởng là tin giả đấy!"
Đổng Đông sửng sốt. Nói xong, anh ta lập tức tò mò:
"Trục ca, anh bán nó với giá bao nhiêu?"
Lần trước Trình Trục nói có người bên ngoài ra giá 4 triệu, nhưng hắn ta không đồng ý. Đổng Đông vẫn còn nhớ cảnh tức giận khi nói ung dung hai câu này. Tôi thực sự muốn được như thế, nhưng tôi không thể. Nhưng chính vì cảnh tượng đó mà mọi người càng tò mò về giá giao dịch cuối cùng.
"Năm trăm lẻ năm vạn."
Trình Trục bình tĩnh nói. Ba người trong ký túc xá nghe đến con số này đều cảm thấy tê cả da đầu! Chết tiệt! Làm thế nào hắn có thể kiếm được năm trăm lẻ năm vạn mà nghe như 5,50 nhân dân tệ? Giọng điệu của hắn quá ung dung! Thành thật mà nói, họ vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Từ lúc Trình Trục nói với họ rằng hắn muốn mở một cửa hàng trước cổng trường học chưa được bao lâu? Hơn nữa lúc hắn nói với bọn họ điều này thì ai nấy đều khá sốc, một cậu sinh viên năm nhất 18 tuổi lại có thể tự kiếm tiền đi học. Nếu tự mở cửa hàng bên ngoài thì nguồn tài chính thực sự quá lớn! Bây giờ nhìn lại, chỉ tự hỏi chuyện đó sẽ đi đến đâu. Lúc đó cả ba không thể tưởng tượng được rằng bạn cùng phòng của mình thật sự có thể mở cả một mạng lưới.
Vậy mà lại có thể bán cửa hàng thú bông nổi với giá hơn năm trăm vạn! Thật là điên rồ, tất cả những điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết và sự tưởng tượng của họ! Họ cảm thấy mình có thể lấy nó ra và khoe với bạn bè khi về quê. Bạn cùng phòng đại học của tôi ở Hàng Châu đã kiếm được hàng triệu tệ chỉ sau vài tháng bắt đầu đi học. Không chừng nói ra cũng chả có ai tin được! Đây thực sự là điều khá là khó tin. Trình Trục nhìn ba người sửng sốt, trong lòng chỉ nghĩ:
"Chuyện này tôi chỉ nói với nhóm của Thẩm Minh Lãng mà thôi". Về cơ bản thì không ai trong trường biết được thông tin về vấn đề này.
"Vậy ai đã truyền tin về chuyện này?"
"Là Hứa Miệng Vẩu nói với Chương Kỳ Kỳ, sau đó cô ấy lại tung tin?"
"Hay là, là Bùi Ngôn?"
Hắn liếc nhìn Đồng Đông, người vẫn đang lẩm bẩm từ "tuyệt vời", như thể đang phát điên, rồi ra lệnh:
"Gửi bài viết trong nhóm Tieba lên nhóm cho tôi xem". "Được rồi."
Trình Trục nhìn nội dung của bài viết, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhìn thoáng qua có thể biết anh ta chính là người của Bùi Ngôn. Người đăng bài này cũng có thể là thành viên của hội sinh viên. Người này đầu tiên nói rằng Dữu tới chơi đã được chuyển nhượng, theo hợp đồng, chủ sở hữu sẽ thay đổi trong vài ngày tới. Nhân tiện, người này cũng dùng một từ rất thú vị, thay đổi quyền sở hữu. Ngoài ra, trong bài đăng còn chỉ ra rằng Bùi Ngôn, phó chủ tịch hội sinh viên, cũng đã đầu tư rất nhiều tiền để trở thành cổ đông của cửa hàng này. Ngoài ra, chủ thớt còn hùng hồn nói rằng vì là cửa hàng của sinh viên Đại học Khoa học kĩ thuật nên để mang lại lợi ích cho cựu sinh viên, chúng ta phải có nhận thức và ý thức giúp đỡ này.
Trình Trục nhìn thấy như vậy, hắn có cảm giác như mình đang bị mắng một cách bí mật. Phòng Đối ngoại đến gặp hắn xin phí tài trợ nhưng hắn không đưa tiền. Quả nhiên phía dưới bài viết có viết tháng sau hội sinh viên sẽ tổ chức sự kiện, cửa hàng thú bông sẽ tài trợ. Búp bê bằng vải nhung là giải thưởng tại chỗ.
Ngoài ra, chỉ cần bạn là cựu sinh viên Đại học Khoa học kĩ thuật thì tháng sau hãy đến chơi bằng thẻ sinh viên hoặc thẻ ăn của trường Đại học Khoa học kĩ thuật. Bạn có thể được giảm giá 10% khi mua hàng tại cửa hàng máy dành cho trẻ em! Đọc xong bài viết, Trình Trúc không khỏi kêu lên:
"Chậc chậc, thật thú vị!"
Trọng tâm chính là tạo ra sự tương phản mạnh mẽ với Trình Trục. Hắn chưa từng cung cấp hỗ trợ cho bất kỳ hoạt động nào của trường. Cũng chưa cung cấp bất kỳ khoản giảm giá nào cho cựu sinh viên của trường. Tặng tiền cho hoạt động hội sinh viên chẳng là gì cả, trọng tâm vẫn là mức tiêu thụ của cựu học sinh. Đúng vậy, hoạt động trở lại lần này sẽ dễ theo dõi và gây xôn xao dư luận hơn. Quả nhiên, Trình Trục kéo xuống và bình luận đầu tiên hắn nhìn thấy dưới bài đăng là:
"Cửa hàng này đổi người, thật sự rất khác biệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận