Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 254: Quá nhục nhã

Hôm nay là một ngày mùa thu ngập đầy nắng.
Đây vốn phải là một buổi chiều mùa thu trời cao và mát mẻ.
Nhưng đối với Hồ Ngôn mà nói, đây thật sự là một ngày đáng sợ!
Bên trong "Dữu tới chơi" có quá nhiều người, còn có hai thảm nhảy vô cùng náo nhiệt, chính giữa có hai cô gái sexy đang nhảy cuồng nhiệt, cặp mông sắp xoay lên tận trên trời rồi, khiến người chết mê chết mệt. Trong những người đang gắp thú bông, có người gắp được rồi la lên phấn khích, có người không gắp được thì lại khóc than.
Nhưng những thứ này đối bây giờ với Hồ Ngôn mà nói dường như đều không thể nghe được.
Rõ ràng Trình Trục cách cô ấy một đoạn ngắn, rõ ràng hắn chỉ là làm một khẩu hình, phát ra hai chữ "Hồ Ngôn", lại giống như là nổ tung bên tai cô ấy vậy, khiến đầu của cô ấy trong chốc lát rơi vào sự trống rỗng! Cô ấy vào lúc này thậm chí không suy nghĩ:
"Làm sao anh ta biết!"
Cô ấy chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Tim Hồ Ngôn bắt đầu đập nhanh hơn, làm cho bàn tay của Nhạc Linh Tịnh cũng bắt đầu kiềm không được mà dùng sức. Phải biết rằng cô ấy là kiểu người khi ở nơi công cộng đông người thì cả người đều sẽ co cứng lại. Cứ cho là Nhạc Linh Tịnh vô cùng thân thiết với cô ấy, làm chút động tác vô cùng thân thiết thì cô ấy đều sẽ có phản ứng lạ trong cơ thể. Nhưng Trình Trục đã làm gì? Hắn đã trực tiếp xé toạc bức màn bí mật về thân phận của hai người. Hóa ra người vẽ tranh 18 cộng chính là cô sao? Hóa ra cô là người thường xuyên trò chuyện bí mật với hắn? Hóa ra vẽ được một nửa số tranh thì đi tự thưởng cho mình chính là cô hả?
Hóa ra người gửi chân dung tự vẽ đó, có hỏi tôi có từng diễn qua bọn chúng chưa chính là cô? Trên mặt hắn nở ra nụ cười trêu đùa, còn có ánh mắt không thể nói rõ được, đều nhắm thẳng sâu trong tim Hồ Ngôn. Lúc này đây tâm trạng cô hoàn toàn tràn đầy cảm giác xấu hổ, cảm giác này đã đạt đến đỉnh điểm trước giờ chưa từng có trong cuộc đời này! Tâm tính của vị nữ họa sĩ hướng nội này cũng rất cổ quái, ngay lúc này trực tiếp bước vào kiểu mẫu nào đó của dự báo thời tiết. nắng cục bộ có lúc có mưa nhỏ.
Xấu hổ vô cùng, thật là muốn độn thổ cho xong!
Quan trọng nhất là cô ấy cũng từng tưởng tượng dáng dấp của ông chủ, nhưng diện mạo trong hiện thực và cô ấy tưởng tượng ra thực sự có khác biệt quá lớn. Nếu như hiện giờ là một người đàn ông xấu xí đối mặt với cô ấy, sau đó cười trêu đùa một cái, chắc chắn cảm thấy buồn nôn.
Nhưng vấn đề ở chỗ hắn vừa cao lại vừa đẹp, cảm giác thân thể cũng vô cùng tuyệt vời. Cho nên, mình luôn cùng với một người đàn ông như vậy, ở trên mạng..... ư ư! Trải qua tất cả mọi thứ, trong chốc lát từ hệ thống hư cấu, biến thành có chút cụ thể hóa? Trong ký ức về mọi thứ của cô, đã biến thành người đàn ông có dáng dấp, thân thể như thế này, cầm điện thoại nói chuyện với cô. Cô chỉ là một nữ họa sĩ hướng nội với sự hiểu biết phong phú về những điều kỳ quái, nhưng hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào. Tư tưởng của cô có thể so với Quỷ hấp tinh cấp cao nhất, nhưng lại là tay mơ trong tình huống thực tế.
Hồ Ngôn luôn cho rằng chỉ coi Trình Trục là bạn tinh thần cộng hưởng linh hồn, là những người hòa hợp tinh thần. Kết quả, linh hồn thú vị bỗng dưng là một người siêu cấp đẹp trai! Mẹ ơi! Đứng bên cạnh bàn thu ngân, Trình Trục nhìn chằm chằm Hồ Ngôn, không hiểu rõ đây là tình huống gì? Hắn chỉ đơn thuần muốn chủ động xuất kích, để tránh bản thân rơi vào cục diện vô cùng bị động.
Nhưng ai mà ngờ, đối phương lập tức cúi đầu xuống, sau đó mắt thịt có thể nhìn thấy cả người run lên rồi, vừa rồi còn giống như lén run lên hai cái. Thế nào nhỉ, gặp mặt bạn trên mạng, nếu như bạn cảm thấy ngại ngùng thì tôi có thể hiểu được, dù sao thì trải qua phong ba bão táp gì tôi đều trải qua rồi, thực ra cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Nhưng cô có cần phải sợ thành ra như vậy không? Con mẹ nó đã vậy còn sợ đến phát run nữa?
Nụ cười vừa rồi của tôi rất rợn người sao? Đột nhiên Trình Trục sinh ra nghi ngờ bản thân mình. Nhưng mà hắn rất nhanh đã phát hiện chỗ không hợp lý. Tuy rằng nói bởi vì đối phương cúi đầu còn đeo khẩu trang và mang kính gọng đen, cho nên nhìn không rõ mặt.
Nhưng mà, làn da trắng như tuyết trên cổ của cô ấy giống như lúc này đều đã đỏ bừng rồi! Rất nhiều người cứ cho là xấu hổ thì cũng chỉ đỏ mặt. Nhưng Trình Trục đã từng thấy một số người, chính là lúc rơi vào tình huống nào đó thì sẽ đỏ cả người. Sau khi chỉ nhìn qua mấy phút thì Hồ Ngôn dùng sức kéo theo Nhạc Linh Tịnh, bắt đầu cúi đầu chạy ra ngoài. Cô ấy đã lựa chọn cách đáng xấu hổ nhất nhưng lại hữu dụng nhất... .. chạy trốn!
Toi rồi toi rồi! Thiếu nữ khí chất Nhạc Linh Tịnh đứng bên cạnh cô ấy, cứ như vậy bị cô ấy mạnh mẽ kéo đi, còn thiếu chút đứng không vững, thật không dễ gì mới giữ vững bước chân, sau đó cùng cô ấy đi qua đám người, chuồn mất. Trong lòng tiểu mỹ nhân năm nhất đại học khoa học và công nghệ này lại một lần nữa trào dâng cảm giác không biết làm sao nói:
"Chị à, là chị đòi đến bây giờ lại muốn chạy."
"Em đứng xếp hàng chờ mua tiền xu đã lâu rồi."
"Thú bông còn chưa gắp được con nào, chị cũng chưa chụp được ảnh nữa."
Cô ấy nghĩ như vậy, chủ yếu là bởi vì vừa rồi cô ấy hoàn toàn không nhìn về phía của Trình Trục. Bởi vì cô ấy rất hiểu ý phối hợp cùng sư tỷ, cảm thấy nếu mọi người đều cùng nhau nhìn về bên đó thì sẽ thu hút sự chú ý của Trình Trục. Đặc biệt là bản thân còn quen biết với Trình Trục, thì chắc chắn sẽ càng thu hút ánh mắt của hắn. Vì vậy, cô ấy hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy chỉ cho rằng sư tỷ nhìn hắn một cái như vậy, sau đó, cả người đều không ổn rồi! Đáng sợ, đáng sợ! Sau khi hai cô gái chạy thẳng ra ngoài "Dữu đến chơi", đến một góc không có người.
Hồ Ngôn mới tháo khẩu trang màu đen trên mặt xuống, bởi vì cô cảm thấy có chút ngạt thở. "Ha... ha...."
Cô thở một tiếng thật lớn, áo khoác rộng đó cũng không cách nào che lấp lồng ngực đang lên xuống liên tục.
"Ác ma đó! Anh ta chính là một ác ma!"
Nhạc Linh Tịnh nghe không hiểu lời Hồ Ngôn nói. Thế nào là sao, nhìn một cái thì cảm thấy người này không phải thứ tốt lành sao? "Chị, đã xảy ra chuyện gì?"
Nhạc Linh Tịnh không biết làm sao đưa đồng xu trò chơi trong tay lên, nói:
"Em đã mang đồng xu trò chơi ở trong cửa tiệm ra ngoài luôn rồi."
Đây là đồ trong cửa tiệm, phải trả lại. Hồ Ngôn nhìn cô ấy hỏi:
"Vừa rồi em không thấy anh ta sao?"
"Không có."
"Hả?"
"Không chỉ chào hỏi, anh ta còn làm khẩu hình với chị, gọi chị là Hồ Ngôn."
Cô ấy giải thích tình huống vừa rồi, chỉ kể lại như vậy, thì một lần nữa cảm thấy vô cùng nhục nhã. "Thật hay giả!"
Nhạc Linh Tịnh luôn điềm tĩnh cũng bất giác trợn tròn mắt, há hốc miệng. Làm sao mà ngược lại thân phận của sư tỷ bị bại lộ trước rồi? Chẳng trách sư tỷ đột nhiên cuống cuồng lên. Dựa vào tính cách của sư tỷ, vốn dĩ sẽ sợ hãi ở nơi đông người, kết quả thân phận còn trực tiếp bị lộ. Lần này hay rồi, rõ ràng là một mặt đến bí mật dò xét, là đến thỏa mãn bí mật dò xét của bản thân, kết quả, dường như biến thành gặp mặt bạn trên mạng rồi? Ờ, cũng không xem là hoàn toàn gặp mặt, sư tỷ còn đeo khẩu trang mà. Sau khi Nhạc Linh Tịnh suy nghĩ thì lo lắng nói:
"Chị à, anh ta đã chủ động chào hỏi, chúng ta chạy đi như vậy, sẽ có chút thất lễ hay không? Hơn nữa, anh ta còn là đối tác của chị."
"Hiện giờ cũng không quan tâm nhiều đến vậy, chị vừa mới cảm thấy cả người đều sắp chết rồi."
Đến bây giờ Hồ Ngôn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Vị nữ họa sĩ hướng nội này chưa từng trải qua tình huống khiến người ta vô cùng lúng túng như này.
"Nhưng mà, sao anh ta lại biết là chị chứ?"
Hồ Ngôn nghĩ mãi vẫn không ra. Ngược lại sau khi Nhạc Linh Tịnh cân nhắc trong chốc lát, đột nhiên cái miệng nhỏ khẽ cong lên, sau đó nhấc ngón trỏ của mình lên, giống như đã nghĩ đến cái gì. "Sư tỷ, chị không biết là trong Wechat không cho anh ta mở ẩn đi tường Wechat sao?"
"Chị không mở, em biết tường Wechat của chị trống không mà, nhưng anh mở cho chị rồi."
Nhạc Linh Tịnh bỗng chốc phản ứng lại:
"Vậy chị cho em bình luận và like của tường Wechat, hắn chắc chắn đều có thể thấy được."
"Hả?"
Bỗng chốc đôi mắt bên dưới kính gọng đen Hồ Ngôn trợn tròn tức giận. Nói như vậy, dường như thật sự nói đến thông rồi. Đáng chết, hóa ra là mình đã lộ sơ hở trước? Chỉ là, từ khi nào anh ta biết chuyện này? Không phải anh ta đã sớm biết rồi chứ!
"Chị, chúng ta sẽ không quay lại tiệm gắp thú bông sao?"
Nhạc Linh Tịnh hỏi.
"Không đi, không đi, đánh chết chị cũng không đi."
Hồ Ngôn giơ hai tay bị ống tay áo dài bao lấy của mình vẫy liên tục. Ông chủ này thật sự là một ác ma! Sao dám đi chứ?
"Vậy chúng ta đi đâu, hay về khách sạn trước?"
Nhạc Linh Tịnh hỏi. Cô ấy cảm thấy hai người đứng trong góc thế này, chung quy cũng không phải là cách.
"Ừ, ừ, chúng ta quay về khách sạn trước đi!"
Hồ Ngôn ra sức gật đầu. Nói xong, đột nhiên cô ấy có chút ngại ngùng, hỏi:
"Sư muội, cái đó.... gần đây có nhà vệ sinh không? Chị muốn đi nhà vệ sinh một lát."
"Gấp lắm không, nếu không gấp thì có thể đi trong trường, nếu gấp thì chỉ có thể đi hỏi trong quán khác."
"Đi đến trường đi."
Hai chân và cặp mông lớn của Hồ Ngôn hơi căng lên.
"Ừm, em dẫn chị đi."
Sau khi đến nhà vệ sinh, Hồ Ngôn nhịn không được cúi đầu nhìn một cái, sau đó trong chốc lát cả khuôn mặt càng nóng bừng. Cô ấy vội rút khăn giấy ra.... Sau một loạt thao tác, điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên. Trong nhà vệ sinh còn vô cùng yên tĩnh, tiếng điện thoại bất thình lình vang lên như vậy thiếu chút làm cô ấy giật nảy mình. Cô ấy cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình có thông báo của Wechat.
"Không phải là ông chủ gửi đến chứ...."
Cô ấy mở Wechat ra xem, đúng như dự đoán, là tin nhắn Wechat Trình Trục gửi đến. Tên chó chết này vừa mới bắt đầu đã gửi một câu:
"Chân thành nhắc nhở, đồng xu trò chơi chưa dùng xong có thể trả lại."
Cái gì mà chân thành nhắc nhở, đây chính là đến châm biếm thì có! "Còn nữa, sao còn cầm hộp trong cửa tiệm tôi đi, đó không phải quà tặng."
A! Hắn còn liên tục châm biếm! "Cuối cùng, bây giờ tôi không ở trong tiệm, cô có thể tiếp tục đến chơi."
Sao hắn làm ra thế này còn tự nhiên đến vậy. Đột nhiên Hồ Ngôn có chút tức giận, rõ ràng tôi cũng biết nhiều chuyện của hắn mà! Quả nhiên, tôi là một họa sĩ phế vật thích ở trong nhà, mọi thứ đều chỉ dừng lại trên lý luận. Hắn thì không như vậy, hắn một trăm phần trăm là đàn ông xấu!
Sau khi ở trong phòng vệ sinh một lúc, Hồ Ngôn đến bồn rửa tay rất nghiêm túc và rửa tay rất kỹ. Đi ra ngoài nhà vệ sinh, cô ấy nhìn thấy hộp mây đựng đồng xu trò chơi trong tay Nhạc Linh Tịnh, nói:
"Sư muội, chúng ta quay lại cửa tiệm gắp thú bông đi."
"Sư tỷ, hôm nay dường như chị có chút thất thường."
Dựa vào tính cách không ngoan đó của Nhạc Linh Tịnh, thì không thể không đâm chọt một chút rồi.
"Ai dà, anh ta đã đi rồi."
"Hả? Trình Trục còn gửi Wechat cho chị?"
Đúng vậy! Chị cảm thấy anh ta biến thái cực kỳ, tố chất tâm lý của anh ta cũng rất mạnh!"
một tiếng cảm thán này của Hồ Ngôn, cũng không biết là đang khen hay đang mắng người nữa. Trên đường quay lại "Dữu đến chơi", cô ấy mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Hỏng bét! Mình bị lộ ở chỗ đó của hắn, chẳng khác nào bí mật nhỏ của sư muội cũng để lộ với hắn rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận