Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 608: Màn che thời đại mới và dịch vụ của Diệp Tử (1)

Con chó nhỏ dễ bảo này thật sự lại bắt đầu rồi.
Chó con có thể có ý nghĩ xấu xa gì chứ?
Chỉ là bày tỏ vô cùng thân thiết với chủ nhân của mình. Trước đây đã từng nói, Trình Trục có một thói quen ngủ, đó chính là hắn cảm thấy cần phải đeo bịt mắt. Lần này trước khi đến khách sạn hắn vốn dĩ không định ngủ lại, cho nên cũng không mang theo đồ trang bị để ngủ.
Nhưng trong hành lý của Diệp Tử có bịt mắt hơi nước, cho nên hắn đành đeo tạm.
Lúc này, hắn đang nằm thẳng trên giường, cũng không bỏ bịt mắt ra, cứ vậy không nói lời nào.
Điều này khiến cho Diệp Tử vô cùng ngạc nhiên, bối rối thế này gọi không dậy sao? Cho nên, cô ấy bắt đầu tiến hành dịch vụ đánh thức tần suất cao. Trong quá trình này, cô ấy biết rõ ông chủ đã tỉnh dậy từ một số chi tiết rồi. Cô gái hiểu chuyện lúc này đã hiểu rõ sự ngầm đồng ý của hắn. Có thể nói, ở đây cô gái này muốn làm gì tùy thích. Cô ấy còn cho phép bản thân từ phương thức im lặng điều chỉnh thành phương thức có tiếng. Lắng nghe và cảm nhận có lúc cũng rất quan trọng. Diệp Tử hèn mọn bởi vì tình cách đặc biệt của mình, cô ấy cũng đang có sự hưởng thụ riêng biệt của mình trên mặt tinh thần. Cho nên, cô ấy đột nhiên nói:
"Ông chủ, cầu xin cậu, cầu xin cậu đó."
Cô ấy không những không cảm thấy sự hèn mọn của mình mà cô ấy thật sự sẽ vì vậy mà cảm nhận được sự sung sướng vô hạn! Cuối cùng, ông chủ đã tỉnh rồi. Hốc mắt Diệp Tử lập tức đỏ hoe, nước mắt bỗng nhiên chảy ra. Cô ấy thậm chí có cảm giác hơi ngạt thở, cảm giác hô hấp không thông. Rất rõ ràng, cô ấy lại có được nhu cầu tinh thần mà cô ấy mong muốn:
"Thưa ngài, dịch vụ đánh thức ở khách sạn của ngài đã kết thúc, vui lòng thức dậy."
Giọng nói dẻo quẹo của Diệp Tử vang lên bên người Trình Trục, bịt mắt trên mặt hắn liền bị Diệp Tử nhẹ nhàng tháo ra. Trình Trục mở to mắt nhìn, vô tình phát hiện cô ấy lại mặc loại đồng phục nhân viên làm việc ở sảnh lớn thường thấy trong khách sạn.
Đây giống như kiểu của "Kiên trì ghé thăm", mặc lên người cô ấy đặc biệt thú vị. Có lẽ Diệp Tử đã dậy rất sớm, cô ấy không chỉ thay quần áo mà bây giờ đã trang điểm rồi. So với nhân viên làm việc ở sảnh lớn của khách sạn năm sao, rõ ràng Diệp Tử phải đẹp hơn gấp mấy lần. Trình Trục mỉm cười, từ trên giường ngồi dậy. Vào lúc hắn đứng dậy, Diệp Tử quả nhiên lập tức ngồi xổm xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
"Thưa ngài, ngài đợi một lát."
Bắt đầu trò đùa gì đây, khác sạn năm sao rất chú trọng vệ sinh đúng không? Diệp Tử đang mặc đồng phục làm việc của khách sạn làm việc rất kỹ lưỡng. Phải chú ý từng ngóc ngách một. Ừ, rất tận tâm, là một nhân việc khách sạn đúng chuẩn. Làm bất cứ chuyện gì cũng đều dựa trên nguyên tắc phục vụ cao nhất. "Thưa ngài, ngài còn vừa lòng với sự phục vụ của khách sạn lần này không?"
Diệp Tử hỏi. Trình Trục cúi đầu nhìn cô ấy, lúc này mới phát hiện trên áo khoác ngoài đồng phục của cô ấy còn đeo một tấm thẻ trước ngực, bên trên viết hai chữ Diệp Tử. "Tốt, rất tốt, đồ trang bị của cô còn chuẩn bị rất đầy đủ."
Trình Trục chỉ tấm thẻ trước ngực nói. Diệp Tử lúc này mới đứng dậy, trước tiên là ở trước mặt Trình Trục dùng sức mím đôi môi của mình, sau đó mới mở miệng nói:
"Mua trên Taobao."
Cô ấy lại làm ra dáng vẻ diễn rất sâu, cong bụng cúi người nói:
"Nếu như có nhắn nhủ tiếp sau thì xin ngài hãy cho tôi đánh giá tốt năm sao nhé."
"Được chứ, được chứ, cực khổ rồi."
Trình Trục vừa nói vừa tìm quần dài khắp giường. "Không cực khổ, ông chủ."
Diệp Tử thoát khỏi vai diễn, bắt đầu nhớ lại cảm giác ban nãy. Cô ấy mở to đôi mắt đỏ au, trong lòng chỉ cảm thấy nghiện gọi người. Thời gian thoắt trôi qua, đã đến ngày Diệp Tử về quê rồi. Cô ấy lên máy bay hướng về Tiêu Sơn, rời khỏi thành Hàng Châu, đi về quê cũ của tỉnh Quý Châu. Diệp Tử dựa theo sự căn dặn của Trình Trục đã nâng hạng vé máy bay của mình, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm hạng thương gia. Ở đây không chỉ là rộng rãi và thoải mái hơn hạng phổ thông rất nhiều mà còn có rất nhiều đặc quyền. Tuy cô ấy cảm thấy mới mẻ nhưng lại có chút gò bó. Tuy rằng tiếp viên hàng không là nhân viên phục vụ của khoang máy bay, nhưng khi tiếp viên hàng không nhiệt tình phục vụ, cô ấy lại có hơi khó chịu và bí bách. Ở đây vốn không phải là nơi cô ấy nên xuất hiện. Nhưng mà độ thoải mái của khoang hạng nhất thì thực sự tốt hơn khoang phổ thông chật chội rất nhiều.
Ở đây cũng ít người, không có nhiều người lớn tiếng nói chuyện, cũng không có con nít la khóc ồn ào. Sau khi xuống máy bay, Diệp Tử đã nhìn thấy một cô gái cầm tấm bảng đón người ở chỗ đón tại sân bây, bên trên viết hai chữ Diệp Tử. Hơn nữa, có lẽ đối phương đã xem qua hình của mình nên sau khi nhìn thấy mình liền ngẩng đầu đi đến. "Xin chào, xin hỏi cô có phải là cô Diệp không? Là ông Trình đã đặt dịch vụ đón người tại sân bay giúp cô, số đuôi điện thoại của cô là 5499 phải không? Số đuôi điện thoại của ông Trình là 8888."
Cô gái nói. Diệp Tử nghe xong, có hơi nhoi trong lòng. Trình Trục không hề nói trước cho cô ấy biết. "Ông chủ sắp xếp giúp mình sao?"
Cô ấy nghĩ thầm. Quê của cô ấy là một tỉnh thành nhỏ của tỉnh Quý Châu, trong thành phố dĩ nhiên không sân bay riêng. Đừng nói là sân bay, nói chính xác, đến cả nhà ga xe lửa cũng không có. Cô ấy từ đây xuống máy bay, sau đó lại quay về quê cần phải đi mấy lượt. Nếu như ngồi xe thì phải ngồi hai lần xe hơn một tiếng đồng hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận