Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 227: Vậy tôi ngủ ở đâu?

Một tin tức chấn động lan truyền trong khuôn viên trường Đại học Khoa học kĩ thuật:
"Nghe nói có người ra giá bốn triệu cho cửa hàng nổi tiếng trên mạng ở cổng trường"!
Kể từ khi bài đăng chuyển nhượng cửa hàng được đăng lần đầu tiên trên diễn đàn của trường Đại học Khoa học kĩ thuật, một số người còn nhiệt tình lên diễn đàn trường để chia sẻ và thông báo cho mọi người về tin tức này.
Đối với sinh viên đại học mà nói, bốn triệu đã là một con số cực kỳ đáng kinh ngạc!
Tất nhiên, lý do chính khiến mọi người bị sốc là vì chuyện này xảy ra quá gần với cuộc sống của họ.
Trình Trục là sinh viên của trường bọn họ, cửa hàng lại cách cổng trường không xa. Điều khủng khiếp nhất là kể từ khi cửa hàng mới mở, mọi người đều cùng nhau nghe ngóng tin tức. Một số là buôn chuyện, một số khác là gây chuyện với bộ phận đối ngoại của hội sinh viên, một số là hóng chuyện về doanh thu và sức ảnh hưởng trên mạng. Có thể nói ai cũng đã chứng kiến nó phát triển và trở nên lớn mạnh. Nếu là cửa hàng nào đó khác bên ngoài thì giá bốn triệu cũng chỉ là con số bốn triệu. Nhưng Dữu tới chơi thì khác, nó quá gần gũi với cuộc sống của mọi người nên cú sốc của mọi người sẽ trực quan hơn và cảm xúc của họ sẽ mạnh mẽ hơn. Đặc biệt đối với các bạn học lớp kinh tế ban hai mà nói, điều đó càng khiến họ áp lực hơn. Bạn cùng lớp ngủ ở ký túc xá bên cạnh đã mở cửa hàng trước trường lại còn có người đã ra giá bốn triệu rồi! Chết tiệt, chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi cũng chỉ có 1.200 tệ. Tốt hơn là không nên lướt Internet quá nhiều, vì nó sẽ đánh mất khái niệm về tiền bạc. Bốn triệu tương đương với khoảng 3.333 tháng sinh hoạt phí của một người như vậy, tương đương với 278 năm sinh hoạt phí! Đôi khi chuyện đó giữa các nam sinh rất đơn giản, ví dụ như sau khi một số nam sinh cùng lớp nghe được tin tức, họ sẽ trực tiếp hỏi Trình Trục, Trình Trục sẽ trả lời và nói với họ rằng đó không phải là tin đồn. Tuy nhiên, Bạn nghĩ rằng điều này đã đủ đáng sợ? Không, điều đáng sợ nhất chính là "Hắn! Không! Sẵn sàng! Bán!"
Con số bốn triệu như vậy vẫn còn ít đối với giá trị của một cửa hàng nhỏ như vậy. Đổng Đông đã vài lần bắt chước giọng điệu và thần thái của Trình Trục trước mặt các bạn cùng lớp khi hắn vắng mặt. "Ồ, tôi không đồng ý."
Cậu ta hạ giọng, giả bộ nhẹ nhàng nói, như thể bốn triệu chỉ là một số tiền nhỏ. Lưu Phong và Trịnh Thanh Phong đứng bên cạnh đều cho rằng Đổng Đông mô phỏng không tới, không thể kiểm soát được cái thái độ thản nhiên và thờ ơ kia của Trục ca. Cậu ta hơi quá cố ý khi không xem tiền là tiền. Tuy nhiên, trải qua sự việc này, Đổng Đông phần nào hiểu được tại sao Trình Trục lại nói rằng cậu ta không đủ tư cách tài trợ cho chuyến đi chơi mùa thu, nhưng bản thân hắn thì có. Vì nếu tự mình làm, có người sẽ được lợi nhưng sau lưng bạn, họ sẽ mắng bạn làm bộ làm tịch, bạn có tin không? Nhưng Trình Trục không giống vậy, hắn với những người khác đã hoàn toàn không còn cùng đẳng cấp nữa. Nói trắng ra thì họ không còn cùng thuộc một tầng lớp nữa! Nếu một sinh viên bình thường sau khi tốt nghiệp đi làm thì mức lương cả đời của anh ta sẽ là bao nhiêu? Sẽ mất bao lâu mới có thể mở cửa hàng này? Nếu Trình Trục thuận tiện chi ra một chút, thì đó cũng là lợi ích từ bạn học cùng lớp! Ngoài ra, Lưu Phong còn thông báo với mọi người vì chuyến đi chơi mùa thu dự định ở homestay nên thời gian đã được sắp xếp lại. Sau khi liên hệ trao đổi với chủ homestay thì lịch được đổi sang cuối tuần sau. Đến lúc đó chắc chắn "Sheep of a Sheep" sẽ hoàn thành.
Về phần các bạn học ban 2 giúp Trình Trục chơi thử rồi đưa ra một số nhận xét. Mọi người đều không có ý kiến gì về việc này. Không còn cách nào, họ thực sự tò mò về trò chơi do Trình Trục làm. Đều là sinh viên nghiên cứu máy tính, nhưng khi họ mới bắt đầu thì những người khác đã hoàn thiện một trò chơi. Nếu thật sự trò chơi có thể trở nên lớn mạnh hơn, cảm giác sẽ thế nào nếu đem thành tích này đến công ty khác phỏng vấn...
Thật tốt khi có cơ hội thử nó trước một bước! Lời nói tiếp theo của Lưu Phong khiến các chàng trai bên cạnh càng hưng phấn hơn. "Trục ca cũng nói, trò chơi này độ khó tương đối cao, lần thử này là để kiểm tra xem độ khó có đạt tiêu chuẩn hay không.
Nếu ai có thể vượt qua cấp độ thứ hai trong cùng một ngày người đó sẽ được tặng một phong bao đỏ 1.000 tệ. Lập tức, sự nhiệt tình của các bạn học lập tức bùng lên. Chết tiệt, tôi không thể tin được bản thân vẫn có thể kiếm tiền trong kỳ nghỉ mùa thu. Loại hoạt động trong lớp này rất thú vị, mang lại cảm giác cạnh tranh hơn một cách khó hiểu! Không phải chỉ là chơi game thôi sao, lớp chúng ta còn thiếu cao thủ sao? Lưu Phong đột nhiên cảm thấy kỳ nghỉ mùa thu không cần tìm homestay, cậu chỉ cần tìm một phòng học trong trường cho mọi người ngồi là được. Chơi game, có lẽ họ cũng có thể giải trí... Ban đầu, khi liên lạc với giáo viên Trần Tầm vào buổi sáng, cậu ta còn lo lắng rằng cô Trần có thể sẽ không đồng ý cho chuyến đi chơi mùa thu này.
Không nghĩ đến cô ấy lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy. Lưu Phong không biết rằng sau khi Trình Trục hỏi tên homestay, hắn đã lên mạng tìm hiểu. Chất lượng ở mức trung bình chứ không phải loại homestay đắt tiền với phong cách thiết kế độc đáo. Nó trông có vẻ khá hoang dã. Nói thế nào nhỉ, thực ra hơi giống một đám người thành thị có nhà tốt không ở lại mò lên núi sống trong những căn nhà tranh vách đất. Nhưng thực tế nếu cải thiện những căn nhà đất cũ kỹ này thì sẽ thu hút nhiều người đến ở. Sau khi Trình Trục lưu lại một số bức ảnh, hắn đã gửi chúng cho Trần Tầm. "Đến homestay này chơi một ngày , cô thấy thế nào?"
Giọng nói của hắn không hề giống như đang báo cáo với giáo viên mà giống như đang mời một người bạn đi chơi cùng mình. Tuy nhiên Trần Tầm nhìn thấy tin nhắn được gửi bởi người nam sinh tự nhận mình là "bạn thân nam" này, tâm trạng của cô lại trở nên vui vẻ hơn. Sau những trải nghiệm trước đó, cô cũng muốn ra ngoài chơi.
Ban đầu, cô khác với những sinh viên bình thường. Một học sinh bình thường trông như thế nào? Bất kể làm gì đều luôn hào hứng!
Dù cho trường tổ chức một buổi chiếu phim hay một bữa tiệc, mọi người đều vui vẻ và mong chờ. Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi, không nên có những cảm xúc như vậy. Nhưng vì lý do nào đó, cô đã bắt đầu mong đợi chuyến đi chơi mùa thu và nghỉ qua đêm bên ngoài vào tuần tới. Trình Trục sau đó đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat:
"Đúng rồi, toàn bộ homestay không phải bọn em bao trọn. Có sự khác biệt về cách thanh toán. Những sinh viên khác đều là hai người ở chung một phòng nên có thể chia sẻ tiền phòng."
"Nếu sắp xếp như vậy thì vẫn còn 4 phòng đơn. Dù sao em cũng định ở một mình, không muốn nghe người khác ngáy".
"Em nghĩ cô cũng không muốn ngủ cùng với bất kỳ nữ sinh nào?"
"Vậy thì chúng ta cứ chọn hai phòng đơn đi?"
Hắn hỏi. "Ừm, được."
Trần Tầm suy nghĩ một lúc thì đồng ý. Mặc dù hiện giờ tiền trong túi cô rất eo hẹp nhưng cô thực sự không muốn ở chung phòng với các nữ sinh trong lớp, cảm thấy rất ngại ngùng. Chỉ có thể tiết kiệm tiền ở những chỗ khác, lại tính toán chặt chẽ hơn vậy. "Được rồi, trước tiên cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó hai chúng ta sẽ ở đối diện nhau."
Trình Trục tiếp tục nhắn tin. "Ở đối diện?"
Trần Tầm sửng sốt. Sau đó bắt đầu tự hỏi, tại sao bản thân lại chú ý đến điều này làm gì? Phòng đối diện chắc chắn cũng sẽ có người ở. Sau khi dập tắt một số cảm giác kỳ lạ trong lòng, cô trả lời:
"Được rồi, cứ làm theo sắp xếp của cậu."
Lưu Phong, lớp trưởng ban 2 khoa Khoa học máy tính, thậm chí còn không nghĩ tới, đã có người nói chuyện riêng với giáo viên và cũng sắp xếp ổn thỏa chỗ ngủ cho cô giáo. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày. Trong hai ngày qua, tin tức Trình Trục từ chối bán cửa hàng máy gắp thú với giá 4 triệu đã lan truyền khắp trường. Ngay cả các giáo viên và nhân viên cũng đã nghe nói đến. Còn có người đến hỏi Trần Tầm và cùng cô nói chuyện phiếm. Trần Tầm biết chuyện Trình Trục muốn bán một cửa hàng, là do một nữ giáo viên thân thiết đã gửi cho cô bài đăng khi cô đang trên đường từ quê ở tỉnh Tứ Xuyên trở về Hàng Châu. Bây giờ chính nữ giáo viên này lại đến hỏi cô về vấn đề này. Cô ấy tên là Triệu Hiểu Thiến, là một người phụ nữ có phần mũm mĩm, nhỏ hơn Trần Tầm một tuổi và là người rất thân thiết với cô. Mối quan hệ của Trần Tầm với đồng nghiệp khá bình thường, rất ít liên lạc cá nhân, cũng hầu như không tham dự nhiều buổi họp mặt và những thứ tương tự. Dù sao thì ở trường luôn có rất nhiều tin đồn về cô ấy. Nhưng những người thân quen như Triệu Hiểu Thiến thực ra lại tốt hơn một chút.
"Cô Trần, học sinh này của lớp cô lại gây ra tin tức lớn! Tôi nghe nói cửa hàng máy gắp thú ngoài trường của cậu ta có người đề nghị mua lại với giá 4 triệu nhưng cậu ta đã từ chối. Có phải như vậy không?"
Triệu Hiểu Thiến hỏi. "Cái này tôi cũng không rõ lắm."
Trần Tầm thật sự không biết. Trình Trục là chủ nợ của cô, ngoại trừ chuyện nợ nần của chính mình ra, cô kỳ thực tránh nói đến chuyện tiền bạc với hắn. "Thật lợi hại. Cậu ta đã kiếm được nhiều tiền như vậy khi mới đang học năm nhất."
Triệu Hiểu Thiến khen ngợi hắn xong liền đổi chủ đề:
"Tôi xem đoạn chat trong nhóm của lớp mình, có rất nhiều nữ sinh nói rằng cậu ta rất đẹp trai!"
Trần Tầm nhìn WeChat, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Trình Trục. Cô tự hỏi bản thân, kì thực thì cô cảm thấy Trình Trục khá đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong ban 2 khoa Khoa học máy tính, thậm chí là toàn trường. Có thể nói hắn là mẫu người đẹp trai nổi bật giữa đám đông. "Bốn triệu, thật là một số tiền lớn."
Trần Tầm thở dài trong lòng. Có lẽ chính vì điều này mà hắn không một chút đắn đo đã cho cô vay năm mươi nghìn tệ. Sau khi hai người trò chuyện một lúc, vốn là một người nhiều chuyện, Triệu Hiểu Thiến nhanh chóng chuyển từ tin đồn này sang tin đồn khác trong trường.
"Cô Trần, cô có nghe nói giáo sư Lý đang bao nuôi một nữ sinh năm ba ở trường chúng ta, cô đoán xem sau đó sẽ thế nào?"
"Trong lúc lấy tiền của ông ta, nữ sinh này đã lén lút yêu đương với một chàng trai khác, kết quả là chuyện được giáo sư Lý bao nuôi bị cậu ta biết được. Cậu ta đã lén xem điện thoại di động của cô ta."
Trần Tầm đối với vị giáo sư Lý có thân hình béo mập này luôn có ấn tượng không tốt, ông ta luôn dùng ánh mắt dâm đãng khi nhìn cô, nửa đêm còn gửi tin nhắn WeChat cho cô mấy lần, lời nói cũng có chút quá đáng, luôn thay đổi chủ đề sang những khía cạnh nhất định, dẫn dắt và đưa ra những gợi ý "bóng gió". Triệu Hiểu Thiến vẫn tiếp tục nói:
"Hơn nữa cô đoán xem, một tháng ông ta cho nữ sinh đó bao nhiêu?"
Thậm chí chưa đợi cô phản ứng lại, cô nàng đã lập tức trả lời:
"5000, chỉ có 5000 thôi!"
"Vị giáo sư Lý này cũng đã năm mươi tuổi rồi, đầu thì hói, có thể còn lớn tuổi hơn cha nữ sinh kia, sao cô ấy có thể bằng lòng như vậy?"
Đúng! "Trước đây tôi nghe nói chỉ cần vài nghìn tệ là có thể bao nuôi một nữ sinh viên đại học. Tôi không tin, không ngờ trường chúng ta lại có một người như vậy!"
Cô vẫn còn có chút tức giận. Không biết lý do tại sao, nghe đến đây Trần Tầm đột nhiên nghĩ đến Trình Trục, nhớ đến việc hắn nói nếu cô không trả tiền hắn sẽ đăng bài nói cô được hắn bao nuôi. "Sau đó tiện tay chuyển 50.000 nhân dân tệ trong một nốt nhạc. Xem ra so với vị giáo sư Lý này, hắn đã đưa nhiều tiền hơn rất nhiều."
Trần Tầm kỳ thực trong lòng đã có ý nghĩ như vậy. Hơn nữa, giáo sư Lý này vừa già vừa xấu, trong khi hắn vừa đẹp trai lại cao ráo. Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy có chút buồn cười. Việc giáo viên bao nuôi học sinh của mình không phải là điều mới mẻ. Có ai tin rằng học sinh bao nuôi giáo viên của mình? Thật không thể hiểu nổi.
Cuối cùng, cô ấy không hiểu sao bản thân lại mất trí như vậy. Chỉ nhìn thấy Trần Tầm, người đeo kính gọng vàng, tính tình có chút nghiêm túc luôn toát ra khí chất nghiêm nghị đã nhấc điện thoại lên, vào Baidu linh hoạt nhập câu hỏi:
"Có giáo viên nào được học sinh bao nuôi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận