Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 571: Trả tranh của cô về như cũ (1)

Căn phòng Hồ Ngôn thuê hoàn toàn không lớn, không gian nhà bếp nửa mở cũng rất nhỏ. Chất liệu tạp dề cô đang mặc có hơi thô ráp, không khác gì tạp dề của Haidilao cung cấp, chỉ có điều là màu xanh da trời. Suy nghĩ ban đầu của cô rất đơn giản.
Thực sự chính là sau khi nhìn thấy dòng chữ 72 giờ đồng hồ đó, nghĩ không cần phải uống sớm như vậy. Ừ, đợi ông chủ đi rồi mới uống, cứ xem như là..... đề phòng có khi cần dùng đến thì sao? Rất rõ ràng cô là một người không biết kiềm chế ở phương diện này.
Càng huống hồ thể chất cô vốn đặc biệt, cho nên trong suốt quá trình, cảm giác thể nghiệm của cô cao hơn phụ nữ bình thường rất nhiều. Điều này cho thấy cô càng dễ dàng đắm chìm vào bên trong.
Lấy một ví dụ, một trò chơi đều có một số người thích chơi, một số người không thích chơi, đó là vì mỗi người một khác. Mà những người chơi trò chơi này cảm giác trải nghiệm rất tốt, đó là người sẽ nghiện thật sự. Thể chất của cô gái hơi mũm mĩm này đã đặc biệt rồi, thân thể bẩm sinh mềm mại, mọng nước chẳng phải có tiếng mà không có miếng sao? Đó là oai danh lẫy lừng lan rộng ra! Cho nên, giới hạn của cơ thể mới là những gì cô nghĩ về "trò chơi" này. Chỉ có điều, trước đây đều là cô tự thỏa mãn mình, vì vậy, giới hạn cơ thể của cô lại là hệ thống chống nghiện của cô. Nhưng mà hiện giờ cô đang bị xếp chơi trò chơi cùng trình trục, trình trục một khi đã nghiện rồi thì cô không thể chơi lại. Hồ ngôn cũng không rõ rốt cuộc tâm trạng hôm nay của ông chủ là thế nào. Cô có hiểu biết lý luận phong phú nhưng mà cô cũng biết đó là không ai giống ai.
Chỉ có thể nói vị Sugar daddy này vẫn chưa đủ mười chín tuổi, chính là một cậu em trai đang trong thời kỳ đỉnh cao, nhưng thật lòng mà nói cô hoàn toàn không có ý gì khác khi nói ra câu 72 tiếng đồng hồ này. Cô là thật sự không biết rằng càng uống thuốc sớm công hiệu càng cao. Cô chỉ biết thứ này đều hại cho cơ thể, nhưng mà, đợi đến khi ông chủ sắp quay về Hàng Châu mới uống lại, như vậy càng đáng giá. Lúc này, cô đã học được chút kiến thức tránh thai mới, nhưng cũng biết rằng thật ra tất cả hành vi của bản thân rất mơ hồ và khiến người ta phải phạm tội. Cô vốn dĩ là muốn bỏ trốn. Bởi vì cô cảm thấy rất xấu hổ, cảm giác xấu hổ này rất khó hình dung. Chính là giống như... Giống như là chủ động mời gọi hắn phái tinh binh đến chỗ này của mình dựng trại đóng quân vậy.
"Đóng quân".
Thách thức hiệu quả của thuốc một chút, xem thử xem liệu một viên thuốc nhỏ bé có thể độc chết bọn họ không? Tên đàn ông nào có thể nghe được loại yêu cầu này chứ? Tôi có thể nói cho bạn biết, người đàn ông của chúng ta không thể phấn khích được! Càng huống hồ bạn còn mặc tạp dề, được rồi được rồi, chuẩn bị đồng phục xong xuôi rồi đúng không? Trình Trục mỉm cười, hai tay chống trên bàn, ngăn cô lại và tiện tay đặt đồ vật nguy hiểm như dao cắt rau ra xa. Hồ Ngôn khẽ co người lại, cúi đầu không dám nhìn hắn. Một khi ở trong nhà bếp, thợ làm bánh mì Trình Trục này đã có không gian phát huy, hắn lại bắt đầu nhào nặn bột. Rất dễ thấy, bột mì này lên men rất tốt. Nếu như lên men không tốt thì cảm giác chạm vào không dễ chịu. Vốn dĩ nữ họa sĩ này đang đứng bình thường, sau đó đã biến thành hai bắp đùi khép chặt lại, đầu gối hướng vào trong với nhau, bắp chân hơi mở rộng hướng ra hai bên. Cặp mông mũm mĩm của cô cũng áp ngay lên trên mặt bàn phía sau, để chống đỡ cho cơ thể. Hồ ly mũm mĩm đeo cặp kính gọng đen ngẩng đầu lên, hơi hé môi. Trình Trục lập tức hiểu ngay ý của cô.
Hôm qua hắn đã phát hiện ra rằng cô rất thích hôn, cực kỳ thích. Hơn nữa mỗi lần hôn xong, lúc đôi môi tách rời ra, cô đều sẽ khẽ mở miệng, đều lưỡi tìm đến môi dưới của mình, ở nơi mà đầu lưỡi có thể thè ra hết mức có thể. Nhưng mà, lại có một loại cảm giác nước miếng hơi chảy ra. Sau khi hôn đủ lâu rồi, hai tay của Trình Trục càng nhích qua lưng của cô, lướt qua thắt lưng của cô. Bàn tay to lớn của thợ làm bánh mì đã đến bên trên hai viên bột nhào cực lớn. Hắn dùng sức vô cùng, vô cùng lớn để nhào. Hắn cúi đầu xuống, cố ý mỉm cười rồi nói:
"Thực ra, lúc trưa tôi đã đi đến Family Mart bên đường, tôi đã mua rồi, ở trong túi áo của tôi. Tự Trình Trục cho bản thân lên một tầng hệ thống chống nghiện, đặc biệt mua hộp nhỏ ba con sói."
Dĩ nhiên Hồ Ngôn nghe hiểu hắn đã mua gì. Tuy nhiên, câu tiếp theo của hắn lại là:
"Có cần dùng không?"
Bỗng chốc, đầu của cô giống như lại sắp nóng bừng lên, cảm giác xấu hổ tột cùng lại bắt đầu lan ra trong người. Trong căn bếp nhỏ bé, bầu không khí liền biến đổi ngay đó, rõ ràng lúc đầu đã thành ra như vậy rồi, đã đạt được sự thấu hiểu cùng nhau rồi. Hộp thuốc đặt ở đó, một vỉ cũng không thiếu, Hồ Ngôn vốn chưa hề uống. Vậy thì, thứ bạn đã mua trong siêu thị cần dùng đến nó làm gì?"
Nhưng đàn ông xấu xa vẫn là đàn ông xấu xa. Hắn chính là muốn hỏi! Hắn cứ một mực muốn hỏi! Lời vừa dứt, thợ làm bánh mì đã cảm thấy hai viên bột nhào cực lớn hơi động đậy, dường như là kẹp chặt một chút. "Dùng hay không dùng?"
Trình Trục thấy cô không trả lời lại lên tiếng hỏi lần nữa. Mỗi một lần hỏi, thợ làm bánh mì đều có thể cảm thấy được sự thay đổi của viên bột nhào cực lớn. Hình như hắn muốn trong miệng cô nói ra một câu vô cùng mời gọi! Nữ họa sĩ chỉ cảm thấy bản thân thật sự sắp bị Sugar daddy làm phát điên rồi! Kẻ làm thuê hèn mọn là như vậy, sẽ luôn đụng phải một vài chủ thuê hoàn toàn không thể xử lý được. Nếu như bây giờ hai người đang nói chuyện trên Wechat vậy thì thật sự cái gì Hồ Ngôn dám nói, bởi vì bình thường bọn họ chính là như vậy.
Bởi vì mọi người đều là cư dân mạng mà. Dân cư mạng tồi tệ thế náo ai còn không biết? Trên mạng và trong thực tế hoàn toàn là hai kiểu. Lời nói giống nhau nhưng cô hoàn toàn không thể nói ra trong đời thực. Nhưng mà, thể chất của cô quá đặc biệt rồi. Sức chịu đựng của cô cũng quá kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận