Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 241: Lâm Lộc, chúng ta tìm hiểu đi !

Lúc trước ở cửa hàng gà rán, thật ra Tiểu Dữu Tử đã vô tình làm người hỗ trợ một lần. Không phải cô bé nói muốn cho anh trai thích chị Tiểu Lộc sao? Trình Trục còn trêu cô bé, trực tiếp đồng ý, nói:
"Được được!
Lâm Lộc ở bên cạnh bị hắn làm cho hơi xấu hổ, Tiểu Dữu Tử thì âm thầm ghi nhớ lại việc này.
Bây giờ, em ấy đang nghe lời hướng dẫn của nhân viên nữ ở trong tiệm bán quần áo, từ đó chọn lọc một số từ mà bản thân có thể nghe hiểu được. Trẻ con đôi khi sẽ như vậy, bạn tưởng bé không hề lắng nghe nhưng thực ra bé luôn ở bên cạnh quan sát.
Trình Trục lấy điện thoại di động và đi thanh toán chiếc áo khoác da màu đen. Sau khi ba người bước ra khỏi cửa hàng quần áo, hắn nhận thấy đôi mắt to tròn của em gái mình không ngừng nhìn hai người bọn họ. Nhưng suy nghĩ một lúc, hắn quyết định không hỏi em ấy ngay lập tức. Trực giác nói cho hắn biết, tiểu quỷ thông minh này của nhà mình, chắc là muốn mọi việc trở nên tốt hơn.
Lúc này, Lâm Lộc đang nắm tay trái của Tiểu Dữu Tử, Trình Trục thì đang cầm túi mua sắm, đi theo phía sau hai người, cách một khoảng.
Lúc này Trình Dữu đột nhiên duỗi tay phải mập mạp của mình ra, giơ lên giơ xuống, ra hiệu là bàn tay này cũng muốn được nắm.
"A! Em muốn mỗi người nắm một tay sao?"
Lâm Lộc cúi đầu cười nói.
"Đúng vậy! Bởi vì em muốn được bay lên!"
Tiểu Dữu Tử nói những lời mà Lâm Lộc nghe không hiểu. Trình Trục cười nắm bàn tay nhỏ của cô bé, giải thích cho Lâm Lộc:
"Bay lên chính là hai chúng ta cùng nhấc em ấy lên".
"Ồ, hoá ra là vậy!"
Lâm Lộc hiểu ý. Hai người mỗi người nắm một bàn tay của Tiểu Dữu Tử, trong khi cô bé giơ chân lên và bị nhấc lên không trung. Bọn trẻ con nghĩ điều này thật vui và không ngừng cười. Trình Trục thậm chí còn trêu chọc cô bé: "Anh sẽ ném em ra ngoài! Ném em ra ngoài!"
"A! Không, không, không!"
Tiểu Dữu Tử biết anh trai chỉ dọa mình nên vẫn tiếp tục cười đùa, trông cô bé giống như một con khỉ nhỏ, giơ hai chân lên cao hơn trong không trung. Cứ như vậy cho tới khi đi đến bên cạnh thang cuốn, em ấy mới chịu xuống. Tiếp theo, ba người cứ nắm tay nhau rất tự nhiên đi ở trong trung tâm thương mại, đến cửa hàng trà sữa bên cạnh cửa lớn phía Đông ở tầng một. Vào buổi sáng, quản đốc còn chưa tới. Hiện tại anh ta đã có mặt đây. Trình Trục định đi qua nói chuyện với anh ta một chút, xác định sẵn vị trí của cửa nhỏ xong, sau đó dặn dò anh ta vài câu, trước tiên giải quyết cho xong việc này. Thái độ của trung tâm thương mại chính là muốn làm Trình Trục trở thành người xấu, làm người tự phá vỡ quy tắc.
Đối với việc này, hắn có thể hiểu được.
Quản đốc phụ trách dự án cửa hàng trà sữa này là Trương Quốc Đống. Anh ta người làm việc lâu năm cho công ty của nhà Lâm Lộc, cũng nhận ra Lâm Lộc . Cho nên, vừa rồi Lâm Lộc tự chạy đến nơi thi công trực tiếp, còn nói là đến để giúp giám sát, điều này là làm cho anh ta ngây ra một lúc, trong đầu cũng xuất hiện vài suy đoán. Nhưng những chuyện này, thật ra cũng không có liên quan gì đến anh ta. Anh ta chỉ biết rằng mình cần hoàn thành dự án này với sự bảo đảm về chất lượng và số lượng, và nhất định cần phải hoàn thành đúng hạn.
"Trương Quản Đốc, anh hãy giúp tôi làm cửa ở vị trí này."
Trình Trục bắt đầu cùng anh ta trao đổi và đối chiếu bản vẽ công trình. Hai ngày trước bọn họ có bàn qua chuyện này, Trương Quản Đốc còn dựa vào kinh nghiệm của mình nói cho Trình Trục:
"Giám đốc Trình, yêu cầu của anh có vẻ không dễ làm."
Anh ta còn cảm thấy Trình Trục đã coi đó là điều hiển nhiên. Trung tâm thương mại cao cấp như Tinh Quang Thành, đôi khi không dễ để giải quyết. Tuy rằng mọi người đều biết, quy tắc chính là dùng để phá vỡ, vấn đề là nó thật sự rất khó thực hiện. Không ngờ chàng trai này đã hoàn thành nó trong hai ngày.
"Có vẻ như nhà của anh ta rất có năng lực."
Trương Quản Đốc xem Trình Trục như là phú nhị đại. Sau khi hai người trò chuyện vài câu, Trình Trục đi dạo qua một vòng ở hiện trường, kiểm tra tiến độ hiện tại, nhìn những vật liệu thi công ở trên mặt đất một lượt, sau khi cảm giác không có vấn đề gì, hắn định đưa Tiểu Dữu Tử đi.
"Tôi chuẩn bị đưa em ấy đi về, cô thì sao? Về nhà hay là tiếp tục ở đây giám sát?"
Hắn hỏi Lâm Lộc. Lâm Lộc nhìn hắn, đôi mắt mở to:
"Sao cậu có thể nói những lời này vậy! Chính mình là ông chủ nhưng lại xem qua loa một cái rồi rời đi, để cho tôi ở lại đây giám sát sao?"
"Nhưng chính cô đã nói điều đó, hôm nay là ngày đầu tiên cô giám sát họ làm việc! "Tôi tự mình tới là một chuyện. Cậu cũng tới đây, sau đó để một mình tôi ở chỗ này, đó là một chuyện khác! Logic của tôi rất rõ ràng!"
Cô ấy tức giận nói thêm. "Còn có, tôi thỉnh thoảng tới đây là đã nể mặt lắm rồi, nếu không ngay từ đầu đã không thèm để mắt tới!"
Lâm Lộc nói "Cậu đang đùa tôi sao, tôi là đại tiểu thư của công ty đó, đây là đội thi công của nhà tôi!"
"Được được được, vậy cô cũng đi thôi."
Trình Trục nói. Lâm Lộc nhìn thời gian, chủ động nói:
"Như vậy đi, tôi đưa hai người về, chủ yếu là đưa Tiểu Dữu Tử!"
Nói xong, cô nhìn sang Trình Trục cười nói:
"Cho nên, cậu phải lái xe!"
Trình Trục:
"Cô chỉ nể tình cung cấp một chiếc xe đúng không, còn lái xe thì tôi phải tự lái. " Ba người cùng đi đến bãi đỗ xe dưới hầm, đi đến chiếc bên cạnh chiếc Land Rover Phát Hiện . Trình Trục trực tiếp mở cửa bên buồng lái, bởi vì trong túi hắn có chìa khóa. Lâm Lộc không mang theo hai chiếc chìa khóa xe, một cái để trong túi xách, một cái đưa cho Trình Trục. "Chị Tiểu Lộc, chúng ta cùng nhau ngồi ở phía trước đi!"
Tiểu Dữu Tử đề nghị. "Không được, chúng ta chỉ có thể cùng nhau ngồi ở phía sau, đều ngồi ở phía trước thì sẽ không an toàn."
Lâm Lộc không có đồng ý với đề nghị của cô bé. Sau khi lên xe, cô còn nhìn hai chùm tóc buộc đuôi ngựa của Trình Dữu nói:
"Tóc này của em bị lỏng rồi, chị giúp em buộc lại nha."
"Vâng!"
Lâm Lộc mỉm cười vừa buộc lại hai bên tóc kiểu đuôi ngựa cho Tiểu Dữu Tử vừa khen cô bé: "Tiểu Dữu Tử thật là đáng yêu, buộc đuôi ngựa ở hai bên nhìn dễ thương chết đi được!"
"Chị Tiểu Lộc, chị cũng buộc thử đi! Nhìn chúng ta có giống nhau không?"
Cô bé còn lắc hai bên tóc đuôi ngựa của mình. Lâm Lộc:
"Được đó."
Trình Trục ngồi ở phía trước, đang định khởi động xe số. Hắn lập tức dừng việc đang làm lại, quay đầu nhìn về phía sau. "Lâm Lộc buộc tóc hai bên kiểu đuôi ngựa sẽ trông như thế nào?"
Trong lòng của hắn cũng có mấy phần tò mò. Cô gái trẻ thậm chí không nghe thấy tiếng hắn khởi động xe, thế mà lại quay đầu xuống nhìn chằm chằm vào mình, còn bị hắn nhìn đến mức cảm thấy hơi xấu hổ. Cô lập tức tìm một lý do:
"Nhưng mà chị không có đem theo chun buộc tóc."
Tiểu Dữu Tử lập tức giơ tay:
"Nhưng em có rất nhiều! Cô bé đưa bàn tay nhỏ của mình vào trong túi, lấy ra sáu bảy sợi dây chun đủ mọi màu sắc. Trên thực tế, nhiều cô gái sẽ để sẵn vài chiếc dây chun trong xe đề phòng trường hợp khẩn cấp. Nhưng cô không có nghĩ Tiểu Dữu Tử lại để nhiều dây trong túi như vậy! "Chị Tiểu Lộc, chị chọn đi! Em tặng cho chị!"
Cô bé còn rất nhiệt tình và hào phóng. Lâm Lộc:
"Ý tốt của em, thật sự không có cách nào từ chối."
"Thật ra buộc hai tóc bên kiểu đuôi ngựa cũng không có vấn đề gì, dù sao nhìn mình cũng rất dễ thương! - Tôi, Lâm Lộc, tiểu quỷ dễ thương nổi tiếng ở Hàng Châu!"
Nhưng mà người này thật là đáng ghét, hắn cũng không lái xe, cứ quay đầu cười nửa miệng và nhìn cô chằm chằm như vậy, giống như "chơi rất vui". Không hề biết rằng ở trong mắt của Trình Trục, kiểu tóc buộc đuôi ngựa ở hai bên đúng là nhìn rất thú vị, là có thể đem ra trêu chọc. Cô nhẹ nhàng lấy hai dây chun nhìn không đẹp lắm từ trong bàn tay nhỏ của cô bé. Lại nói, kiểu tóc buộc đuôi ngựa ở hai bên này, có những yêu cầu nhất định về độ dày của tóc. Nếu như lượng tóc không đủ, sẽ cảm giác lỏng lẽo.
Nhưng với mái tóc đen như thác nước của Lâm Lộc thì không thành vấn đề.
Chỗ ngồi phía sau của chiếc Land Rover này cũng không có trang bị gương trang điểm giống như ở trên chiếc xe Bentley kia, cho nên Trình Trục còn rất chu đáo ngồi ở phía trước giơ lên điện thoại di động của mình, làm thành tấm gương để cho Lâm Lộc dùng. Lâm Lộc nhìn hắn phối hợp như vậy, đành phải đưa khuôn mặt nhỏ của mình qua, sau đó giơ tay lên bắt đầu buộc đuôi ngựa ở hai bên. Khỏi phải nói, chỉ mới buộc xong đuôi ngựa ở bên trái, Trình Trục đã cảm thấy sự dễ thương trên người cô có chút bùng nổ. Đợi đến lúc hai bên trái phải đều buộc xong đuôi ngựa, hắn cảm thấy sức sống ở trên người của Lâm Lộc còn mạnh mẽ hơn cả thường ngày. Hơi thở của tuổi trẻ có thể nói đang phả vào mặt. Không hiểu sao, trên người còn có thêm chút cảm giác như trẻ con. Đây chính là 36D trắng trẻ và gầy. Tay phải của Trình Trục nhẹ nhàng ấn lên điện thoại di động một cái, bắt lấy cơ hội chụp một tấm ảnh.
"Này! Sao cậu còn chụp hình lại vậy!"
Lâm Lộc hỏi.
"Là tôi lỡ tay ấn thì phải?"
Trình Trục giả ngu, sau đó lặng lẽ cất di động. Lúc này, Tiểu Dữu Tử ngồi ở bên cạnh cô, cười hì hì và lắc đầu đắc ý với cô, làm cho kiểu tóc đuôi ngựa ở hai bên của mình cứ lắc lư ở trong không trung.
Lâm Lộc lập tức bị cô bé hấp dẫn sự chú ý, cũng lắc đầu đắc ý theo, để cho kiểu tóc đuôi ngựa ở hai bên của mình cũng lắc sang trái lắc sang phải, nhìn rất ngây thơ. Trình Trục cười nhìn bọn họ đang chơi vui vẻ ở phía sau, chẳng biết tại sao, lại cảm thấy hình ảnh trước mắt làm cho người ta rất thoải mái. Lúc này hắn mới khởi động xe, sau đó di chuyển ra bên ngoài trung tâm thương mại.
Lúc gần đến nhà, Tiểu Dữu Tử mới đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Đôi mắt của cô bé lại bắt đầu đảo đi đảo lại ở trên người của hai người.
"Em cứ nhìn bọn chị làm gì vậy?"
Lâm Lộc cuối cùng cũng phát hiện ra điều này. Chỉ thấy Trình Dữu nhíu mày lại với vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói:
"Anh, chị Tiểu Lộc, có phải hiện tại hai người đang yêu nhau đúng không?"
"Hả?"
Trình Trục cùng Lâm Lộc đồng thanh nói. Lâm Lộc chưa kịp phản ứng, ngược lại Trình Trục phản ứng rất nhanh:
"Có phải lúc chúng ta mua quần áo em cứ đứng nghe những người kia nói chuyện đúng hay không?"
"Đúng vậy, nhưng em không chỉ nghe lúc mua quần áo, em vẫn luôn nghe mọi người nói chuyện."
Lập luận của em ấy rất rõ ràng. Nhịp tim Lâm Lộc hơi tăng nhanh một chút, cô không khỏi ngước mắt nhìn bóng lưng của Trình Trục. Tên cẩu nam nhân này vẫn lái xe với vẻ mặt bình tĩnh mà trả lời:
"Không phải, chị Tiểu Lộc của em đã có người yêu rồi."
"Tôi nói với cậu là tôi có người yêu lúc nào vậy?"
Lâm Lộc hỏi. "Lần trước tôi cùng cô đi xem phim " Breakup Buddies " xong, cô đã nói với tôi cô đã có người mà cô thích, tôi còn hỏi cô, là tôi có biết người đó không? Cô nói tôi không biết."
Lâm Lộc sắp bị tức chết. "Bởi vì người đó chính là cậu, thế mà cậu còn hỏi tôi: Là người mà cậu quen sao? Được thôi, vậy cậu cứ tiếp tục không biết đi! đồ con heo ngu ngốc! vô cùng ngu ngốc!"
Trình Trục hình như không hề phát hiện ra, còn bình tĩnh lái xe ở phía trước, vẫn không quên nói tiếp:
"Chị Tiểu Lộc của em còn nói với anh, nếu như cô ấy thích một người, mỗi ngày sẽ tìm anh ấy để nói chuyện, tìm mọi lý do để nói chuyện với anh ta".
Lâm Lộc với hai chùm tóc đuôi ngựa tức giận nói:
"Đúng vậy, tôi chính là kiểu người này."
Chỉ là có con heo to ngu ngốc mới không có cảm giác được người đang nói đến là bản thân mình! Trình Trục cười, cố ý đùa cô ấy:
"Vậy hôm nay cô có cùng người cô thích nói chuyện hay không?"
"Nói rồi!"
Lâm Lộc lập tức trả lời. "Nói cái gì?"
Hắn hỏi lại. Tuy nhiên, câu trả lời của Lâm Lộc khiến trái tim hắn có chút rung động và cảm giác bị cô nàng trêu chọc. "Nói là: Nói rồi!"
Lâm Lộc trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận