Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 479: Đi hẹn hò (2)

"Đúng rồi, tối qua chắc chắn anh Trình đã thức thâu đêm!"
Lưu Phong tham gia phân tích.
Trịnh Thanh Phong ở bên cạnh nghe thấy, ra sức gật đầu.
Đêm trước Giáng sinh lưu hành tặng táo, cho nên rất nhiều người cũng gọi ngày này là lễ hội pháo.
Tin tức đã biết: Chưa quay về phòng, ngủ rất trễ.
Thật khó khiến người khác không nghĩ nhiều.
"Hơn nữa cả tiết chiều anh ta cũng không lên lớp, không phải anh ta là người tích cực lên lớp nhất sao?"
"Đúng ha, khai trương cửa hàng trà sữa anh ta cũng không trốn tiết, phải học xong tiết sáng rồi mới đi, ép cũng không ép được!"
"Đúng!"
Lão mập lạnh lùng thốt ra một chữ. "Có vấn đề! Chắc chắn có vấn đề!"
Đổng Đông cười cợt nói:
"Không phải bủn rủn chân đến nỗi không bước xuống giường được chứ?"
"Đông Nhi, cậu cười đê tiện quá đó."
"Có sao?"
"Có."
Lão Trịnh khẳng định. "Xuyên Nhi, cậu là lớp trưởng, loại hành vi công khai trốn tiết này, cậu không quản sao?"
Đổng Đông bắt đầu giở trò xấu:
"Mau! Cậu đi hỏi anh ấy thử, lí do trốn tiết là gì! Không nói ra nguyên do thì cậu đi nói cho giảng viên biết!"
"Tôi thấy con mẹ nó cậu là muốn tôi chết, lúc đêm anh ấy không quay về phòng, sao người đứng đầu phòng cậu không dám quản chứ?"
"Vậy cậu đi hỏi tại sao anh ấy trốn tiết, cậu hỏi rồi tôi dám hỏi anh ấy ngủ với au bên ngoài!"
Đổng Đông hăng hái, cậu ta chắc mẩm Lưu Phong không dám hỏi. Trịnh Thanh Phong ở một bên xem náo nhiệt, ở đó cố nhịn cười, cố giữ vẻ lạnh lùng của mình. Trình Trục hiếm có trốn tiết một lần, đã gửi cho Lâm Lộc lời chào buổi sáng. Gửi xong, hắn thấy đối phương vẫn chưa trả lời, có lẽ vẫn còn ngủ. "Còn nói phải mất ngủ, ngủ không ngon, đây không phải là ngủ đến dậy không nổi sao?"
Trình Trục lắc đầu phì cười. Hắn từ trên giường bò dậy đánh răng rửa mặt và gội đầu. Làm xong xuôi, còn bắt đầu chọn quần áo, phối hợp để mặc hôm nay. Thay quần áo xong, còn đi đến trước gương chải đầu. Đều nói phụ nữ vì yêu mà làm đẹp, có lúc đàn ông cũng như vậy. Rất nhiều đàn ông bỗng nhiên rất chú ý đến hình tượng khi còn trẻ, nhất là kiểu tóc của mình, hơi một chút lại chỉnh đầu tóc trước gương, thực ra chính là đã đến thời kỳ mới biết yêu. Lúc đến mười giờ rưỡi, điện thoại của hắn kêu lên, xem ra Lâm Lộc đã dậy rồi. Hay là nói, cô ấy đã đặt báo thức mười giờ rưỡi.
"Chào buổi sáng!"
Cô ấy gửi tin nhắn Wechat đến. Lời chào buổi sáng Trình Trục gửi đi không có dấu chấm câu, của Lâm Lộc thì lại có dấu chấm cảm.
Dậy rồi."
"Ừ, cậu xem, bây giờ là mười giờ rưỡi, tôi đặt báo thức là mười giờ rưỡi, vèo cái đã dậy rồi."
Cô ấy đột nhiên nói với giọng điệu bản thân rất tuyệt, giống như đã làm chuyện rất giỏi. "Vậy cô quá tuyệt vời rồi."
Trình Trục gõ chữ. "Mấy giờ tôi đến nhà đón cô?"
Hắn hỏi. "Tầm mười một giờ rưỡi cậu xuất phát, hôm nay tôi phải trang điểm kỹ một chút!"
Tiểu Lộc nói không chút giấu giếm.
"Ô kê."
Trình Trục cười đáp lại. Bây giờ thời gian không còn sớm, hắn tùy tiện cầm hộp bánh quy lót dạ, làm bữa sáng hôm nay. Hắn đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài:
"Quả nhiên tuyết cũng chưa đóng lại."
Tuyết đêm qua quá nhỏ rồi, lúc người lái xe chỉ định của hắn về nhà, tuyết đã sắp ngừng rơi rồi. "Có điều dự báo thời tiết nói hôm nay có thể còn có tuyết, cũng không biết có rơi nhiều hay không."
Trình Trục nghĩ. Lúc mười một giờ mười lăm Trình Trục đã xuống lầu rồi, để tránh kẹt xe. Lúc xe chạy đến khu nhà của Lâm Lộc, hắn còn lo lắng bản thân không thể chạy vào, sẽ bị bảo vệ ngăn lại, sau đó truy hỏi thông tin. Kết quả, hắn nhìn thấy bảo vệ cầm một cuốn sổ nhỏ, sau khi đối chiếu số xe, liền cúi người cho phép đi qua. "Xem ra cô ấy đã cho quản lý lưu lại thông tin xe của mình."
Trình Trục đoán. "Thật là, trực tiếp để quản lý lưu số xe mình vào hệ thống không phải tốt hơn sao."
Trình Trục mặt dày nghĩ thầm. Sau khi dừng xe xong xuôi, hắn liền gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Lộc:
"Tôi đến rồi."
"Đến ngay, đến ngay!"
Lâm Lộc chạy đi thay giày, cả người trông vội vội vàng vàng. Dựa theo đồ cô ấy mặc hôm nay, cô ấy muốn phối hợp với một đôi giày da màu đen. Cô gái năng động nhìn mấy đôi giày da trong tủ giày, cuối cùng đã chọn một đôi gót cao một chút. "Trình Trục cao hơn mình rất nhiều."
Cô ấy nghĩ thầm. Sau khi đổi giày, cô ấy xách quai đeo túi của mình, chạy đi ấn thang máy. Đi vào trong thang máy, cô ấy nhìn tầng lầu không ngừng hạ xuống, bất giác cầm điện thoại của mình lên, mở camera trước, lại không phải để chụp hình mà là chỉnh mái tóc xõa hôm nay của mình, đồng thời kiểm tra một chút lớp trang điểm hôm nay. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô ấy mới tắt điện thoại và bỏ vào trong túi. Trình Trục ngồi trong xe luôn nhìn về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Lộc đi ra. Bé Lâm hôm nay, phong cách ăn mặc thiên về phong cách trường học. Sơ mi màu trắng còn đặc biệt may cổ đứng, sau đó, khoác một chiếc áo cardigan màu xám của nhãn hiệu miumiu.
Bên dưới mặc một chiếc váy ngắn ôm mông màu xám đậm, bên trong đầm ngắn là lớp lụa dày, và một đôi giày da màu đen đế dày. Cuối cùng, lại mặc một chiếc áo khoác màu đen. Cô ấy thực sự thích hợp mặc phong cách trường học, cảm giác năng động sẽ trực tiếp lan tỏa ra. Mà hôm nay điều khiến Trình Trục để ý nhất chính là cô ấy khoác chiếc khăn quàng cổ mà mình đã tặng. Đúng vậy, hôm nay Lâm Lộc không thể chờ được đã khoác lên rồi. Vừa lên xe cô ấy đã hưng phấn hỏi:
"Đẹp không?"
Lâm Lộc hỏi sau khi cô ấy choàng khăn quàng cổ hắn tặng lên có đẹp không, mang theo chút cao ngạo thường ngày, lại có chút khẩn trương. "Đẹp lắm."
Trình Trục cười trả lời. Nhưng hắn nói đến không phải là khăn quàng cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận