Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 538: Quá dính (2)

Trình Trục thầm nghĩ:
"Sợ tôi tập thể dục buổi sáng à?"
Nhưng hắn không rời giường ngay mà cầm điện thoại di động lên xem.
Thừa dịp này để trả lời hết tin nhắn WeChat cần trả lời.
Đợi đến khi hắn bò dậy khỏi giường, Trần Tầm đã đánh phấn nền xong. Trình Trục phục thật rồi.
"Làm cái gì vậy! Sáng sớm ai cũng để mặt mộc ăn sáng, tôi vừa bò dậy thôi mà cô đã đẹp đẽ thế này, bất lợi cho giới sắc của tôi quá."
Hắn thầm than thở trong lòng.
Cuối cùng, sau khi rửa mặt một phen, hắn xuống lầu lấy đồ ăn sáng.
Trình Trục bưng mâm thức ăn lên, lấy hai trái bắp, hai quả trứng gà, còn có hai bát sữa đậu nành nữa.
Trong quá trình ăn cơm, Trần Tầm không dám nhìn chiếc bánh ngọt khó coi trên bàn. Nhưng ánh nhìn của cô vẫn bị Trình Trục bắt được. "Đáng lẽ nên chụp ảnh trước, cái bánh ngọt này vốn rất đẹp, sao bây giờ lại xấu như vậy."
Hắn nói giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. "Vậy thì phải hỏi đầu sỏ gây ra chuyện này."
Trần Tầm cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy sữa đậu nành, cúi đầu không nhìn hắn. Một cái bánh sinh nhật ngon lành, cô vốn còn định hôm nay mang về. "Em hiểu rồi, sang năm em sẽ mua cho cô một cái bánh lớn hơn."
Trình Trục nói. Trần Tầm thật sự phục người này rồi, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau thế? Nhưng nghe xong câu nói này, cô đột nhiên cảm thấy bát sữa đậu nành chỉ bỏ một chút đường này lại ngọt hơn mấy phần, bởi vì hai chữ "sang năm" của hắn. "Tuyệt đối đừng, hai người chúng ta mua một cái bánh nho nhỏ là được rồi."
Trần Tầm nói. "Hai người chúng ta? Xem ra sang năm cô Trần vẫn muốn tổ chức sinh nhật riêng với em?"
Trình Trục cười trêu ghẹo. Trần Tầm nhíu mày nâng mắt, đôi mắt đẹp trong cặp kính gọng chất chứa sự xấu hổ, chỉ cảm thấy người này quá biết tận dụng mọi thứ. Cô không biết thứ Trình Trục thích chính là biểu cảm nghiêm túc và hơi buồn bực của cô. Hắn nhìn cô, chỉ chậm rãi nói một câu:
"Em thấy homestay này làm ăn bình thường, hy vọng sang năm nó còn mở cửa vào lúc này."
Ý tứ rất rõ ràng, sang năm em vẫn đưa cô đến đây. Một gian homestay bình thường đã chứng kiến rất rất nhiều chuyện của hai người. Thậm chí, Trần Tầm còn lột xác ở nơi này, quỹ đạo cuộc đời cũng phát sinh chuyển biến cực lớn ở đây. Dường như nó đã bắt đầu có ý nghĩa đặc biệt với hai người họ. "Mỗi năm đều đến đây đón sinh nhật riêng sao?"
Trần Tầm thầm nghĩ. Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô dịu đi mấy phần.
Cách làm của Trình Trục gọi là gì nhỉ? Là cảm giác nghi thức. Trần Tầm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục khuấy sữa đậu nành nóng hổi, khẽ nói:
"Ừm."
Xem như đã đồng ý. Trình Trục thấy cô vậy mà lại hiếm khi lên tiếng, bèn nửa đùa nửa nghiêm túc nói:
"Nếu như nó đóng cửa thật thì em sẽ mua lại nó, để cho cô làm bà chủ."
Hắn cẩn thận nghĩ lại, cảm giác cũng rất thú vị. Người khác đến homestay đều là để ngủ. Hắn thì khác, hắn đến để ngủ với bà chủ. Lúc trả phòng, ông chủ homestay trơ mắt nhìn anh chàng đẹp trai trẻ tuổi không ngừng chuyển những hộp quà vào cốp sau. Ông ấy cũng không biết rằng có người đang tính toán xem homestay của ông ấy có thể phá sản hay không. Ông chủ homestay buồn bực, bởi vì sau khi thanh niên này dọn đồ xong, đã bắt đầu đi vòng quanh homestay nhìn Đông nhìn Tây.
"Thật ra chuyện này cũng không liên quan đến chuyện làm ăn của nó, chỉ là vấn đề giá cao hay thấp mà thôi."
Trình Trục vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ. Sau khi hai người ngồi Land Rover trở về liền bắt đầu đi về phía nội thành. Trên đường đi, Trình Trục lại kéo đề tài về trên người con trai viện trưởng Trương.
"Cô cảm thấy con trai Trương viện trưởng có khả năng đến chỗ em không?"
Hắn hỏi.
"Tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn viện trưởng Trương hy vọng ông ta không thất bại hoàn toàn như vậy, hoặc là ông ta muốn trở về làm chút chuyện chính."
Trần Tầm nói. Trình Trục gật đầu, hiểu rõ tại sao hiệu suất của viện trưởng Trương lại thấp. Khẳng định là nghĩ bên này không có hi vọng, sau đó lại đi kiếm chút tài nguyên khác cho Trình Trục. Nhưng ngẫm lại cũng thấy rất đáng thương, hai đứa trẻ kém nhau bốn tuổi, vậy mà hai đứa đều có khả năng không phải con ruột của mình, có thể thấy được bên trong vấn đề này có nhiều chuyện xưa.
Càng đáng sợ hơn là, hai đứa trẻ này có phải cùng một người cha không? Người phụ nữ này đúng là hung ác. Sau khi xe chạy vào nội thành, Trình Trục hỏi:
"Cô về trường à?"
"Ừm."
Trần Tầm gật đầu. "Vậy mấy thứ trong cốp xe phải làm sao đây, cô không mang về hết trong một lần được đâu."
Hắn nói. Trần Tầm khăng khăng muốn giữ cả hộp quà lại, như vậy càng không tiện chuyển đồ đi. Đại học Khoa học và Công nghệ tai vách mạch rừng, quan hệ giữa hai người lại là điều cấm kỵ nên việc chuyển đồ cũng không tiện, quá tốn thời gian, phải lén lén lút lút mới được.
"Như vậy đi, cô lấy một phần trước, những thứ khác để lần sau lấy, hoặc là lần sau em mang lên cho cô."
Trình Trục lại bắt đầu lộ ra sắc mặt đáng ghê tởm của mình rồi. Tòa nhà này, tôi vẫn dám đi đấy! Còn muốn đi nữa là đằng khác! Tấm bản đồ ký túc xá công chức này, quả thật rất thú vị! Trong chốc lát không ngán được. Đối với chuyện này, Trần Tầm cũng không nói gì, chỉ hỏi:
"Lát nữa cậu đi đâu?"
"Có người hẹn em, em phải tới tiệm trà sữa."
Hắn nói. "Có chuyện gì quan trọng sao, nếu quan trọng thì không cần đưa tôi về trường học trước đâu."
Cô quan tâm một chút. "Không có gì, chuyện nhỏ thôi, chỉ là có người vội vàng muốn nhét mấy chục triệu cho em."
Trình Trục thờ ơ nói. Đúng vậy, người sáng tạo vòng đầu đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận