Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 449: Hôn ở hành lang (1)

"Trò chơi này đơn giản đến mức trẻ em ở nhà trẻ cũng có thể chơi được, " ông nói. "Nhưng điều quan trọng là tôi đã chơi thắng đấy!"
Trong toàn trường vẻn vẹn chỉ có ba người chiến thắng được trò chơi. Viện trưởng Trương càng tự hào hơn khi biết rằng người bạn già của mình, Chủ nhiệm Lê, không thể chơi qua được trò chơi.
Tuy nhiên, khi Trình Trục quyên góp thêm 6.666 tệ, cả sự kiện dường như đã được nâng tầm. Viện trưởng Trương, ban đầu chỉ có thể thể hiện một chút, giờ đây có thể tự hào khoe khoang về hành động hào phóng của Trình Trục.
Trước đây, ông đã từng cảm thấy Trình Trục có một khí chất mạnh mẽ, phóng khoáng và làm việc gì cũng rất cuồng vọng.
Bây giờ, khi nhìn lại Trình Trục, viện trưởng Trương không thể giải thích được tại sao mình lại càng nhìn càng thấy thuận mắt hơn! "Trò ngoan nha!"
Viện trưởng Trương nhìn Trình Trục, mỉm cười:
"Ban đầu tôi không định nói cho cậu biết chuyện này, nhưng vừa rồi nghe cậu nói như vậy tôi nghĩ vẫn nên nói cho cậu biết."
"Vì lát nữa tôi còn có một số chuyện muốn hỏi cậu."
Viện trưởng Trượng bổ sung. Trình Trục nghiêm túc nói:
"Vâng, viện trưởng."
"Vậy theo cậu, người không đến nhận giải thưởng này là ai?"
Ông lão đầu hói cười hỏi. Trình Trục đương nhiên biết đó là ai, nhưng hắn cố tình nhìn chằm chằm vào ông ta vài giây, rồi mới giả vờ ngộ ra. "Thưa viện trưởng, không lẽ là ngài?"
Hắn hỏi một cách cẩn thận. Viện trưởng Trương gật đầu một cách bình thản. Lần trước khi ông ta đến phòng 212 tòa nhà phía Đông, Trình Trục đã thấy ông lão này khá thú vị. Nhìn vẻ ngoài nhẹ nhàng như mây gió của ông ta khi thừa nhận chuyện này, Trình Trục càng cảm thấy ông ta thú vị hơn. Có thể vị viện trưởng này khi còn trẻ cũng là một tay chơi khét tiếng! Có người ưa thích tỏ ra cứng rắn, có người lại thích tô vẽ quá khứ để làm nền cho hiện tại. Lúc này, Trình Trục giả vờ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, thốt lên:
"A?"
Giáo sư Giản ngồi bên cạnh, nhíu mày nhìn chồng mình rồi lại nhìn Trình Trục. Bà có chút khó theo kịp diễn biến đột ngột này. Làm sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh chóng đến vậy! Trần Tầm nhìn Trình Trục với vẻ mặt đầy ý cười nhưng cố gắng kìm nén. Trước đây, khi ở kí túc xá dành cho giáo viên, nằm trong lồng ngực Trình Trục, hai người đã từng bàn luận về việc liệu vị kia có phải là viện trưởng Trương hay không. Cả hai đều đồng ý rằng đó chính là ông ta. Lão già chơi hoa này, dù tuổi đã cao nhưng vẫn rất sành điệu! Vì vậy, Trần Tầm chỉ đứng nhìn Trình Trục diễn. Bởi vậy, trong phòng khách bốn người đều cảm thấy rất vi diệu. Một người đang khiếp sợ, một người đắc ý, một người cuồng diễn, một người đang xem kịch Chiến lược của Trình Trục quả nhiên có hiệu quả. Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của viện trưởng Trương dành cho mình qua ánh mắt của ông ấy. Hắn nhìn thẳng vào mắt viện trưởng và nói:
"Tôi biết rằng ông không nhận giải thưởng. Sau đó, tôi cũng học theo và quyên góp 6666 nhân dân tệ. Điều đó có thể khiến ông nghĩ rằng tôi đang nịnh hót ông."
"Nhưng sự thật không phải vậy, " hắn tiếp tục. "Tôi không biết rằng ông đã từ chối giải thưởng trước khi tôi làm điều đó. Nếu tôi biết, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác."
Bị lay động, tuyệt đối đã bị làm cho cảm động rồi.
Tiện thể lấy lại thể hiện một đợt, hắn là người rất tự giác! Đối với đại học Khoa học và Công nghệ mà nói, Trình Trục quyên góp hết thảy ba vạn, thật ra cũng không tính là gì. Có những cựu học sinh xuất sắc đã tốt nghiệp nhiều năm, việc họ quyên góp tiền bạc với số tiền khổng lồ là điều không quá hiếm gặp. Giống như Lôi quân làm việc thiện vậy, một lần là quyên góp hàng chục triệu nhân dân tệ chỉ trong một lần! Tuy nhiên, việc một sinh viên mới nhập học chưa đầy một học kỳ lại quyên góp theo cách này là điều khá đặc biệt. Hơn nữa, số tiền quyên góp còn bao gồm hơn 6.000 nhân dân tệ tiền thưởng của viện trưởng Trương. Đối với viện trưởng Trương, việc đóng góp một chút cho trường học như vậy có lẽ không đáng kể gì so với những gì ông ấy có thể làm được. Nhưng đây là số tiền mà lão đầu hói này đã kiếm được bằng cách chơi game! Và ông ta cũng đã đánh bại hàng nghìn sinh viên đại học trong trường để chiến thắng đó nha! Bỗng chốc, mọi thứ trở nên khác biệt, số tiền này mang một ý nghĩa đặc biệt đối với viện trưởng. Vì vậy, ông ta rất quan tâm đến việc số tiền sẽ được sử dụng như thế nào. Ban đầu, ông định hỏi một nhân viên phụ trách mảng này trong trường về việc số tiền sẽ được dùng vào việc gì. Nhưng dạo này viện trưởng Trương khá bận rộn, có nhiều việc lặt vặt, lại thêm tuổi cao sức yếu, có những việc hôm qua còn nhớ rõ ràng, hôm sau lại quên bẵng đi. Hôm nay, Trình Trục đến trường, ông liền tranh thủ hỏi hắn. "Số tiền mà cậu quyên góp để làm gì cho trường?"
Viện trưởng Trương hỏi. "Để hỗ trợ học sinh nghèo, " Trình Trục trả lời. "À ư?"
Viện trưởng Trương không ngờ nó được dùng vào mục đích này, bèn hỏi:
"Cụ thể là như thế nào?"
Đây chính là "nước cờ" thứ hai của Trình Trục. Hiện tại là năm 2014, chủ đề trợ cấp xã hội cho học sinh nghèo vẫn chưa được quan tâm nhiều như những năm sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận