Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 328: Người bí ẩn (2)

"Viện trưởng, chủ nhiệm."
Mọi người lần lượt đứng dậy, chào hỏi hai vị lãnh đạo nhà trường.
Chủ nhiệm Lê vẫn như cũ, mặc một chiếc áo khoác bomber dày màu đen, hôm nay còn chải tóc, nhưng ngược lại cả người không có tinh thần như trước.
Viện trưởng Trương thì tâm trạng lại rất tốt, lúc bước vào, còn cười tít mắt.
Chiều cao của ông già này áng chừng chỉ hơn một mét sáu một chút, tóc đã có sợi bạc, cũng không đi nhuộm tóc. Giữa đỉnh đầu đã hói hết, là tiêu chuẩn của Địa Trung Hải.
Sinh viên của Viện Thông tin đều cảm thấy ông ấy rất hiền lành, rất thích cười, hơn nữa khi cười lên mắt sẽ híp lại, biến thành một đường chỉ.
Một số lãnh đạo của Đại học Khoa học và Công nghệ trông rất nghiêm nghị và nghiêm khắc, có vẻ khó giao tiếp. Viện trưởng Trương lại tốt, có lúc mang lại cho người khác cảm giác của một cậu bé già đầu nghịch ngợm. Vài năm trước, nếu Viện Thông tin tổ chức một vài buổi dạ hội, ông ấy cũng sẽ tích cực tham gia, nhất định phải cho ông ấy cơ hội được hát trên sân khấu. Hơn nữa đừng nhìn vóc dáng ông ấy nhỏ bé, người cũng hơi gầy, tuổi cũng cao, nhưng đều hát những ca khúc hào hùng, đặc biệt thích hát bài "Mượn trời xanh thêm năm trăm năm" và "Đợi chờ" của Hàn Lỗi. Ông ấy tự nhận mình năm đó hát rất hay, sau đó mới cuốn hút được vợ mình. Trong hai năm này, sức khỏe của viện trưởng Trương không tốt như trước, hơi thở không đều, nên khi mọi người mời ông lên hát, ông ấy cũng sống chết không lên sân khấu thể hiện khuyết điểm. Thực ra, trong các phần tử tri thức cũ, thường xuất hiện một số ông bà già thú vị. Chỉ là Trình Trục không ngờ rằng, viện trưởng Trương chưa từng đến phòng 212 tòa nhà phía Đông, kết quả lần này lại bị cuộc thi game trong trường làm kinh động? Lúc này, ông già nhỏ bé này nhìn Trình Trục đang đi tới trước mặt, cười nói:
"Tôi với Lê chủ nhiệm chỉ thuận tiện tới xem một chút, cũng không có gì cả."
"Đúng rồi, tiểu Trình à, hôm nay có mấy sinh viên tới lĩnh thưởng vậy?"
ông thản nhiên hỏi. "Tạm thời mới chỉ có một bạn nữ đến, dựa theo thời gian cô ấy thông qua, chắc hẳn cô ấy là người đầu tiên trong trường vào vòng trong, sau đất tạm thời chưa có ai đến."
Trình Trục trả lời rõ ngọn ngành. "Một người sao?"
trong ngữ khí của Trương viện trưởng, vậy mà mang theo một chút ngạc nhiên. Trên mặt ông ấy lại hiện ra một nụ cười, đôi mắt nhỏ lại thành một đường chỉ, cũng không biết đang hả hê chuyện gì. Lê chủ nhiệm đứng một bên, khí sắc không được tốt, không nhịn được liền nói:
"Tiểu Trình à, trò chơi này của cậu, quả thực hơi khó."
"Cậu biết đấy, đối với hạng mục này của cậu tôi đều khá để tâm đến, bản thân tôi cũng đã tải xuống chơi vài ván, căn bản không chơi nổi."
Ông ấy hai ngày nay không có việc gì làm liền chơi, chơi xong, não bắt đầu ong ong. Trương viện trưởng đứng bên nghe vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn. Ông ấy cười rồi giơ tay lên chỉ vào Lê chủ nhiệm, nói đùa:
"Cái này tôi có thể làm chứng, ngày hôm đó tôi đến văn phòng của ông ấy, thấy ông ấy đang ngồi trong đó chơi. Tiểu Trình à, chủ nhiệm Lê quả thực rất quan tâm đến hạng mục này của cậu đấy."
Trình Trục chỉ cảm thấy hai lãnh đạo nhà trường thật sự biến chuyện câu cá trong văn phòng trở nên thanh tao thoát tục. Không ngờ, viện trưởng Trương chuyển luôn sang chủ đề tiếp theo, tiếp tục nói:
"Nhưng trò chơi này độ khó khá cao, tôi không thay đổi quan điểm, tôi cảm thấy như hiện tại cũng khá tốt, cũng được."
Trình Trục nghe thấy thế, có thể nghe ra lời nói mang hàm ý:
"Viện trưởng đã chơi trò "Sheep of a sheep" của chúng tôi rồi sao?"
Trương viện trưởng gật gật đầu, cười không nói gì. Hai lãnh đạo nhà trường cứ vậy mà ngồi trong phòng 212, nói chuyện với Trình Trục và những người khác hơn hai mươi phút. Còn đặc biệt hỏi, kế hoạch và ý tưởng tiếp theo của Trình Trục đối với game này. Sau đó, bọn họ mới đứng dậy rời đi, nói sẽ đi dạo ở chỗ khác trong tòa nhà phía Đông. Hai lãnh đạo đều đến, chắc hẳn không chỉ đến chỗ Trình Trục đi dạo một vòng. Kết quả, đến hơn ba giờ, hai người họ lại quay trở lại. Mà đến ba rưỡi, cuối cùng cũng có một bạn học đến ghi tên. Lần này là một nam sinh năm ba đến, đi một mình, cũng không biết tại sao muộn vậy rồi mới đến. Nam sinh này trùng hợp là sinh viên của Viện Thông tin, nhìn thấy viện trưởng Trương vậy cũng đang ngồi ở đây, hơi kinh ngạc một chút. Hay thật, công bằng công chính công khai đến vậy sao? Trương viện trưởng đích thân chủ trì đại cục? Còn chưa kể, ông già này quan tâm đến thời gian qua vòng của anh ta, liên tục hỏi anh ta hôm qua mấy giờ thông qua được. Khi biết đã hơn bảy giờ tối, ông ấy mới kêu lên một tiếng dài:
"Ồ". Ngữ điệu lúc đầu vang lên, sau đó lại trầm xuống. Đến bốn giờ chiều, thời gian ghi tên kết thúc. "Xem ra Đại học Khoa học và Công nghệ chúng ta chỉ có hai bạn học thông qua trong vòng 48 giờ."
Trình Trục thở dài. Trước tám giờ tối, bọn họ thấy dữ liệu cũng chỉ có 2 người "Gia nhập bầy cừu". Nhưng sau tám giờ tối, số lượng người chơi tăng đột biến, lần lượt có vài người may mắn thông qua, không xác định được bọn họ có phải người trong trường hay không. Không ngờ, Trình Trục vừa dứt lời, mặt viện trưởng Trương lại xuất hiện một nụ cười, trong nụ còn mang theo vài phần ẩn ý. Ông híp mắt, trong lời nói còn có chút đắc ý, nói:
"Không không không, theo như tôi biết, trường chúng ta ít nhất còn có một người cũng thông qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận