Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 497: Vuốt thắt lưng đứng lên (2)

Trình Trục tùy tiện quét vài lần, gọi thêm hai món ăn.
"Gọi thêm món chay đi, lát nữa Ninh Ninh cũng đến."
Thẩm Minh Lãng nói với Trình Trục.
Trình Trục nghe vậy, hơi sững sờ.
Hắn vốn có dự định chủ động hẹn Thẩm Khanh Ninh một lần, nhưng hắn không ngờ hôm nay cô cũng sẽ tới ăn cơm.
"Anh đã gọi?"
Hắn hỏi.
Được đấy! Thẩm Minh Lãng.
Không, được đó, anh vợ!
"Em ấy hỏi tôi, có phải là ăn cơm với cậu không, nên tôi mới gọi em ấy đi ăn cùng", Thẩm Minh Lãng trả lời.
"Lúc đầu còn bảo không được, sau nói là ăn món Trung thì em ấy bảo vậy cũng được". Hắn nói rất chi tiết.
Trình Trục nghe vậy, thầm phân tích một lượt. Xem ra, Ninh Ninh lại xoắn xuýt trong lòng? Hợp ý hắn! Thẩm Khanh Ninh trên đường có chút kẹt xe, cho nên lúc lên món ăn đầu tiên cô còn chưa tới. Thẩm Minh Lãng đã bảo nhân viên phục vụ mở chai rượu ra, hắn mang theo một chai "Hibiki 21 năm", còn cười chua xót nói với Trình Trục:
"Đây là hàng tồn trong quán bar, hôm nay hai ta uống hết nó!"
Tửu Ẩn của hắn đã đóng cửa tuần trước. Có một số loại rượu chưa bán xong đã trả lại cho lái rượu, có một số loại rượu, lái rượu cũng không muốn thu lại, đều bị hắn mang về nhà. Giống như loại "Hibiki 21 năm" này, giá cả sẽ không rẻ. Nếu như được bán trong quán bar, giá cả sẽ càng đắt, người bình thường căn bản không thể uống nổi. Rất nhiều người mua rượu này cũng là vì tặng lễ, hoặc là bày ở trong nhà làm vật trang trí, cũng không phải mua để uống. "Em họ, rượu này cậu đã uống chưa?"
Thẩm Minh Lãng hỏi. Kiếp trước Trình Trục đương nhiên đã từng uống, cũng có người tặng cho hắn làm quà, nhưng bây giờ hắn lại lắc đầu. Nói thật ra thì hắn không thích vị của rượu này. "Vậy đợi lát nữa cũng đừng giống như hai ngày trước ở trong Karaoke, uống rượu như thế, rượu này cũng không rẻ đâu."
Hắn còn nhỏ giọng khiển trách tội của Trình Trục. "Được."
Trình Trục cười cười. Trong lúc chờ đợi Thẩm Khanh Ninh, hắn và Thẩm Minh Lãng trao đổi đơn giản vài câu, liền biết đại khái tại sao hắn ta muốn mời hắn ăn cơm. Khởi nghiệp thất bại nhiều lần, cuối cùng khiến cho lòng tự tin của Thẩm đại thiếu gia bị giảm sút! Hắn bắt đầu ý thức được năng lực của mình có vấn đề. Thật đáng mừng, thật đáng mừng! Đây là may mắn của Thẩm gia! Ăn chơi giả: ăn chơi đàng điếm, chơi xe, chơi gái. Ăn chơi thật: Tôi muốn gây dựng sự nghiệp! Tôi muốn chứng minh bản thân! Cái này giống như từ xưa đến nay, nhà Đế Vương không sợ vua thành, sợ chính là những kẻ có dã tâm và khát vọng quá lớn kia. Đây kỳ thực cũng là hiện trạng của một quần thể phú nhị đại.
Rất nhiều thanh niên phú nhị đại đều không thích về nhà hỗ trợ, không thích về nhà làm việc. Họ vui hơn khi trong nhà cho họ một khoản tiền, sau đó đi làm chuyện họ cảm thấy hứng thú, dấn thân vào ngành nghề họ cảm thấy hứng thú. Loại người như Thẩm Minh Lãng, bảo hắn mỗi ngày ăn chơi hưởng lạc cộng thêm buổi tối ngủ ở bên ngoài, số lượng một năm cộng lại, đoán chừng cũng không khác biệt lắm với tiền trang trí Tửu Ẩn của hắn. Càng đừng nói đây đã là lần thứ mấy hắn gây dựng sự nghiệp thất bại. Hơn nữa loại phú nhị đại như hắn, bên người cũng sẽ có rất nhiều bạn bè phú nhị đại. Những người này một khi tụ tập cùng một chỗ chơi lâu, não đột nhiên sẽ giống như bị rút gân, muốn mọi người cùng nhau làm một dự án! Loại bạn bè ngày thường chỉ chơi đùa với nhau, một khi cảm hứng tập thể nổi lên, tùy tiện thương nghị vài câu liền làm, thường thường có thể đạt tới hiệu quả tập hợp Ngọa Long, Phượng Sồ. Hơn nữa một khi hạng mục khởi động, còn dễ dàng không thống nhất được ý kiến, xuất hiện nội chiến. Hiện tại Thẩm Minh Lãng đã vượt qua giai đoạn này, từ việc thích bạn bè cùng nhau làm việc trong ngày thường, biến thành thất bại trước đó đều là vấn đề của bọn họ, hắn phải làm một mình! Giờ phút này, hắn đã đến giai đoạn sau của trạng thái cô độc, rơi vào trong vòng lặp phủ định bản thân. Loại người tính tình như Thẩm Minh Lãng, mỗi lần làm việc đều sẽ bày ra thanh thế to lớn. Ví dụ như ngày khai trương đầu tiên đã yêu cầu bạn bè đi xế xịn đến chật kín cửa, trực tiếp đóng kín cửa tiệm. Mà ngay từ đầu động tĩnh càng lớn, cuối cùng không thể không đóng cửa, lại càng mất mặt. Dần dà, gây dựng sự nghiệp không còn là vì kiếm tiền nữa, mà là muốn chứng minh bản thân, hoặc là nói nhặt lại mặt mũi mà mình đã mất. Ngược lại, nhìn Trình Trục, làm cái gì cũng thành công. Cho nên, trong lòng Thẩm Minh Lãng vẫn rất bội phục hắn.
Quan trọng nhất là, trước mắt một số hạng mục mà Trình Trục làm, cũng đều là hạng mục mà người trẻ tuổi sẽ cảm thấy hứng thú. Gần đây Thẩm đại thiếu gia lại có một dự án mới, hắn muốn hỏi ý kiến của Trình Trục một chút trước khi làm, cho nên mới có bữa ăn này. Cứ như vậy, hai người lại hàn huyên bốn năm phút đồng hồ, Thẩm Khanh Ninh kẹt xe mới đi tới nhà ăn. Hôm nay cô mặc một bộ đồ đen, trên chân còn mang một đôi ủng màu đen. Cô vẫn như cũ, nhìn khí chất vô cùng mạnh mẽ. Sau khi đi vào, cô liếc nhìn nhà hàng một cái, sau đó ánh mắt tập trung vào chiếc bàn mà Thẩm Minh Lãng và Trình Trục đang ngồi. Sau khi gật đầu ra hiệu với Trình Trục, cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Minh Lãng. So với ngày thường, hôm nay cô càng thêm vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận