Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 223: Tôi muốn mua lại 'Dữu đến chơi'

Tôi tên Hứa Thiệu, là bạn trai tương lai của Chương Kỳ Kỳ. Chỉ còn thiếu một chút nữa là bước chân vào nhà người ta rồi.
Ngay lúc này đây Hứa đại thiếu gia đang đứng bên ngoài của tiệm "Dữu đến chơi" nhìn vào bên trong, hắn ta cũng không ngờ lúc này Trình Trục lại đi ra ngoài cửa tiệm, đụng mặt với hắn ta.
Nói đến đây, thật ra hai người đã gặp nhau mấy lần rồi.
Nhưng hoàn toàn không tiếp xúc nhiều.
Hứa Thiệu làm thế nào cũng đều không thể ưa nổi tên Trình Trục này.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy ánh mắt của Trình Trục lúc nhìn hắn rất kỳ quái, nhưng lại không nói được là kỳ quái chỗ nào.
Lại thêm con người này vô cùng cao ngạo khiến cho hắn ta càng không thích. Ngoài ra, nguyên nhân chính là bởi vì bỗng nhiên gần đây Chương Kỳ Kỳ thường hay lui tới cửa tiệm của hắn! Đúng vậy, trước mắt tin tức mà Hứa Thiệu nắm chắc chỉ là Chương Kỳ Kỳ đến "Dữu đến chơi" mấy lần, còn đặc biệt đăng lên Weibo còn thường dẫn bạn đến đây chơi đánh bài. Hắn hoàn toàn không biết người con gái mà mình thích có bộ dạng thế nào trước mặt Trình Trục. Mà đây càng là biểu hiện bình thường của người đang tức giận. Dù sao đối với hắn ta mà nói, đến cả đưa cô ấy xuống lầu còn không được phép, gửi tin nhắn cả buổi mới trả lời lại, buổi tối đi tắm thì mất tích như chưa có gì.
Hắn làm sao dám tưởng tượng, cô ấy sẽ chủ động hẹn người khác đi xem phim, hơn nữa còn mua ghế tình nhân, còn chủ động đan chặt bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay to lớn của người ta, xem phim xong còn luyến tiếc gì mà không lập tức quay về ngủ chứ? Đây là giới hạn tưởng tượng cao nhất của hắn ta đó! Một cô gái bảo thủ, thận trọng như Kỳ Kỳ làm sao có thể như vậy chứ? Chỉ là chẳng qua, gần đây Hứa Thiệu rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ của Kỳ Kỳ đối với hắn ta đã có chút thay đổi rồi. Tốc độ trả lời tin nhắn càng chậm hơn trước đây, cái này vẫn chưa là gì cả. Bởi vì Kỳ Kỳ vốn dĩ là một cô gái yêu cuộc sống, cô ấy thích tiết học nhảy, thích yoga, thích thể dục, còn thường xuyên tham dự các hoạt động của trường, trong những lúc thế này không nghịch điện thoại cũng là điều dễ hiểu. Nhưng sự thay đổi trong giọng điệu, và cả không đồng ý nhìn mặt, hắn ta vẫn là có thể cảm nhận được. Một người như Hứa Thiệu cho rằng chắc chắn là bởi vì khoảng thời gian trước trong nhà đã phân chia nhiệm vụ, bản thân quá bận rồi, còn ra ngoài một chuyến. Nhưng mà hắn đã từng suy nghĩ rồi:
"Trước đây Kỳ Kỳ đến tiệm của Trình Trục để đánh bài, tôi của không cần phải nói với cô ấy mấy lời đó. Tuy rằng đã cố gắng kiềm chế giọng điệu rồi nhưng người thanh nhã, thông minh hơn người như cô ấy chắc chắn cũng có thể cảm nhận được lòng ghen ghét của tôi."
Đúng rồi, cơn ghen vô căn cứ này chắc chắn sẽ khiến người ta thấy khó chịu. Nếu như tôi mà là cô ấy, rõ ràng tôi không có ý gì với Trình Trục, nhưng bởi vì công việc phải đến cửa tiệm để chụp ảnh, còn bị người thân thiết bên cạnh "nói chuyện khó hiểu" thì tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Là tôi không đúng.
"Chắc chắn phân lượng của tôi đã giảm đi một chút trong lòng cô ấy rồi."
Tên ngốc, ngươi vốn dĩ là không được ở trong tim của cô ấy. Trong khoảng thời gian này, hắn ta luôn muốn bù đắp lại. Nhưng có lẽ không hiệu quả, mà ngược lại càng khiến Kỳ Kỳ lạnh nhạt với hắn hơn. Kết quả, hôm qua lúc ăn cơm với cấp dưới là phó hội sinh viên thời đại học, Bùi Ngôn, đã từ miệng hắn biết được trong trường có không ít người đồn đại, nói dường như Chương Kỳ Kỳ có ý với Trình Trục. Thật là chuyện vô căn cứ! Bịa đặt, toàn là tung tin đồn nhảm! Thật sự muốn bắt hết đám người này lại mà! Chết tiệt! Nhưng trong miêu tả sống được của Bùi Ngôn, Hứa Thiệu cũng bắt đầu khó thuyết phục bản thân rồi. Quá thường xuyên rồi! Thật sự cô ấy đi đến "Dữu đến chơi" quá thường xuyên rồi! Bản thân cách ba bốn hôm lại đến thì cũng thôi đi, còn dẫn theo bạn bè đến. Hơn nữa mỗi lần đều nói cười với Trình Trục. Bùi Ngôn còn đâm thêm một dao:
"Trình Trục làm dự án trò chơi trong trường, em nghe nói người trong dự án cũng là do Chương Kỳ Kỳ giới thiệu."
"Ngoài ra, còn có người nhìn thấy Chương Kỳ Kỳ vào phòng làm trò chơi của hắn ta."
Tên này còn bắt đầu dùng kỹ thuật ăn nói rồi:
"Anh Thiệu, gần đây anh bận rộn, có lúc còn không ở Hàng Châu. Với tính cách của Chương Kỳ Kỳ chắc hẳn là không vấn đề, cô ấy là cô gái tốt, không sai nhưng bên ngoài có rất nhiều đàn ông xấu! Anh nói đúng không?"
Hắn chỉ thiếu chút nói thẳng ra tên của Trình Trục. Với hắn ta thiếu chút nói thẳng ra mà nói: Em cảm thấy trong lúc anh bận rộn thì Trình Trục lại thừa cơ chiếm đồ của anh! Bùi Ngôn sớm đã khó chịu với Trình Trục rồi. Hoàn toàn không coi hội sinh viên bọn tôi ra gì. Từ sáng đến tối đều thấy mặt, còn đi sát bên Thẩm Khanh Ninh đến vậy. Đi sát bên cũng thôi đi, một con chó như cậu còn đi cạnh Lâm Lộc, bây giờ còn sáp lại gần Chương Kỳ Kỳ! Con mẹ nó, ông đây ngay cả muốn làm chiến binh tình yêu đơn thuần để chúc phúc cho cậu và Thẩm Khanh Ninh cũng không được đúng không? Dĩ nhiên hắn cũng không có suy nghĩ như vậy. Chủ yếu là Thẩm Khanh Ninh chính là nữ thần không thể với tới trong lòng hắn, lại nhìn dáng vẻ đó của Trình Trục, hắn có một loại sụp đổ khó hình dung, càng khó chịu trong lòng hơn. Càng huống hồ trước đây bộ ngoại giao của hội sinh viên còn nảy sinh mâu thuẫn với Trình Trục, kết quả không phải gặp Trương viện trưởng và Lý chủ nhiệm vào chiều hôm đó, mấy lãnh đạo của trường đã lôi một đám cán bộ của hội sinh viên lên nói chuyện, mạnh mẽ phê bình tất cả một trận, cho thấy nếp sống hiện giờ của hội sinh viên rất kém.
Hắn thân làm phó chủ tịch hội sinh viên nên chắc chắn khó thoát trách nhiệm. Hắn cảm thấy bởi vì quan hệ của Trình Trục mà bản thân giảm đi sự tín nhiệm trong lòng lãnh đạo của trường. Bây giờ tôi thật sự không làm thể nào bắt Trình Trục, nhưng chỉ cần có cơ hội nói xấu thì chắc chắn phải làm! Hứa Thiệu nghe Bùi Ngôn nói thì nhíu mày. Nói lời thật lòng, nam sinh tên Trình Trục này thật sự vừa cao ráo vừa đẹp trai, hiện giờ kinh doanh tiệm gắp thú tốt như vậy, trong túi luôn rủng rỉnh tiền. Đều đạt ba tiêu chuẩn cao giàu đẹp rồi, đàn ông như vậy không có sức hút mới lạ. Nếu như hắn nắm chặt không buông Kỳ Kỳ thì thật sự là tình địch của mình rồi! "Hắn muốn làm trò chơi gì? Kỳ Kỳ còn đột nhiên giới thiệu người cho hắn?"
"Không rõ, nhưng nói đến cũng buồn cười, đột nhiên hắn muốn chuyển nhượng tiệm gắp thú của mình, để bù vào lỗ hổng tiền vốn trên trò chơi, anh nói có phải đầu hắn có vấn đề rồi không?"
Bùi Ngôn vui vẻ nói. "Tôi cảm thấy hắn có chút muốn bành trướng rồi, suy nghĩ bắt đầu thay đổi nhiều rồi."
Đừng nói là Đại học khoa học và công nghệ, tôi chưa nghe nói trong số sinh viên toàn quốc tốt nghiệp lớn như vậy có được mấy người kiếm được lợi nhuận lớn từ trò chơi!"
Cửa tiệm gắp thú lợi hại như vậy cũng không tiếc! "Chuyển nhượng?"
Hứa Thiệu nghe thấy cũng ngớ người ra. "Đúng vậy, anh đợi chút, em lấy tin tức cho anh xem."
Bùi Ngôn còn tìm ra tin tức trên Thiếp Ba. Sau khi ăn cơm xong, Hứa Thiệu liền đã có chút suy nghĩ trong lòng. Hai ngày nay hắn ta suy nghĩ tìm tòi kỹ rồi càng cảm thấy có thể làm được. Tuy rằng lúc này hắn vẫn chưa hạ quyết tâm nhưng vẫn không kiềm chế được mà đi đến trước cửa tiệm "Dữu đến chơi", muốn quan sát lại cửa tiệm này. Hứa Thiệu thấy rằng điều kiêng kị nhất trong làm việc chính là không chuyên tâm làm việc. Cửa tiệm gắp thú này vừa mới mở đã thu nhiều lợi nhuận như vậy, phải chuyên tâm vào nó hơn mới đúng. Đi phát triển trò chơi gì chứ! Phát triển cũng thôi đi, còn đột nhiên bán cửa tiệm! Không trưởng thành, con người này quá không trưởng thành rồi! Căn bản hắn ta cảm thấy "Dữu đến chơi" thu được chút thành công, là có sai sót ngẫu nhiên. Hứa Thiệu quyết định trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy vị đối thủ cạnh tranh này của mình chưa đánh đã sợ rồi, rất nhanh Kỳ Kỳ sẽ phát hiện nam sinh này vẫn còn quá trẻ con, thật ra năng lực cũng không mạnh. Đúng, hắn ta luôn biết rõ trên người Chương Kỳ Kỳ có chút tính miễn cưỡng.
Vì vậy hắn ta cảm thấy rất bình thường, bởi vì một người như hắn ta cho rằng hầu hết nữ sinh đều có một chút trên người. Nhưng đáng hận là, tôi cũng mở một quán cafe internet bên ngoài trường mà, đã mở rất nhiều năm rồi, kinh doanh luôn tốt, nhưng đoán chừng chắc hẳn là không tốt bằng tiệm gắp thú của hắn trong lòng con gái!
Cửa tiệm này, tự nhiên có được cảm tình của nữ sinh! Lại thêm tính nổi tiếng của nó chắc hẳn cũng sẽ càng khiến nữ sinh cảm thấy hắn rất ngầu! Chỉ là bây giờ chỉ có một cơ hội bày ra ngay trước mắt. Mua nó rồi, nó chính là của tôi rồi! Kỳ Kỳ đã thích cửa tiệm này đến vậy, vậy thì đợi cả hai thật sự yêu nhau thì em chính là bà chủ rồi! Đồng thời, hắn ta cũng rất tự tin cửa tiệm này sẽ càng kinh doanh phát đạt hơn khi rơi vào trong tay hắn. Dựa vào mối quan hệ của bản thân cùng với có gia đình hậu thuẫn thì đến lúc đi vay vốn trong "Quỹ đầu tư" cũng không khó.
Khắp cả nước chỉ mở một loại cửa tiệm nổi tiếng này, bán đi cũng thật đáng tiếc. Hay là nói người trẻ tuổi thì tầm nhìn hẹp, tư duy cũng có hạn? Đây hoàn toàn không phải một dự án hơn mấy trăm vạn, mà chắc chắn sẽ trở thành một hạng mục đáng giá mấy ngàn vạn tệ! Về công hay tư, về tình về lý thì Hứa Thiệu khó tránh động lòng. Cho nên... hắn ta đã đến rồi, đến rồi, tên dễ mắc lừa đã mang tiền của hắn ta đến rồi! Chỉ là vốn dĩ Hứa Thiệu nghĩ hôm nay chỉ đi dạo xem thử, xem xét cửa tiệm này một chút. Nhưng ai mà ngờ Trình Trục lại vừa hay có mặt ở trong tiệm, hơn nữa lại đúng lúc đi ra ngoài, thoáng cái đã nhìn thấy hắn ta ngó vào bên trong. "Hứa Vẩu.... à không Hứa Thiệu, chúng ta cũng đã gặp nhau mấy lần rồi, anh đến đây là... có chuyện sao?"
Trình Trục lặp tức chủ động hỏi.
Ai da, đột nhiên Hứa miệng vẩu đến nhà, có chút thú vị đấy! Hứa Thiệu thấy hắn chủ động mở lời thì hắn ta cũng sẽ không khó chịu với Trình Trục, cho dù bản thân thực sự rất ghét hắn.
Người đàn ông trưởng thành tự biết rõ kiểm soát biểu cảm trên gương mặt của mình.
Quan trọng không phải ở sự thoải mái trong chốc lát mà là tôi muốn thuận lợi có được cửa tiệm này, sau đó hùng hổ với hắn để hắn biết kết cục của sự thất bại là gì! Hắn ta lặp tức nở nụ cười trên mặt, bắt đầu thể hiện sự giả vờ ân cần của người trưởng thành, nói:
"Phải, tôi là Hứa Thiệu, cũng có thể xem là học trưởng của cậu, trước đây cũng học trong trường Đại học khoa học và công nghệ, đã tốt nghiệp rồi."
"Tôi nghe nói cậu đang chuyển nhượng cửa tiệm này hả?"
Hứa Thiệu đi thẳng vào vấn đề chính. Nào ngờ, sau khi Trình Trục nghe xong lại cho hắn một câu có tính sát thương cao hơn! "Đúng rồi, Kỳ Kỳ nói cho anh biết hả?"
Hắn mỉm cười nhìn Hứa Thiệu. Bên ngoài "Dữu đến chơi", bây giờ Trình Trục chỉ có một suy nghĩ. Nhân viên Chương Kỳ Kỳ này thật dễ dùng. Đã lâu rồi hắn không gặp cô gái nào dễ dùng như vậy. Cô ấy giỏi quá, sao mà lại giỏi đến như vậy chứ! Về mặt tình cảm, cô ấy đã ngừng làm ra "hiệu ứng trà xanh" rồi, còn về công việc, cô ấy cũng tìm được cho mình một công việc trong giới hot girl, còn giới thiệu cho tôi người giỏi làm trò chơi. Bây giờ hay rồi, còn có một miệng vẩu chủ động cho tôi thấy "kỹ năng": tình nguyện mắc câu rồi! Vẫn là câu nói đó, nữ trà xanh lão luyện à? Nếu như cô ấy thuần khiết một chút trong tình cảm, ít suy nghĩ xấu xa một chút vậy thì thật sự là một cô gái tuyệt vời rồi. Vì vậy, khi hắn nhìn thấy người đến là Hứa Thiệu thì lập tức nhắc đến Chương Kỳ Kỳ rồi, hơn nữa là "Kỳ Kỳ" chưa bao giờ gọi qua. Ai, bây giờ tôi chỉ có bé Lộc và bé Ninh thôi, cũng không định cho cô một cái tên thân mật.
Các anh em, vẫn là có chút hiểu biết: Đánh vào lòng người là thượng sách, đánh vào thành là hạ sách! Trong phút chốc cảm thấy hiện giờ Hứa Thiệu đã biến thành: Hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa rồi các anh em à! Mày gọi cô ấy là gì!? Con mẹ nó, mày đúng là muốn giành Kỳ Kỳ của tao! Bình tĩnh, bình tĩnh nào, lấy lại chút phong độ của đàn ông trưởng thành nào, lấy lại chút khôn ngoan của đàn ông trưởng thành nào. Bây giờ hắn ta chỉ có một suy nghĩ: thương lượng với hắn thật tốt, quyết định chuyện cửa tiệm! Lấy nó, phải lấy được nó! "Không phải cô ấy, cô ấy không nói với tôi chuyện này."
Hứa Thiệu nhìn Trình Trục, dựa trên tình hình thực tế nói:
"Là phó chủ tịch hội sinh viên đương nhiệm của các cậu, Bồi Ngôn, cậu ấy cũng là trợ thủ đắc lực của tôi khi còn trong hội sinh viên, mấy ngày trước đi ăn cơm với nhau, cậu ấy đã nói với tôi."
"Vậy sao, không phải thì tốt. Qua bên đó tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện không?"
Trình Trục nói. "Được, theo ý cậu."
Hứa Thiệu nghe hắn nói thì nghiến răng nghiến lợi đáp lại. Trình Trục đi ra ngoài cửa tiệm, dẫn theo Hứa Thiệu tìm một quán cafe gần đây, sau đó lựa một góc ở tầng hai ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Hứa Thiệu liền nhìn thấy Trình Trục vắt chéo chân, cả người ngã về sau dựa vào lưng ghế. Tên nhóc, điệu bộ này! Giống như là tao phải cầu xin mua cửa tiệm của mày vậy! Hay là dáng vẻ không lo lắng chuyện bán được hay không. Hơn nữa Trình Trục không lo lắng chuyện buôn bán thật.
"Không phải cậu nên giới thiệu một chút tình hình cửa tiệm này của cậu cho tôi sao?"
Hứa Thiệu vẫn giữ sự điềm tĩnh. "Tình hình thì chắn hẳn anh đều có thể nhìn thấy ở trong tiệm và trên mạng mà? Dù sao thì tình hình chính là tình hình như vậy!"
Mày đang giỡn mặt với tao hả! Trình Trục nhìn hắn ta, sau hồi suy nghĩ, vẫn là nói:
"Bỏ đi, tôi nói đơn giản một chút."
Bắt đầu nói đến tình hình kinh doanh gần đây của "Dữu đến chơi", nói đến giá nhập của búp bê lông, nói đến doanh thu của cửa tiệm này.
Ngoài ra, cũng nói một chút ưu thế trước mắt của cửa tiệm này, và một người như hắn luôn cho rằng Hứa Thiệu đang ở trong quá trình "triển vọng phát triển", thỉnh thoảng sẽ gặp một vài vấn đề. Về sau, hắn ta càng nghe càng khiếp sợ. Đáng sợ quá! Lợi nhuận của cửa tiệm này thật sự khủng khiếp! Trước đó hắn ta đã ước đoán trước rồi nhưng bây giờ nghe Trình Trục nói như vậy, lợi nhuận còn cao hơn hắn ta tưởng tượng nữa. Trong chốc lát có những thứ phơi bày ra ngay trước mặt để có thể tính ra được.
Hắn ta thật sự tính toán một hồi, cứ cho Trình Trục có thổi phồng lên thì lãi cũng không quá nhiều. Trước mắt cửa tiệm này một tháng bèo bèo cũng kiếm được khoảng 30 vạn tệ hả! Thật biết dọa người! "Dĩ nhiên, tôi cảm thấy cửa tiệm này của tôi cũng có chút quan trọng nằm ở danh tiếng của nó, dựa vào tình hình trước đó thì cũng có được lợi ích."
"Còn hơn anh mở tiệm ở thành phố khác."
Trình Trục nói.
"Hóa ra hắn cũng biết chuyện này."
Hứa Thiệu nghĩ thầm.
"Chỉ là may mắn hắn cũng chỉ là giới hạn ở chừng này, hoàn toàn không suy nghĩ đến "Quỹ vay vốn"."
Hứa Thiệu nghĩ.
Hắn ta nhìn Trình Trục nói:
"Là vậy sao, tôi cũng đã nắm được tình hình cơ bản rồi, cậu nói cho tôi biết giá tâm lý của cậu là bao nhiêu."
Trình Trục nhìn hắn ta, khẽ cúi đầu.
Tôi thật sự có một giá tâm lý. Còn nhớ hắn làm thế nào trọng sinh không? Hắn tùy tiện khoe màn hình số dư trong thẻ ngân hàng của mình trên mạng, trong thẻ có 600 vạn. Ông đây tùy tiện có 600 vạn trong thẻ, trọng sinh thôi! Sau đó trọng sinh luôn rồi. Thú vị là thẻ ngân hàng này là khi hắn mới thành nên làm ra, bây giờ cũng nằm yên trong ví tiền của hắn rồi. Cùng là một tấm thẻ, nhưng bên trong lại chẳng còn dư bao nhiêu tiền. Vậy thì bắt đầu từ đây trước vậy.
Trình Trục nhìn Hứa Thiệu, vẫn là bộ dạng không lo lắng có bán được hay không, như thể tùy ý muốn mua hay không mua cũng được, thẳng thắn nói:
"Một giá duy nhất, sáu trăm vạn, miễn trả giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận