Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 899: Người trong truyền thuyết kia đại biểu ca (2)

"Với tính tình của Trương viện trưởng kiểu này, mà còn có thể ngồi lên vị trí viện trưởng, thật ra càng chứng minh ông ấy lợi hại cỡ nào!"
Năng lượng của ông ta tuyệt đối không thể xem thường.
Rất nhiều sinh viên ngu ngốc có lẽ mãi mãi cũng không ý thức được, những lãnh đạo trường học bạn gặp khi đi học, rất có thể là những nhân vật cấp cao nhất bạn từng tiếp xúc trong đời thực.
Nếu người lãnh đạo trường học này còn rất chính trực, thì càng đáng nể hơn.
Bởi vì người hiền bị bắt nạt.
Trừ phi... không thể bắt nạt!
Trương Tư Hành nhìn về phía Trình Trục, biết rõ việc App lên sóng rất gấp.
Tuy trong lòng khó hiểu, không rõ vì sao Trình Trục trước đó nói vấn đề này dễ làm mà giờ lại muốn mình về nhà nhờ cha mẹ, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý.
Anh không quen làm loại chuyện này, hồi bé cũng bị chê trách không ít, nhưng APP dù sao cũng là tâm huyết của anh.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ đồng ý."
Trình Trục cười.
"Vì sao?"
Trương Tư Hành hỏi.
"Bởi vì App của chúng ta đã qua xét duyệt rồi, xét về mặt này không có bất kỳ vấn đề gì."
"Tôi không phải đang nhờ Trương viện trưởng và Giản giáo sư giúp tôi đặc quyền."
"Tôi chỉ muốn một sự công bằng!"
Cẩu nam nhân nói một cách hùng hồn, có khí phách, tựa như nhân vật chính trong phim ảnh.
"Tê .!"
Thẩm Minh Lãng đứng bên cạnh nghe, phát ra âm thanh như vậy, chỉ muốn vỗ tay cho em họ.
Mẹ nó, hắn có mùi nam chính nồng nặc thế! Thảo!
Trương Tư Hành nghe vậy, cũng trịnh trọng gật đầu.
Vị kỹ sư nòng cốt số một của Trình Trục, đeo cặp, hai tay đặt trên vai, im lặng bước vào thang máy.
Sau khi lão Trương đi, chỉ còn lại Trình Trục và Thẩm Minh Lãng.
"Em họ, anh cảm động quá!"
Thẩm đại công tử lại bắt đầu làm trò.
"Sao vậy?"
"Em không coi anh là người ngoài, nhờ người giúp việc đều không ngại có mặt anh."
Thẩm Minh Lãng cười ha hả nói.
"Đâu có thể gọi là nhờ người, APP này rõ ràng là con cưng tâm huyết của bọn họ mà."
Trình Trục giơ hai tay lên.
Thẩm Minh Lãng cười hỏi:
"Em họ, chuyện này hẳn không khó xử lý lắm chứ, sao em lại phải nhờ viện trưởng trường giúp?"
"Tìm cái lái buôn em quen, chẳng phải giải quyết xong ngay sao?"
Anh nói.
Trước đây, Thẩm Quốc Cường từng nói với Thẩm Minh Lãng và Thẩm Khanh Ninh rằng, nếu Dữu Trà gặp chuyện gì khó giải quyết, cứ nói với ông.
Ở tỉnh Chiết, các mối quan hệ của ông ấy rất rộng, mạng lưới quan hệ rất sâu, đa phần vấn đề đều có thể giải quyết.
Thẩm cha rất hiểu, người trẻ tuổi ra ngoài làm việc, điểm này là thua thiệt.
Bởi vì phần lớn người trẻ không có các mối quan hệ riêng, quyền lực vốn dĩ không nằm trong tay những người cùng lứa với họ.
Mà vì còn trẻ, nhờ những người trung niên giúp đỡ, cũng sẽ khó hơn một chút.
Một số người trung niên không tin tưởng người trẻ, không muốn cho họ thương lượng chuyện sau lưng, sợ xảy ra chuyện gì.
Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, người ta chưa chắc đã vui vẻ.
So ra, có bậc cha chú đứng ra giúp đỡ sẽ tốt hơn chút.
Thẩm Minh Lãng nhắc tới chuyện này với Trình Trục là vào lần đó, anh biết Nhạc Đông Dịch đã giới thiệu một lái buôn đáng tin cậy cho Trình Trục.
Đây kỳ thực cũng là một dạng tài nguyên.
Bởi vì những người làm lái buôn, không phải việc nào cũng nhận.
Có Nhạc Đông Dịch bảo đảm, thì lại khác.
Thẩm Minh Lãng rất rõ, Trình Trục càng thích dùng tiền để làm việc.
Giờ phút này, hắn nhìn Thẩm đại công tử, nói:
"Bởi vì lần này không phải do chúng ta tự gặp vấn đề gì, mà là có người để ý đến tôi, có người muốn gây khó dễ cho tôi."
"Chuyện này có gì khác sao?"
"Đương nhiên!"
Trình Trục nhìn hắn, nói:
"Nếu đối phương đưa ra khó khăn cho tôi, tôi chỉ đi giải quyết khó khăn đó, thì tiếp theo hắn sẽ không ngừng đưa ra những vấn đề khác, hiểu không?"
"Vấn đề này nhìn có vẻ không khó giải quyết, nhưng nếu liên tiếp xảy ra thì sẽ rất mệt."
"Trong tình huống bình thường, nếu có người để mắt tới bạn, họ sẽ không chỉ làm như vậy một lần."
"Cho nên, lần đầu ra tay, phải làm cho đối phương chấn nhiếp!"
Thẩm Minh Lãng nghe vậy, có chút suy tư.
"Thảo nào, thảo nào hồi trước lúc khai trương quán rượu, anh gặp chút chuyện rắc rối, một người chú của anh bảo, muốn tìm người đứng sau ra mặt trước, sau đó mới tìm người xử lý chuyện đó."
Anh đã hiểu.
"Cũng gần như là đạo lý đó."
Trình Trục nói.
Có những điều khi nói ra, tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng thực tế, kể cả hồi lập nghiệp ở kiếp trước, lúc đầu hắn chỉ biết gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề.
Sau này hắn mới hiểu, phải học cách "Một lần vất vả suốt đời an nhàn".
Thẩm Minh Lãng trầm ngâm một lát, nói:
"Em họ, vậy chuyện chấn nhiếp này, chắc anh cũng giúp được một tay."
"Thật hay giả?"
Trong lòng Trình Trục có một vạn sự không tin.
Mấy đám bạn bè lêu lổng của ngươi á?
Gọi bọn họ hò hét cổ vũ có lẽ còn được.
Còn lại thì thôi đi.
Nếu như nói Thẩm Quốc Cường ra tay thì chắc chắn làm được.
Biểu ca à, đừng đùa linh tinh nữa.
"Thật mà! Anh chắc chắn giúp được."
Thẩm Minh Lãng nói đầy quả quyết.
Anh nhìn Trình Trục, hỏi:
"Giang Vãn Chu chưa từng nói với em, nhà anh có một đại biểu ca đang làm việc ở kinh thành à?"
"Đại biểu ca?"
Trình Trục khó hiểu:
"Chưa từng nghe nhắc đến ai như vậy."
"À, cũng bình thường thôi, chúng tôi đều rất phiền hắn."
Thẩm Minh Lãng nhún vai.
Trình Trục im lặng.
Nhưng, năm chữ làm việc ở kinh thành, có vẻ rất nặng ký.
Bởi vì anh nói không phải: ở kinh thành học, ở kinh thành mở tiệm, ở kinh thành mở công ty...
"Chủ yếu là phụ trách mảng gì?"
Trình Trục hỏi.
"Hình như là mảng internet, cụ thể anh cũng không rõ."
Thẩm Minh Lãng trả lời có chút mơ hồ.
"Lớn hơn tuổi em nhiều lắm không?"
Trình Trục lại hỏi.
"Không có, chỉ hơn em hai tuổi thôi."
Thẩm Minh Lãng trả lời.
Nói xong, anh cười:
"Em họ, anh hiểu ý em rồi, em nghĩ dù làm ở kinh thành, tuổi còn trẻ thì chắc không có nhiều năng lực gì đúng không?"
"Thần kinh, tôi không có ý đó, tôi chỉ là tò mò thôi."
Cẩu nam nhân nói.
"Cái ông đại biểu ca này của anh á, rất giỏi ăn học, học ở Đại học Bắc Kinh."
"Rồi sao nữa, trong trường có quen một cô, nhà ở kinh thành, con một."
"Cuối cùng, bất đắc dĩ ở lại kinh thành, không về Hàng thành chúng ta thừa kế sự nghiệp gia đình, coi như ở rể."
Thẩm Minh Lãng cười nói.
Trình Trục có thể hiểu ý trong câu chữ của hắn.
Rõ ràng là hôm nay Thẩm Minh Lãng hứng thú nói chuyện rất cao, anh lại tiếp tục:
"Cái ông đại biểu ca này, vốn là người hay luyên thuyên, ba hoa chích chòe."
"Nhưng, vì nguyên nhân công việc, với cả gia đình nhà vợ, ông ta lại phải học cách... ăn nói dễ nghe? Dù sao thì ông ta tự dùng từ như vậy."
"Với cả đã ở rể, chắc chắn sẽ có chút khó chịu, mà nhà vợ lại nhiều quy tắc."
"Cho nên, một khi trong nhóm gia tộc có ai than phiền gì về ông ta, ông ta sẽ không ngừng được."
"Chúng tôi cơ bản đều sẽ không quan tâm tới ổng."
Trình Trục im lặng:
"Ngọa Tào, mấy người thật là ác độc nha!"
Ở rể khổ lắm chứ.
Người nhà mà lại chẳng quan tâm gì đến ông ta.
Đừng tưởng nhiều năm sau người ở rể đột nhiên lại phổ biến, nhiều người hô hào không cần phấn đấu, Trình Trục có mấy người bạn ở rể, cuộc sống của họ thật sự không dễ, chỉ là hào nhoáng bên ngoài, mà người ngoài cũng chưa chắc đã coi trọng.
"Ôi, toàn là chuyện cỏn con."
Thẩm Minh Lãng xua tay liên tục, nói:
"Với cả người này cứ kể khổ, rồi lôi chuyện cũ ra kể, lại nói giống giọng em nữa, chuyện từ hai, ba năm trước cũng sẽ kể lại một lần, phiền phức chết đi được."
Cẩu nam nhân nghe vậy, cố ý nói:
"Ôi, dù sao thì tôi cũng là người ngoài, mấy người đi tìm anh ta giúp tôi, liệu có ổn không?"
"Em nói cái quái gì đấy, em là em họ của anh, bạn thân của Giang Vãn Chu, Ninh Ninh... ờ, bạn thân của Ninh Ninh, kiêm bạn trai kiêm ông chủ mà!"
Thẩm Minh Lãng vỗ mạnh vai hắn, lại một lần nữa nói câu thoại kinh điển:
"Em họ à, đừng tự ti."
Nội tâm Trình Trục: Tốt, đừng tự ti ca.
Nói tới đây, Thẩm Minh Lãng lại cười nói:
"Với cả cái ông đại biểu ca này, rất mong chờ bọn anh nhờ ổng giúp đỡ, không thì ổng cứ thấy mình ở rể mà bị lỗ, hiểu không?"
"Em không biết bình thường ổng nổ ghê thế nào đâu, cơ mà lúc đi cùng chị dâu anh đến Hàng Thành, ổng liền... khục, cái này cũng không nói nhiều làm gì."
Trình Trục cười, chỉ thấy cả nhà này sao ai cũng buồn cười vậy.
Mấy anh chị em họ của họ đều mỗi người một vẻ nhỉ.
Thẩm đại công tử lại vỗ vỗ vai Trình Trục, nói:
"Mà anh dự định lát nữa sẽ gọi điện cho Ninh Ninh và cả Tiểu Giang tổng, ba người chúng ta cùng nhau nhắc đến ông ta trong nhóm chat, dành cho ổng vinh hạnh lớn nhất!"
"Thế là vinh hạnh lớn nhất rồi? Như vậy có gì là vinh hạnh chứ!"
Trình Trục im lặng.
"Ôi em không hiểu đâu, ba người bọn anh cùng nhau đá ổng một phát, đó là vinh quang lớn nhất đời ổng đấy!"
Trình Trục trầm mặc.
Cuối cùng, Thẩm Minh Lãng vẫn rất hăng hái, ngay tại chỗ liền gọi điện thoại cho Ninh Ninh và Giang Vãn Chu, nói rõ sự việc cụ thể, sau đó để bọn họ cùng nhau đến phối hợp.
Rất nhanh, bốn người bọn họ trong nhóm chat liền xuất hiện cảnh tượng này:
Thẩm Minh Lãng: Gọi đại biểu ca, mau cứu ta!
Giang Vãn Chu: Gọi đại biểu ca, mau cứu ta!
Thẩm Khanh Ninh xem như một người ngạo kiều chết, thật sự không thốt nên lời kiểu nói nhảm vô ích của hai người kia, cho nên, nàng chỉ im lặng...
Thẩm Khanh Ninh: Gọi đại biểu ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận