Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 430: Bệnh thật tốt mà (2)

"Dữu trà" quá nổi tiếng rồi, mấy ngày này đều đã vượt qua tất cả tiệm trà sữa của Hàng Châu.
Rõ ràng sắp đến lễ giáng sinh rồi, không ít tiệm trà sữa đều bắt đầu thay đổi bao bì, hoặc là đưa ra hoạt động giáng sinh, món ăn giáng sinh, nhưng có thể độ hot cộng lại đều không bằng "Dữu trà".
Ông chủ của mấy tiệm chuyển nhượng quyền kinh doanh này đều có chút ngạc nhiên.
Bọn họ cảm thấy bản thân đặt trong thời cổ đại, là đang mở tửu lầu trong khuôn phép.
Nhưng cửa tiệm mới mở này thì sao?
Con mẹ nó là mở thanh lâu cao cấp!
Quá mê hoặc, việc làm của cửa tiệm này quá mê hoặc rồi!
Mấy ngày này, trong khuôn viên của trường đại học khoa học và công nghệ cũng có rất nhiều người đang bàn tán về "Dữu trà" Có vài thứ đối với sinh viên mà nói quá xa vời, nhưng thú vui trà sữa này cách đời sống của sinh viên vẫn là khá gần. Chỉ là cái giá này thực sự cao, đối với học sinh bình thường mà nói, không phải đặc biệt hữu nghị. Lúc này, bạn học Lạc Hy từng thầm thích Trình Trục đang kêu gọi các bạn cùng phòng của cô ấy cùng đi mua Dữu trà, còn tỏ ý bản thân mời. Trong phòng ngủ có hai nữ sinh lập tức phấn khích lên, bắt đầu trao đổi phải uống cái gì rồi. "Strawberry Cheezo trông không tệ!"
"Mình cảm thấy trà sữa trân châu đường đen trông ngon nhất."
"Hy Hy, Tịnh Tịnh, các cậu định uống cái nào? Hay là chúng ta đừng mua giống nhau, như vậy chụp ảnh đẹp hơn."
Có một nữ sinh còn kiến nghị. Lúc này Nhạc Linh Tịnh ngồi một bên mới yếu ớt nói:
"Cái đó mình có thể không đi không?"
"Sao vậy?"
Lạc Hy lập tức quan tâm hỏi. Nhạc Linh Tịnh hơi cúi đầu, không biết phải trả lời như thế nào. Tôi có thể nói cho bạn bởi vì sư tỷ tôi gửi những bức tranh lộn xộn, nam chính lại rất giống Trình Trục cho nên tôi đã rơi vào tình huống hiện giờ có chút không dám gặp cậu ta không? Như đã nói trước đây, Nhạc Linh Tịnh cô gái này không có chút hứng thú với người thật, cho dù là ngôi sao nào đang rất hot, cô ấy cũng không bao giờ cảm thấy đẹp trai, cô ấy có thể chính là thích người trong tranh hơn.
Nhưng chịu không nổi kiểu "Nhân mạn hợp nhất" này! Với cô ấy Trình Trục đã hoàn toàn biến thành một "Chàng trai từ truyện tranh", biến thành một người giống như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh. Nguy hiểm hơn là, tranh của họa sĩ vẽ ác ma, Hồ Ngôn này có chút..."
"Tranh minh họa"?
Tính cách khôn khéo, trên người tỏa ra vẻ đẹp cổ điển, bây giờ Nhạc Linh Tịnh đang mặc một bộ đồ bông dài, cả người trông điềm tĩnh nho nhã, cô ấy nói:
"Gần đây tớ hơi mập, muốn giảm cân."
"Ả? Làm gì có! Cậu như vậy còn bảo mập, rõ ràng cậu gầy rồi."
Lạc Hy muốn đi ôm khuôn mặt nhỏ của cô ấy để chất vấn. Ngoài điều này ra, cô ất còn nghĩ đến một chuyện, liền nhỏ tiếng nói với Nhạc Linh Tịnh:
"Tịnh Tịnh, lần trước không phải Trình Trục đã nói với cậu, có thể nói cậu của cậu để ý đến hạng mục mới của cậu ta một chút sao, chắc hẳn cậu ta chỉ tiệm trà sữa hả?"
Cậu của Nhạc Linh Tịnh là người của công ty đầu tư, trước đó có để ý đến "Dữu đến chơi", kết quả Trình Trục một lòng muốn bán tiệm. Sự thực chứng minh, việc kinh doanh của cửa tiệm gắp thú bông càng ngày càng tệ. Chỉ có điều giống như Nhạc Linh Tịnh và Lạc Hy là người ngoài cuộc, trong một lúc cũng không rõ là Trình Trục sớm đã nghĩ đến điểm này, hay là nói ông chủ mới hiện giờ.... quá tệ rồi? Hoặc là cả hai? Nhưng cho dù nói thế nào, kết quả bày ra ở đây, việc Trình Trục kịp thời dứt ra khỏi trận đầu trông rất đẹp trai! Nhạc Linh Tịnh ngước mắc nhìn Lạc Hy một cái, cũng không biết cô ấy đang ôm suy nghĩ muốn giúp Trình Trục, hay thật sự chỉ là mời mọi người uống trà sữa, và giúp đỡ một chút việc kinh doanh của bạn học cùng lớp cấp ba của mình. "Vậy, vậy được rồi."
Nhạc Linh Tịnh đáp lời. "Hy vọng lúc chúng ta đến, cậu ta sẽ không ở trong tiệm."
Cô ấy nghĩ trong lòng. Dĩ nhiên Trình Trục ở trong tiệm. Hơn nữa, lúc này hắn đang ở trong nhóm xếp hàng đã nhìn thấy một gương mặt thân quen. Trước mặt là nữ phục vụ của Starbucks, Vương Băng Thanh. "Hôm nay không mặc đồng phục của tiệm suýt chút nữa tôi không nhận ra."
Hắn nói thầm trong lòng. Vương Băng Thanh lớn lên chỉ có thể xem như là thanh tú, quần áo của cô ấy hoàn toàn không làm tăng thêm, ngược lại trong mắt cẩu nam nhân còn không bằng cảm giác khi mặc đồng phục của tiệm Starbucks. Hôm nay cô gái này rãnh rỗi, quan trọng nhất là, hôm nay chủ tiệm nhỏ nhen Lỗi Tử cũng ôm bệnh ở nhà! Ha ha, hoàn toàn là thời cơ tốt đến xếp hàng mua "Dữu trà"! "Strawberry Cheezo, tôi đến đây!"
Vương Băng Thanh ăn xong bữa trưa rồi đến xếp hàng. Cái gì? Bạn nói thực ra "Dữu trà" và Starbucks cũng là có chút mối quan hệ đối thủ cạnh tranh? Đó là chuyện của nhân viên phục vụ Vương Băng Thanh, dính dáng gì với Vương Băng Thanh nhàn rỗi tôi đây? Không được, không được, tôi thèm Strawberry Cheezo rất lâu rồi, mỗi ngày thu dọn ly rỗng của "Dữu trà" trong tiệm Starbucks, có dễ dàng với tôi không? Đúng vậy, càng ngày càng nhiều người đi Starbucks gọi một phần bánh ngọt hoặc là bánh nướng, sau đó ngồi xuống uống "Dữu trà" rồi.... Dần dà, Vương Băng Thanh có chút ngơ ngẩn trong lòng. Luôn dọn dẹp ly trà sữa để lại trên mỗi bàn khiến cô ấy cảm thấy bản thân đang làm cho "Dữu trà"! Có nhân viên Starbucks nào mà một ngày phải vứt nhiều ly trà sữa như vậy chứ? "Không phải, rốt cuộc là ngon thế nào!"
Cô ấy có thể là một trong những người thèm "Dữu trà" nhất cả hàng châu. Chỉ đáng tiếc Lỗi Tử này quá nhỏ nhen, cho dù cô ấy rãnh rỗi, nhưng nếu Lỗi Tử ở trong tiệm, cô ấy cũng không dám đến xếp hàng, sợ bị anh ta trách mắng. Lỗi Tử chắn chắn sẽ mắng cô ấy, nói cô ấy đây là tự mình đánh vào mặt của Starbucks! Ai dà, dân đi làm hèn mọn. Vốn dĩ Vương Băng Thanh nghĩ có nên tìm một người bạn giúp cô ấy xếp hàng không, he he, kết quả bạn đoán thế nào, Lỗi Tử anh ta bệnh rồi! Bệnh thật tốt mà! "Bây giờ Richard chắn hẳn đang nằm bẹp trên giường xem phim Mỹ của anh ta?"
Vương Băng Thanh đoán. Sau khi mua Strawberry Cheezo xong, cô ấy còn công khai đi vào Starbucks đối diện. Hôm nay chủ tiệm không có ở đây, nhân viên phục vụ khác trong tiệm cũng rõ ràng hơi "điên cuồng ngang ngược". Hai nữ nhân viên phục vụ lập tức ghé sát cô ấy hỏi:
"Ngon không? Rốt cuộc có ngon không?"
Vương Băng Thanh ở trước mặt bọn họ, điên cuồng ngang ngược hớp một ngụm kem cheese trên mặt trong tiệm Starbucks, sau đó, học theo giọng điệu và thần thái của Lỗi Tử, lim dim mắt, nói:
"Ngon!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận