Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 88
Diệp Trản thầm nghĩ: "Nếu bản lĩnh của nương ta mà đặt ở hiện đại thì chẳng phải là tha hồ vùng vẫy trên internet sao?"
Thôn trưởng và tộc trưởng dù sao cũng có kiến thức hơn hẳn những người dân thường. Vừa nhìn cách bày biện đã biết là kiểu cung vua phủ chúa, hiếm có khó tìm nên trân trọng thu cất lễ vật.
Ban đầu họ còn nghĩ Diệp Đại Phú sa cơ thất thế, ai ngờ nhà hắn dốc lòng tìm được con gái, lại có quan hệ mật thiết với trưởng công chúa, còn quen biết quan lại phủ Khai Phong, nấu ăn cho nhiều quý nhân nữa chứ.
Đối với thôn Diệp gia, đây là mối quan hệ thuộc hàng top đầu.
Tộc trưởng còn suy nghĩ xa hơn, tiểu tôn tử của ông ta đang có hy vọng học hành, biết đâu lại có thể thi cử làm quan. Khổ nỗi nhà mình chỉ là nông gia bình thường, có được mối quan hệ với Diệp gia thì không nói đâu xa, ít nhất cũng có chỗ đặt chân tử tế ở trong thành để nghỉ ngơi chứ sao?
Vì vậy, chưa cần Diệp gia lên tiếng yêu cầu, hai người đã quyết tâm hết lòng hết sức giúp đỡ.
"Cái gì? Các ngươi muốn mua lại ruộng đất?" Nghe xong, cả hai đều giật mình.
Diệp Đại Phú vội cười làm lành giải thích: "Lúc trước bán ruộng là bất đắc dĩ. Giờ hài tử tìm lại được rồi, đương nhiên phải tìm cách mua lại ruộng, nếu không sau khi chết, còn mặt mũi nào gặp tổ tiên."
"Đúng vậy." Mật Phượng Nương phụ họa bên cạnh, "Hai vị cũng biết, chúng ta nhà nông coi trọng đất đai, đến chết còn hận không thể nắm một vốc đất mà chôn cùng, sao đành lòng bỏ được?"
Tộc trưởng và thôn trưởng liếc nhau, họ đều là nông dân, đương nhiên hiểu loại tình cảm này.
Thực ra, hai người ban đầu có chút thành kiến với vợ chồng Diệp gia. Bán đất đai trong mắt những người nông dân mộc mạc truyền thống quả thực là tội ác tày trời! Là đồ phá gia chi tử! Là kẻ lang thang! Huống chi là vì con cái thì càng không đáng.
Trong mắt họ, con cái là sức lao động miễn phí, để chúng giúp đỡ cha mẹ làm việc không công, cùng lắm thì khi nhắm mắt sẽ để lại gia sản cho con cháu coi như bồi thường là được.
Đằng này Diệp gia cứ nhất quyết trả giá nhiều như vậy cho con gái, họ trả giá càng nhiều, chẳng phải càng làm nổi bật những bậc cha mẹ khác không thương con hay sao?
Vậy thì những bậc cha mẹ khác phải làm sao?
Nhưng sau khi nghe vợ chồng Diệp gia giãi bày, họ đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là khi Diệp Đại Phú còn miêu tả việc bán đất lúc trước là hành động cùng đường.
Sự chán ghét của thôn trưởng và tộc trưởng dành cho hắn cũng giảm đi nhiều.
Có thôn trưởng và tộc trưởng giúp đỡ, mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Ruộng đất nhà Diệp lúc trước một phần bán cho Vương Tứ gia, một phần bị địa chủ địa phương chia cắt hơn nửa. Muốn mua lại cũng dễ nói chuyện, mọi người đều là người trong thôn, tộc trưởng mở lời, những người kia khó tránh khỏi phải nể mặt.
Thôn trưởng đi một vòng, sau khi trở về nói nghe nói Vương Tứ cũng đã về thôn, lần này về là để bán ruộng đất lấy tiền mặt.
Trong thôn vốn không có ấn tượng tốt về Vương Tứ, hắn là người từ nơi khác đến, sau khi đến thôn này đã dựa vào Diệp Đại Phú mà lập nghiệp, rồi lại mua ruộng đất của Diệp Đại Phú vào tay mình.
Tuy rằng hợp pháp luật, nhưng về đạo nghĩa thì khó tránh khỏi bị thôn dân trách móc.
Bởi vậy, tuy ruộng đất của hắn ở trong thôn, nhưng thôn dân cũng không ít lần gây khó dễ cho hắn.
Thôn trưởng nói xong những nguyên do này rồi suy đoán: "Có lẽ vì nguyên nhân này mà hắn mới bán ruộng." Ông dặn Diệp Đại Phú: "Ta thấy sắc mặt hắn vội vàng, nóng nảy, dường như muốn bán tống bán tháo. Các ngươi đừng vội, cứ căng hắn mấy ngày, đợi hắn giảm giá thì hãy ra tay."
"Đa tạ ngài!" Diệp Đại Phú gật đầu, "Mấy ngày nay chúng ta sẽ đi thăm người thân, vài ngày nữa sẽ về thôn."
Người thân trực hệ không thân thì còn có người thân chi thứ. Nào là cậu của Diệp Đại Phú, ông ngoại của Mật Phượng Nương, còn có chị gái ở huyện thành nữa. Đi qua một vòng cũng tốn được dăm ba bữa, đến lúc đó lại tính.
Mật Phượng Nương tính toán cẩn thận: "Lâu rồi chưa về, đi thắp hương bái tế mộ của hai bên người già trước đã." Nàng bỏ ra mấy đồng tiền, mượn gia vị bếp núc của nhà thôn trưởng, lại sai chồng đi mua chút trứng gà thịt thà ở nhà hàng xóm.
Quy củ tế tổ của thôn Diệp gia là chay mặn đều được. Diệp Trản liền động tay xào rau hẹ hoa với trứng gà, thịt heo dưa chua thái sợi, xào bạo thịt luộc thái lát, làm thêm bánh táo, bánh hạt kê hai màu làm đồ ngọt. Lại thêm thịt luộc thái lát và hai phần chim cút nướng mà họ mang theo, cộng với rượu vàng và mấy thứ điểm tâm mà Diệp Đại Phú mua từ trấn bên cạnh. Như vậy là bày được bảy tám chén đĩa đầy đặn, làm thành hai phần.
Vì trên đường mang thịt tươi không tiện nên đồ ăn tế tổ có hơi đơn sơ, chỉ có thể lấy nguyên liệu tại chỗ. Tuy vậy, vẫn khiến vợ thôn trưởng kinh ngạc cảm thán: "Như vậy là quá phung phí rồi!" Trong thôn, những nhà địa chủ giàu có lắm một tháng mới được ăn thịt một lần. Vậy mà Diệp gia lại bày ra nhiều như vậy để tế tổ vào ngày thường, quả nhiên là phát đạt.
Mật Phượng Nương vội giải thích: "Đã nhiều năm không về, ngày thường đều tế lễ dọc đường ở Biện Kinh. Lần này đến mộ cha mẹ đương nhiên phải tận chút lòng thành, nếu không sợ tổ tiên trách tội."
Vợ thôn trưởng ngẫm lại cũng phải, mới thu lại vẻ kinh ngạc.
Diệp Trản thấy vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa phải thể hiện một mặt giàu có trước mặt người trong thôn để tránh bị khinh dễ, lại không được quá xuất sắc để tránh bị ghen ghét, ghi hận. Trí tuệ sinh tồn của Mật Phượng Nương đáng để nàng học hỏi.
Đến trước mộ, Diệp Đại Phú liền thở dài. Mộ phần cỏ dại mọc cao quá đầu người, hiển nhiên Diệp Đại Quan trừ những ngày lễ tết ra thì ngày thường không lui tới.
Hắn thở dài, lấy khăn tay ra lau chùi bùn đất trên bia mộ. Đợi lau khô rồi, hắn dẫn dắt con cái phát cỏ, dọn dẹp các nơi cho bằng phẳng rồi mới cùng con cái dâng lễ tế cha mẹ, dập đầu.
Đi tảo mộ tổ tiên Diệp gia xong lại đi tảo mộ nhà Mật Phượng Nương, bái tế dập đầu.
Đợi ăn xong cỗ, lại đem đồ ăn mà tổ tiên hưởng qua đem xuống, cho bọn trẻ hưởng trước mộ tổ tiên, để được tổ tiên phù hộ.
Rau hẹ hoa xào trứng gà vừa tới lửa, cuống rau hẹ giòn giòn, không như rau hẹ thường dễ bị mềm nhũn, ăn rất giòn sảng, khai vị. Ăn với trứng gà xào có màu vàng óng thì hết ý.
Thịt heo dưa chua thái sợi là món dưa chua nhà nông muối cắt sợi mỏng xào với sợi thịt heo. Dưa chua giòn sảng, vừa vặn giải ngấy cho thịt heo.
Mỡ trong món thịt luộc xào bạo đã bị làm cho hết sạch, không hề bị ngấy mỡ, chỉ còn lại hương thơm thanh mát của thịt. Dù không thêm bất kỳ thứ gì khác, món ăn vẫn rất đậm đà.
Thôn trưởng và tộc trưởng dù sao cũng có kiến thức hơn hẳn những người dân thường. Vừa nhìn cách bày biện đã biết là kiểu cung vua phủ chúa, hiếm có khó tìm nên trân trọng thu cất lễ vật.
Ban đầu họ còn nghĩ Diệp Đại Phú sa cơ thất thế, ai ngờ nhà hắn dốc lòng tìm được con gái, lại có quan hệ mật thiết với trưởng công chúa, còn quen biết quan lại phủ Khai Phong, nấu ăn cho nhiều quý nhân nữa chứ.
Đối với thôn Diệp gia, đây là mối quan hệ thuộc hàng top đầu.
Tộc trưởng còn suy nghĩ xa hơn, tiểu tôn tử của ông ta đang có hy vọng học hành, biết đâu lại có thể thi cử làm quan. Khổ nỗi nhà mình chỉ là nông gia bình thường, có được mối quan hệ với Diệp gia thì không nói đâu xa, ít nhất cũng có chỗ đặt chân tử tế ở trong thành để nghỉ ngơi chứ sao?
Vì vậy, chưa cần Diệp gia lên tiếng yêu cầu, hai người đã quyết tâm hết lòng hết sức giúp đỡ.
"Cái gì? Các ngươi muốn mua lại ruộng đất?" Nghe xong, cả hai đều giật mình.
Diệp Đại Phú vội cười làm lành giải thích: "Lúc trước bán ruộng là bất đắc dĩ. Giờ hài tử tìm lại được rồi, đương nhiên phải tìm cách mua lại ruộng, nếu không sau khi chết, còn mặt mũi nào gặp tổ tiên."
"Đúng vậy." Mật Phượng Nương phụ họa bên cạnh, "Hai vị cũng biết, chúng ta nhà nông coi trọng đất đai, đến chết còn hận không thể nắm một vốc đất mà chôn cùng, sao đành lòng bỏ được?"
Tộc trưởng và thôn trưởng liếc nhau, họ đều là nông dân, đương nhiên hiểu loại tình cảm này.
Thực ra, hai người ban đầu có chút thành kiến với vợ chồng Diệp gia. Bán đất đai trong mắt những người nông dân mộc mạc truyền thống quả thực là tội ác tày trời! Là đồ phá gia chi tử! Là kẻ lang thang! Huống chi là vì con cái thì càng không đáng.
Trong mắt họ, con cái là sức lao động miễn phí, để chúng giúp đỡ cha mẹ làm việc không công, cùng lắm thì khi nhắm mắt sẽ để lại gia sản cho con cháu coi như bồi thường là được.
Đằng này Diệp gia cứ nhất quyết trả giá nhiều như vậy cho con gái, họ trả giá càng nhiều, chẳng phải càng làm nổi bật những bậc cha mẹ khác không thương con hay sao?
Vậy thì những bậc cha mẹ khác phải làm sao?
Nhưng sau khi nghe vợ chồng Diệp gia giãi bày, họ đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là khi Diệp Đại Phú còn miêu tả việc bán đất lúc trước là hành động cùng đường.
Sự chán ghét của thôn trưởng và tộc trưởng dành cho hắn cũng giảm đi nhiều.
Có thôn trưởng và tộc trưởng giúp đỡ, mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Ruộng đất nhà Diệp lúc trước một phần bán cho Vương Tứ gia, một phần bị địa chủ địa phương chia cắt hơn nửa. Muốn mua lại cũng dễ nói chuyện, mọi người đều là người trong thôn, tộc trưởng mở lời, những người kia khó tránh khỏi phải nể mặt.
Thôn trưởng đi một vòng, sau khi trở về nói nghe nói Vương Tứ cũng đã về thôn, lần này về là để bán ruộng đất lấy tiền mặt.
Trong thôn vốn không có ấn tượng tốt về Vương Tứ, hắn là người từ nơi khác đến, sau khi đến thôn này đã dựa vào Diệp Đại Phú mà lập nghiệp, rồi lại mua ruộng đất của Diệp Đại Phú vào tay mình.
Tuy rằng hợp pháp luật, nhưng về đạo nghĩa thì khó tránh khỏi bị thôn dân trách móc.
Bởi vậy, tuy ruộng đất của hắn ở trong thôn, nhưng thôn dân cũng không ít lần gây khó dễ cho hắn.
Thôn trưởng nói xong những nguyên do này rồi suy đoán: "Có lẽ vì nguyên nhân này mà hắn mới bán ruộng." Ông dặn Diệp Đại Phú: "Ta thấy sắc mặt hắn vội vàng, nóng nảy, dường như muốn bán tống bán tháo. Các ngươi đừng vội, cứ căng hắn mấy ngày, đợi hắn giảm giá thì hãy ra tay."
"Đa tạ ngài!" Diệp Đại Phú gật đầu, "Mấy ngày nay chúng ta sẽ đi thăm người thân, vài ngày nữa sẽ về thôn."
Người thân trực hệ không thân thì còn có người thân chi thứ. Nào là cậu của Diệp Đại Phú, ông ngoại của Mật Phượng Nương, còn có chị gái ở huyện thành nữa. Đi qua một vòng cũng tốn được dăm ba bữa, đến lúc đó lại tính.
Mật Phượng Nương tính toán cẩn thận: "Lâu rồi chưa về, đi thắp hương bái tế mộ của hai bên người già trước đã." Nàng bỏ ra mấy đồng tiền, mượn gia vị bếp núc của nhà thôn trưởng, lại sai chồng đi mua chút trứng gà thịt thà ở nhà hàng xóm.
Quy củ tế tổ của thôn Diệp gia là chay mặn đều được. Diệp Trản liền động tay xào rau hẹ hoa với trứng gà, thịt heo dưa chua thái sợi, xào bạo thịt luộc thái lát, làm thêm bánh táo, bánh hạt kê hai màu làm đồ ngọt. Lại thêm thịt luộc thái lát và hai phần chim cút nướng mà họ mang theo, cộng với rượu vàng và mấy thứ điểm tâm mà Diệp Đại Phú mua từ trấn bên cạnh. Như vậy là bày được bảy tám chén đĩa đầy đặn, làm thành hai phần.
Vì trên đường mang thịt tươi không tiện nên đồ ăn tế tổ có hơi đơn sơ, chỉ có thể lấy nguyên liệu tại chỗ. Tuy vậy, vẫn khiến vợ thôn trưởng kinh ngạc cảm thán: "Như vậy là quá phung phí rồi!" Trong thôn, những nhà địa chủ giàu có lắm một tháng mới được ăn thịt một lần. Vậy mà Diệp gia lại bày ra nhiều như vậy để tế tổ vào ngày thường, quả nhiên là phát đạt.
Mật Phượng Nương vội giải thích: "Đã nhiều năm không về, ngày thường đều tế lễ dọc đường ở Biện Kinh. Lần này đến mộ cha mẹ đương nhiên phải tận chút lòng thành, nếu không sợ tổ tiên trách tội."
Vợ thôn trưởng ngẫm lại cũng phải, mới thu lại vẻ kinh ngạc.
Diệp Trản thấy vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa phải thể hiện một mặt giàu có trước mặt người trong thôn để tránh bị khinh dễ, lại không được quá xuất sắc để tránh bị ghen ghét, ghi hận. Trí tuệ sinh tồn của Mật Phượng Nương đáng để nàng học hỏi.
Đến trước mộ, Diệp Đại Phú liền thở dài. Mộ phần cỏ dại mọc cao quá đầu người, hiển nhiên Diệp Đại Quan trừ những ngày lễ tết ra thì ngày thường không lui tới.
Hắn thở dài, lấy khăn tay ra lau chùi bùn đất trên bia mộ. Đợi lau khô rồi, hắn dẫn dắt con cái phát cỏ, dọn dẹp các nơi cho bằng phẳng rồi mới cùng con cái dâng lễ tế cha mẹ, dập đầu.
Đi tảo mộ tổ tiên Diệp gia xong lại đi tảo mộ nhà Mật Phượng Nương, bái tế dập đầu.
Đợi ăn xong cỗ, lại đem đồ ăn mà tổ tiên hưởng qua đem xuống, cho bọn trẻ hưởng trước mộ tổ tiên, để được tổ tiên phù hộ.
Rau hẹ hoa xào trứng gà vừa tới lửa, cuống rau hẹ giòn giòn, không như rau hẹ thường dễ bị mềm nhũn, ăn rất giòn sảng, khai vị. Ăn với trứng gà xào có màu vàng óng thì hết ý.
Thịt heo dưa chua thái sợi là món dưa chua nhà nông muối cắt sợi mỏng xào với sợi thịt heo. Dưa chua giòn sảng, vừa vặn giải ngấy cho thịt heo.
Mỡ trong món thịt luộc xào bạo đã bị làm cho hết sạch, không hề bị ngấy mỡ, chỉ còn lại hương thơm thanh mát của thịt. Dù không thêm bất kỳ thứ gì khác, món ăn vẫn rất đậm đà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận