Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 64

Diệp Trản liền hỏi thăm dò hỏi đường đi, lúc này mới biết hóa ra Lâu cửa hàng vụ là cơ quan quan phủ Đại Tống thuê phòng để tổ chức, quản việc thuê nhà công cho dân chúng. Mỗi gian phòng một tháng tiền thuê là 500 văn, tương đương với giá nhà trọ rẻ tiền thời nay.
Người nhà đi theo Diệp Trản tới, Diệp Đại Phú vừa thấy Lâu cửa hàng vụ liền rụt cổ lại: "Là nha môn đó." Những người dân đen như họ luôn có một nỗi kính sợ thích hợp đối với quan phủ.
Diệp Trản không hề hoang mang, tươi cười hỏi han những người đi ngang qua.
Người nọ thấy một tiểu nương tử xinh xắn đoan chính đứng hỏi chuyện, tự nhiên nhiệt tình hơn vài phần: "Đó là Lược tiền việc hôn nhân quan, họ quản việc này đó." Diệp Trản dựa theo chỉ dẫn của người nọ tìm một vị Lược tiền việc hôn nhân quan, nói nhà mình muốn thuê phòng ở của quan phủ, không biết cần những yêu cầu gì?
Vị Lược tiền việc hôn nhân quan gật đầu, nhưng cũng nói rõ: "Phòng ở này ưu tiên cho những người già cả cô đơn, nghèo khó túng quẫn, phá sản không có một mảnh ngói che thân. Nếu các ngươi có bất động sản thì chỉ có thể chờ lượt." Diệp Trản liền báo tên họ chủ hộ, phường nào, khu vực quản hạt, lý chính quản sự và những thông tin liên quan, sau đó trình bày rõ tình hình thuê nhà hiện tại.
Người nọ ghi lại vào danh sách: "Được, ta nhớ rồi. Sau khi tập hợp sẽ trình báo lên áp quan đại nhân câu cửa hàng trạch vụ của nha môn chúng ta, đến lúc đó sẽ yết bảng. Ngày mùng một nhà ngươi đến cửa nha môn, nếu trên bảng có tên các ngươi thì là trúng." Nghe ý tứ hẳn là phải trải qua một quy trình phê duyệt chính vụ.
Diệp Đại Phú thất vọng lắc đầu, muốn kéo con gái đi.
Trong quá trình tìm con gái, hắn đã thấy nhiều những màn quan lại hách dịch không làm việc, quen thuộc với kiểu quan liêu này rồi.
Diệp Trản nghĩ ngợi, hỏi người bên cạnh: "Xin hỏi ngài cho ta mượn bút mực dùng một chút được không?" Người nọ không ngờ tiểu nương tử lại biết chữ, rất kinh ngạc, liền làm một tư thế mời.
Diệp Trản cầm bút viết chữ lên giấy Tuyên Thành. Mỗi ngày nàng học hai mươi chữ với đại ca, mới chỉ học được vài trăm chữ phồn thể, liền dùng kiến thức mình có để viết rõ tình hình của gia đình.
Nàng cố ý viết rõ gia đình mình vốn là nông hộ ở kinh giao, bị bọn buôn người hãm hại, lưu lạc đến Biện Kinh. Hiện giờ cả nhà bảy người không phân biệt nam nữ chen chúc trong một căn nhà dựng tạm bên chân tường nhà người khác. Hiện tại nguyện ý nhường lại phòng lớn cho những người cần hơn, nhà mình chỉ cần một gian phòng nhỏ đủ cho ba người ở là được.
Nói có sách mách có chứng, không hề tham lam.
Viết xong, nàng kiểm tra lại một lượt, thổi cho khô mực, thấy được rồi mới đưa giấy Tuyên Thành cho vị Lược tiền việc hôn nhân quan: "Đây là tình hình nhà ta, xin ngài trình lên trưởng quan." Lúc này vị Lược tiền việc hôn nhân quan nhìn nàng với ánh mắt hoàn toàn khác biệt, thái độ đối đãi cũng trở nên trịnh trọng cung kính hơn: "Được." Sau đó cả nhà rời khỏi Lâu cửa hàng vụ.
Mật Phượng Nương không ôm hy vọng, Diệp Đại Phú cũng lắc đầu: "Chắc chỉ có người thân quen của quan phủ mới có thể thuê được thôi." Nhà hắn vừa là lưu dân thành thị, vừa thuộc hạ cửu lưu, e rằng khó mà xin được.
Ai ngờ đến ngày mùng một, Diệp Đại Phú đã thấy tên mình sờ sờ trên bảng thông báo.
Nhà hắn được phân cho một gian phòng nhỏ, tiền thuê chỉ có 500 văn. Còn được miễn phí thuê năm ngày để chuyển nhà và dọn dẹp, ngày thứ sáu mới bắt đầu tính tiền.
Phải biết rằng thị trường thuê nhà một tháng tốn từ ba quan đến năm quan bạc, Lâu cửa hàng vụ này quả thực là làm từ thiện.
Diệp Đại Phú và Mật Phượng Nương vô cùng kinh ngạc: "Vẫn là phải đọc sách." Lúc trước khi con cái đi học, hai người còn không muốn, lúc này thì kinh sợ, thay đổi chủ ý.
Diệp Trản cảm thấy hẳn là do tình hình kinh tế quyết định. Từ trước, khi nhà còn giàu có, gia chủ cũng biết cho Kim ca, Ngân ca đi học tư thục. Vì chuyện của Diệp Trản, cộng thêm việc kinh tế gia đình hiện giờ cũng dư dả, hai người già không còn do dự chuyện học phí tốn kém nữa.
Ngược lại còn hết lời khen ngợi: "Con gái ta có chí khí!" Mật Phượng Nương càng ngồi ở đầu ngõ, thổi phồng hành động của con gái lên tận trời xanh. Lúc này không liên quan đến tiền bạc, cũng không cần giấu diếm, nàng muốn khoe con gái mình một phen.
Ngay cả những người hàng xóm lui tới nhìn thấy Diệp Trản, cũng đều có thêm vài phần kính trọng.
Chuẩn bị chuyển nhà, Kim ca nhi hiếm khi tươi cười rạng rỡ: "Mấy cái chai lọ của ta cuối cùng cũng có chỗ để rồi." Ngân ca nhi cũng lộ vẻ vui mừng: "Các huynh đệ toàn ngáy, lại còn xú uế, lại thêm cả chân thối nữa, coi như có thể ngủ một giấc yên ổn rồi." Mật Phượng Nương nghe con trai bị nhiều uất ức như vậy, liền im bặt không nhắc tới chuyện trả phòng nữa: "Thôi cũng được, để mẹ ra chợ chùa Đại Tướng Quốc, mua hai thước vải, may cho các con mấy cái đệm chăn mới." Lại bị trượng phu từ chối: "Đàn ông con trai phải tiết kiệm, chúng ta dùng đồ cũ đi, bà may cho con gái mới là phải." Mật Phượng Nương rốt cuộc vẫn tính may cho các con trai mỗi đứa một cái, chẳng qua gia quy vẫn phải đặt ra: "Về sau mặc kệ có bận đến đâu, mỗi ngày mọi người đều phải ra quán ăn giúp đỡ, bưng thức ăn cũng được, đổ nước bẩn cũng thế, tóm lại không thể để em gái nuôi ca ca." Kim ca nhi và Ngân ca nhi tự nhiên là miệng đầy đồng ý.
Diệp Trản vội bênh các anh trai: "Nhị ca chỉ cần không phải đi tuần thì đều rửa chén trong quán, đại ca giúp chúng ta giới thiệu không ít mối làm ăn, thường có mấy người chạy việc vặt đến quán hỏi mua loại rượu và thức ăn nào đó, nói là đại ca khi uống rượu đã nhắc đến." Tiện thể, các anh còn dạy nàng học vài chữ.
Kim ca nhi ầm ĩ đòi đi mua xà bông thơm: "Ngân ca nhi nói mấy huynh đệ ở doanh trại đi tuần có người bị hôi chân, nhỡ lây cho em thì sao? Phải giặt giũ cho sạch sẽ mới được lên giường của em." Ngân ca nhi nhỏ giọng phản bác: "Lại xà bông thơm lại hoa lộ, lên giường của anh lại giống như lên hương khuê của đàn bà." Thuê thêm một căn phòng, lại tốn thêm chút tiền, trên dưới nhà Diệp gia ai nấy đều cực kỳ vui vẻ, Diệp Trản liền vung tay lên: "Hôm nay ta mời khách, chúng ta đi dạo phố mua sắm ăn uống, tất cả để ta trả tiền." Mật Phượng Nương lập tức đề nghị: "Hay là chúng ta ra đông đường cái tắm rửa đi." Ra khỏi Lệ Cảnh Môn, dọc theo đường cái phía trong kinh thành cũ về phía tây, đi thẳng là đến ngõ Tắm Đường.
Ngõ Tắm Đường, xem tên đoán nghĩa, cả một con phố đều là nhà tắm. Dù là ngày hè oi bức cũng cảm thấy một làn hơi nóng phả vào mặt, sương mù lượn lờ, như chốn tiên cảnh.
Toàn thành Biện Kinh bá tánh đều thích đến đây tắm rửa, ngay cả mấy ông lão nhàn rỗi cũng xách theo lồng chim đến đây ngồi chơi nói chuyện làm ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận