Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 289
Dù sao người ta đang bận rộn chuẩn bị yến tiệc trong phủ, nàng không thể gây thêm phiền phức. Thôi vậy, đợi ra khỏi phủ sẽ ra ngoài ăn một bữa thật no nê, thật đã thèm.
Sau khi ăn xong, đám người nhà bếp nhàn nhã ngồi trong sân, chờ yến tiệc phía trước kết thúc, quản sự thanh toán tiền công là có thể về.
Thấy sự tình bên này đã xong, Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi vẫn luôn nhớ mong Mật Phượng Nương, đang bàn bạc tìm cơ hội nói với quản sự nhà bếp để xin nương giúp đỡ bưng mâm trong yến tiệc, muốn tìm cơ hội nhìn thấy Mật Phượng Nương.
Ai ngờ hai người còn đang bàn tính, thì thấy Tố Như từ bên ngoài hớn hở chạy tới: "Các phu nhân bên ngoài nhắc tới mầm lúa mì kia, kêu ngươi ra ngoài hỏi han chút đó." Diệp Trản cùng Ngọc Tỷ Nhi cùng nhau đi ra ngoài, Ngọc Tỷ Nhi vốn dĩ thấp thỏm, nhưng dọc đường thấy Diệp Trản đã có tính toán trước, biết mọi việc đều nằm trong dự liệu của Diệp Trản, liền cũng mạnh dạn hơn, cố gắng dũng cảm lên.
Lúc này thấy Trưởng công chúa lại khác hẳn so với trước, hai lần trước nàng trang điểm đơn giản, thoải mái là được, còn bây giờ thì trang điểm kỹ càng, mặc xiêm y cũng vô cùng lộng lẫy, thoáng cái càng thêm uy nghiêm.
Diệp Trản định hành lễ theo Tố Như, lại bị Trưởng công chúa ngăn lại, chỉ cười nói: "Mời ngươi tới là có một chuyện muốn hỏi." "Không biết mầm lúa mì kia ngươi mua ở đâu?" Lư tiểu nương tử vội vàng hỏi.
"Đúng vậy." Trưởng công chúa cũng không trách nàng ta nói leo, cười nói: "Vài vị phu nhân nương tử đều muốn hỏi, ta dứt khoát gọi ngươi tới." Quả nhiên giống như Diệp Trản đã đoán trước, nàng thoải mái hào phóng trả lời: "Bẩm Trưởng công chúa, bẩm chư vị quý nhân, mầm lúa mì này cũng không hiếm lạ, nó là mạ non của lúa mì thôi ạ. Không phải là tửu lầu Diệp gia ta sáng tạo độc đáo gì, tửu lầu chúng ta vẫn luôn có bán." "Mạ non?" Các phu nhân đều kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng đúng, các nàng sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã quen điện ngọc toàn giai vân môn lộ khuyết, xuất thân quý tộc, ai mà biết tới mạ non ngoài đồng ruộng?
Chẳng qua hiện giờ thời tiết đã se lạnh, không phải mùa lúa mì sinh trưởng, xem ra vẫn là phải đến tửu lầu Diệp gia mua thôi.
"Nếu vậy, quay đầu ta sai người đến chỗ ngươi mua." Trưởng công chúa cười cười gật đầu.
Diệp Trản hành lễ rồi đứng dậy cáo từ rời đi.
Nàng vừa theo Tố Như lui xuống hành lang, liền nghe thấy có người kinh hô: "Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi, con làm sao vậy!" Mọi người đều nhìn theo hướng náo động, liền thấy một vị phụ nhân sắc mặt trắng bệch, ôm một nữ hài khoảng ba tuổi khóc thét thất thanh. Đám nô bộc bên cạnh vội vàng chạy tới.
Tố Như cũng liếc mắt nhìn, vội vàng đi qua. Yến tiệc của Trưởng công chúa, ai dám làm càn?
Lập tức có phu nhân đứng dậy đến trước mặt Trưởng công chúa nói: "Tiểu nữ nhi của Lý phu nhân không biết bị nghẹn cái gì đó, bỗng nhiên nghẹn họng." "Mau đi mời lang trung!" Trưởng công chúa vội vàng phân phó, đoàn người đứng dậy đến trước mặt Lý phu nhân.
Trong yến tiệc, mọi người nhất thời hoảng loạn, người thì nói tưới nước, người thì bảo cho ăn bánh bao để trôi xuống, lại có người ồn ào đi thỉnh thái y.
Mỗi người một ý, ai cũng có chủ kiến riêng.
Diệp Trản nhanh chân đi đến trước mặt, thấy hài tử bị nghẹn, trợn trắng mắt, hô hấp càng thêm dồn dập, lập tức mở miệng: "Lý phu nhân, xin cho phép ta thử một lần biện pháp trị nghẹn dân gian." Lý phu nhân đã tay chân rụng rời, đầu óc mơ hồ, lúc này thấy có người lại đây, mờ mịt ôm lấy hài tử không muốn buông tay.
Vẫn là Trưởng công chúa mở miệng: "Lý phu nhân, đây là chưởng quầy một nhà tửu lầu, tới đây nấu ăn, cứ để nàng ta thử xem." Lúc này Lý phu nhân mới đưa hài tử qua.
Diệp Trản khụy một gối xuống, quỳ trên thảm.
Sau đó nắm lấy tiểu hài tử, lưng hướng về phía mình, mặt hướng xuống đất, hai chân dang ra đặt lên một cánh tay mình, để cho bé đứng chổng ngược.
"Như vậy có ổn không? Ngươi muốn cho bé nhổ ra à?" Các phu nhân vây xem bàn tán xôn xao.
Diệp Trản không rảnh trả lời, chỉ sờ đến xương bả vai trên lưng bé gái, dùng bàn tay vỗ mạnh năm lần vào hai bên sườn.
Nàng dùng sức vỗ mấy cái, bé gái vẫn bất động, trong cổ họng có tiếng khí vang lên.
Diệp Trản vội vàng lật mặt bé lại, sờ đến xương ức bên dưới ngực, dùng hai ngón tay ấn mạnh vào bộ ngực năm lần.
Thấy vẫn không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, mọi người bắt đầu hoài nghi: "Cái này có được không?" "Hay là chờ thái y đến đi." Ngọc Tỷ Nhi bên cạnh nhìn mà nóng ruột, vốn dĩ chỉ cần giao đơn đặt hàng là có thể toàn thân trở ra, ai ngờ lại xảy ra chuyện này? Nếu muội muội thất bại thì sao?
Nhỡ vị Lý phu nhân kia trách tội lên người muội muội thì sao?
Chính là Ngọc Tỷ Nhi biết, đừng nói Diệp Trản, chính là nàng gặp chuyện này cũng phải lập tức đứng ra, dáng vẻ khóc lóc tuyệt vọng của Lý phu nhân thật sự quá giống với Mật Phượng Nương khi Diệp Trản bị lạc, các nàng đều không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng nắm chặt tay, chuẩn bị cùng muội muội gánh chịu hậu quả xấu.
Đúng lúc này Diệp Trản lên tiếng: "Đừng hoảng, biện pháp này là dùng khí trong bụng đẩy dị vật ra." Diệp Trản không ngừng lặp lại hai loại phương pháp vỗ này.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Cạch", tiểu nữ hài phát ra một âm thanh rõ ràng, sau đó "Lạch cạch tháp", một thứ gì đó rơi xuống đất.
"Là hạt châu!" Đám tôi tớ vây quanh bên cạnh có người mắt tinh nhanh tay bắt lấy hạt châu, "Là một viên hồng bảo thạch!" Lý phu nhân như bừng tỉnh, phát điên sờ soạng trâm cài trên đầu: "Là của ta! Trên tua của ta!" Hôm nay bà ta đến dự tiệc, đeo trâm cài hồng bảo thạch cống phẩm từ An Nam quốc, trên tua vàng rủ xuống mấy viên hồng bảo thạch, rất dễ nhận thấy, ai ngờ lại bị hài tử nuốt vào bụng.
Trưởng công chúa thở phào nhẹ nhõm, thật sự lo sợ hài tử bị nghẹn do ăn phải thứ gì đó trong yến tiệc.
Tố Như liếc mắt nhìn, sống lưng hơi lạnh toát mồ hôi.
Diệp Trản cũng không dừng động tác, miệng nói: "Ngài kiểm tra xem có còn viên nào khác bị mất không." Hài tử đã bắt đầu há mồm thở dốc, "Oa" một tiếng khóc lớn, nhưng hơi thở rất thông suốt, hiển nhiên đã không còn đáng ngại.
Sau khi ăn xong, đám người nhà bếp nhàn nhã ngồi trong sân, chờ yến tiệc phía trước kết thúc, quản sự thanh toán tiền công là có thể về.
Thấy sự tình bên này đã xong, Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi vẫn luôn nhớ mong Mật Phượng Nương, đang bàn bạc tìm cơ hội nói với quản sự nhà bếp để xin nương giúp đỡ bưng mâm trong yến tiệc, muốn tìm cơ hội nhìn thấy Mật Phượng Nương.
Ai ngờ hai người còn đang bàn tính, thì thấy Tố Như từ bên ngoài hớn hở chạy tới: "Các phu nhân bên ngoài nhắc tới mầm lúa mì kia, kêu ngươi ra ngoài hỏi han chút đó." Diệp Trản cùng Ngọc Tỷ Nhi cùng nhau đi ra ngoài, Ngọc Tỷ Nhi vốn dĩ thấp thỏm, nhưng dọc đường thấy Diệp Trản đã có tính toán trước, biết mọi việc đều nằm trong dự liệu của Diệp Trản, liền cũng mạnh dạn hơn, cố gắng dũng cảm lên.
Lúc này thấy Trưởng công chúa lại khác hẳn so với trước, hai lần trước nàng trang điểm đơn giản, thoải mái là được, còn bây giờ thì trang điểm kỹ càng, mặc xiêm y cũng vô cùng lộng lẫy, thoáng cái càng thêm uy nghiêm.
Diệp Trản định hành lễ theo Tố Như, lại bị Trưởng công chúa ngăn lại, chỉ cười nói: "Mời ngươi tới là có một chuyện muốn hỏi." "Không biết mầm lúa mì kia ngươi mua ở đâu?" Lư tiểu nương tử vội vàng hỏi.
"Đúng vậy." Trưởng công chúa cũng không trách nàng ta nói leo, cười nói: "Vài vị phu nhân nương tử đều muốn hỏi, ta dứt khoát gọi ngươi tới." Quả nhiên giống như Diệp Trản đã đoán trước, nàng thoải mái hào phóng trả lời: "Bẩm Trưởng công chúa, bẩm chư vị quý nhân, mầm lúa mì này cũng không hiếm lạ, nó là mạ non của lúa mì thôi ạ. Không phải là tửu lầu Diệp gia ta sáng tạo độc đáo gì, tửu lầu chúng ta vẫn luôn có bán." "Mạ non?" Các phu nhân đều kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng đúng, các nàng sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã quen điện ngọc toàn giai vân môn lộ khuyết, xuất thân quý tộc, ai mà biết tới mạ non ngoài đồng ruộng?
Chẳng qua hiện giờ thời tiết đã se lạnh, không phải mùa lúa mì sinh trưởng, xem ra vẫn là phải đến tửu lầu Diệp gia mua thôi.
"Nếu vậy, quay đầu ta sai người đến chỗ ngươi mua." Trưởng công chúa cười cười gật đầu.
Diệp Trản hành lễ rồi đứng dậy cáo từ rời đi.
Nàng vừa theo Tố Như lui xuống hành lang, liền nghe thấy có người kinh hô: "Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi, con làm sao vậy!" Mọi người đều nhìn theo hướng náo động, liền thấy một vị phụ nhân sắc mặt trắng bệch, ôm một nữ hài khoảng ba tuổi khóc thét thất thanh. Đám nô bộc bên cạnh vội vàng chạy tới.
Tố Như cũng liếc mắt nhìn, vội vàng đi qua. Yến tiệc của Trưởng công chúa, ai dám làm càn?
Lập tức có phu nhân đứng dậy đến trước mặt Trưởng công chúa nói: "Tiểu nữ nhi của Lý phu nhân không biết bị nghẹn cái gì đó, bỗng nhiên nghẹn họng." "Mau đi mời lang trung!" Trưởng công chúa vội vàng phân phó, đoàn người đứng dậy đến trước mặt Lý phu nhân.
Trong yến tiệc, mọi người nhất thời hoảng loạn, người thì nói tưới nước, người thì bảo cho ăn bánh bao để trôi xuống, lại có người ồn ào đi thỉnh thái y.
Mỗi người một ý, ai cũng có chủ kiến riêng.
Diệp Trản nhanh chân đi đến trước mặt, thấy hài tử bị nghẹn, trợn trắng mắt, hô hấp càng thêm dồn dập, lập tức mở miệng: "Lý phu nhân, xin cho phép ta thử một lần biện pháp trị nghẹn dân gian." Lý phu nhân đã tay chân rụng rời, đầu óc mơ hồ, lúc này thấy có người lại đây, mờ mịt ôm lấy hài tử không muốn buông tay.
Vẫn là Trưởng công chúa mở miệng: "Lý phu nhân, đây là chưởng quầy một nhà tửu lầu, tới đây nấu ăn, cứ để nàng ta thử xem." Lúc này Lý phu nhân mới đưa hài tử qua.
Diệp Trản khụy một gối xuống, quỳ trên thảm.
Sau đó nắm lấy tiểu hài tử, lưng hướng về phía mình, mặt hướng xuống đất, hai chân dang ra đặt lên một cánh tay mình, để cho bé đứng chổng ngược.
"Như vậy có ổn không? Ngươi muốn cho bé nhổ ra à?" Các phu nhân vây xem bàn tán xôn xao.
Diệp Trản không rảnh trả lời, chỉ sờ đến xương bả vai trên lưng bé gái, dùng bàn tay vỗ mạnh năm lần vào hai bên sườn.
Nàng dùng sức vỗ mấy cái, bé gái vẫn bất động, trong cổ họng có tiếng khí vang lên.
Diệp Trản vội vàng lật mặt bé lại, sờ đến xương ức bên dưới ngực, dùng hai ngón tay ấn mạnh vào bộ ngực năm lần.
Thấy vẫn không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, mọi người bắt đầu hoài nghi: "Cái này có được không?" "Hay là chờ thái y đến đi." Ngọc Tỷ Nhi bên cạnh nhìn mà nóng ruột, vốn dĩ chỉ cần giao đơn đặt hàng là có thể toàn thân trở ra, ai ngờ lại xảy ra chuyện này? Nếu muội muội thất bại thì sao?
Nhỡ vị Lý phu nhân kia trách tội lên người muội muội thì sao?
Chính là Ngọc Tỷ Nhi biết, đừng nói Diệp Trản, chính là nàng gặp chuyện này cũng phải lập tức đứng ra, dáng vẻ khóc lóc tuyệt vọng của Lý phu nhân thật sự quá giống với Mật Phượng Nương khi Diệp Trản bị lạc, các nàng đều không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng nắm chặt tay, chuẩn bị cùng muội muội gánh chịu hậu quả xấu.
Đúng lúc này Diệp Trản lên tiếng: "Đừng hoảng, biện pháp này là dùng khí trong bụng đẩy dị vật ra." Diệp Trản không ngừng lặp lại hai loại phương pháp vỗ này.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Cạch", tiểu nữ hài phát ra một âm thanh rõ ràng, sau đó "Lạch cạch tháp", một thứ gì đó rơi xuống đất.
"Là hạt châu!" Đám tôi tớ vây quanh bên cạnh có người mắt tinh nhanh tay bắt lấy hạt châu, "Là một viên hồng bảo thạch!" Lý phu nhân như bừng tỉnh, phát điên sờ soạng trâm cài trên đầu: "Là của ta! Trên tua của ta!" Hôm nay bà ta đến dự tiệc, đeo trâm cài hồng bảo thạch cống phẩm từ An Nam quốc, trên tua vàng rủ xuống mấy viên hồng bảo thạch, rất dễ nhận thấy, ai ngờ lại bị hài tử nuốt vào bụng.
Trưởng công chúa thở phào nhẹ nhõm, thật sự lo sợ hài tử bị nghẹn do ăn phải thứ gì đó trong yến tiệc.
Tố Như liếc mắt nhìn, sống lưng hơi lạnh toát mồ hôi.
Diệp Trản cũng không dừng động tác, miệng nói: "Ngài kiểm tra xem có còn viên nào khác bị mất không." Hài tử đã bắt đầu há mồm thở dốc, "Oa" một tiếng khóc lớn, nhưng hơi thở rất thông suốt, hiển nhiên đã không còn đáng ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận