Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 141

Đem thịt vịt béo ngậy cùng hành, gừng, tỏi giã dập, quất miếng da, thêm cá, nước sốt, tương dưa quấy đều vào, làm thành nhân (nhân bánh).
Nàng mang tới con cá chép to, từ phía sau lưng khoét một chút lỗ nhỏ, dùng muỗng nhỏ từ từ nhét nhân vào, lại đem nướng trên than hồng.
Phần da cá bên ngoài quét lớp nước chấm mà thành phần chính là dấm, còn điều chế cả tương cá và xì dầu cùng nhiều loại gia vị khác.
Cá chép sau khi nướng xong được kẹp trên giá nướng BBQ bằng sắt, giá nướng in lên da cá những ô vuông đều đặn. Thẩm Nga nhìn thấy muốn ăn đến mức không thể kìm nén được nữa. Da cá được nướng trên ngọn lửa, dần chuyển sang màu nâu, còn nổi lên những bong bóng nhỏ li ti, phát ra những tiếng "xèo xèo" vui tai.
Thẩm Nga ghé sát vào nghe, còn ngửi thấy cả mùi dấm thoang thoảng, bỗng nhiên cảm thấy rất thèm ăn.
Đỗ Nguyệt Nương dùng đầu đũa gẩy nhẹ, lớp da vàng giòn vỡ vụn, phát ra tiếng "rột roạt" giòn tan, một luồng hơi nóng màu trắng ngà từ chỗ da cá bị vỡ bốc lên, phả vào mặt ấm ấm.
Lớp da bên ngoài vỡ ra, bên dưới lộ ra thịt cá có màu hồng nâu nhạt, nhìn là biết đã chín tới.
Đỗ Nguyệt Nương gắp một miếng bỏ vào miệng, lớp da giòn tan mang theo hương thơm đặc trưng của than củi, bên ngoài giòn rụm, bên trong thịt cá mềm mại, các thớ thịt như tách rời ra được, có thể cảm nhận được sự tươi mới, còn cảm nhận được các loại nước chấm đã ngấm vào thịt cá, vô cùng ngon miệng.
Món này thực sự kinh diễm đến cực điểm. Đến lúc này Đỗ Nguyệt Nương cũng không nói nên lời, chỉ lo ăn ngấu nghiến.
Ăn xong một bữa, Thẩm Nga xoa xoa bụng, rất hài lòng: "Ngon không tỷ tỷ? Ngày mai chúng ta lại đến quán này ăn một bữa nữa nhé?"
"Ta... không ngờ tới." Đỗ Nguyệt Nương nhìn những thực khách ngày càng đông, cuối cùng vẫn mở miệng.
Thẩm Nga biết nàng từ trước bị cha mẹ chồng dọa sợ, cũng không ép nàng: "Vậy thôi. Không đến thì thôi." Thời gian còn dài, nàng có thể từ từ giúp tỷ tỷ sửa đổi chuyện này.
Kết quả ngày hôm sau Thẩm Nga đến quán, liền thấy Đỗ Nguyệt Nương đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn chờ món mì xào Diệp Trản.
Thẩm Nga: … Đỗ Nguyệt Nương: … Đỗ Nguyệt Nương cũng thấy Thẩm Nga, bốn mắt nhìn nhau, hai má nàng từ từ ửng lên một màu hồng nhạt.
Sau đó nàng ho khan một tiếng, muốn giải thích.
"Thôi, đừng giải thích, mất công tốn nước bọt. Cho ta món cá đó một phần." Thẩm Nga cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nguyệt Nương.
Nghĩ nghĩ, nàng lại trêu chọc xoa bóp cánh tay tỷ tỷ, hướng Diệp Trản gọi: "Nhị tỷ, cho bàn này một cái mỏ vịt quay! Nướng thật giòn!"
Dần dần người nhà họ Diệp sẽ biết, thì ra cha mẹ chồng Đỗ Nguyệt Nương quản giáo nàng rất nghiêm khắc, lại còn lôi kéo đ·á·n·h đ·ập, nhà mẹ đẻ Đỗ Nguyệt Nương lại không có ai, nàng gả đến đây khi không có của hồi môn gì, tái giá cũng chẳng tìm được người tốt.
Thêm vào đó nàng lại luyến tiếc công việc buôn bán mà nàng và trượng phu đã từng dồn hết tâm huyết, nên chỉ có thể cố gắng hòa thuận với cha mẹ chồng.
Vì vậy người nhà họ Diệp đối với Đỗ Nguyệt Nương cũng có thêm vài phần đồng cảm, đối với sự cổ quái của nàng ngày đầu tiên đều tỏ vẻ thấu hiểu.
Từ đó hai tỷ muội kết nghĩa thường rủ nhau đến quán ăn cơm, có khi than thở về việc làm ăn khó khăn, có khi lo lắng về việc cha mẹ chồng Đỗ Nguyệt Nương lại muốn can thiệp vào chuyện của nàng, lại có khi cùng Mật Phượng Nương buôn dưa lê, trêu chọc nhau vài câu thô tục cho vui.
Mấy ngày nay Thẩm Nga không biết có tâm sự gì, thường hay gọi một phần trứng chiên thịt nướng, lại bưng một ly rượu nhỏ, nhìn ngọn lửa đỏ nhỏ bùng lên khi nướng cá, nướng trứng thịt rồi ngẩn người ra.
Mật Phượng Nương thèm cái hương rượu đó, ghé lại gần định liêu vài câu rồi xin một chén rượu.
Vừa định nhấc chân, liền nghe thấy Diệp Trản ho khan một tiếng.
Mật Phượng Nương ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt nghiêm khắc của Diệp Trản, nàng bất đắc dĩ cười cười, bưng hũ rượu gia vị tự rót cho mình nửa chén nhỏ, một ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Đỡ thèm."
Ngọc Tỷ Nhi thì đang điều chế nước chấm, nàng có thời gian là lại theo Diệp Trản học nấu ăn. Chẳng qua không biết đang nghĩ gì, điều chế nước chấm lại thiếu nguyên liệu.
"Pha nước chấm sao lại không thêm xì dầu?" Diệp Trản vội vàng nhắc nhở nàng, "Món cá chép nướng dấm này quét lớp chấm liêu phải thêm xì dầu mới ngon."
"Triệu Tiểu Thất bảo con sau này không cần ăn xì dầu nữa, hắn nói xì dầu ủ hay nổi một lớp trùng trên mặt." Ngọc Tỷ Nhi nhỏ giọng nói với Diệp Trản, "Nhị tỷ, hay là sau này chúng ta trong quán không cần dùng xì dầu nữa đi? Cả dấm cũng không cần."
Diệp Trản buồn cười: "Đó là do người làm không chú ý vệ sinh mới thế thôi, ta thường mua dầu và dấm của hai nhà kia đều rất sạch sẽ, ta cố ý chọn nhà sạch sẽ mà."
"Nếu muội lo lắng, chúng ta tự làm xì dầu, tự ủ dấm đi." Diệp Trản nghĩ nghĩ, sau này có rảnh thật đúng là có thể làm xì dầu, ủ dấm, dù sao đều là từ ngũ cốc lên men, mình tự làm ra cũng đảm bảo hương vị hơn.
Nghĩ nghĩ lại thấy không đúng: "À phải rồi, sao ngươi lại nói chuyện với Triệu Tiểu Thất? Chẳng phải hắn đi học rồi sao?"
Đứa nhỏ này trước đó bị khích tướng, thề phải học hành thành tài, lên học đường nội trú, sao lại đến tìm Ngọc Tỷ Nhi được.
"Lần trước nương không phải nói Triệu phu nhân nghén thai bị làm sao ấy, nên sai quản gia mang ít dưa muối qua biếu, gặp phải Triệu Tiểu Thất được nghỉ tắm gội trở về nói vài câu, hắn dặn con đừng ăn bậy xì dầu, nói hắn thấy xì dầu bên ngoài không sạch sẽ." Ngọc Tỷ Nhi vừa pha tương vừa lải nhải.
Diệp Trản buồn cười, việc này là sao đây? Cứ tưởng Triệu Tiểu Thất gặp được Ngọc Tỷ Nhi thì phải nói mấy câu kiểu "Chờ ta đỗ cao rồi cưới nàng" ngọt ngào lén lút, kết quả lại dặn dò một câu "Không được ăn xì dầu", kiểu trưởng bối thích nhắn tin vào nhóm "Tương thân tương ái người một nhà" cái tin đầu đề hôm nay.
Diệp Trản lén sau lưng mẹ cười, bỗng nhiên nhớ ra một câu: "Không đúng nha, sao hắn biết ngươi ăn bậy xì dầu?" Nàng bỗng nhiên nhớ tới lần trước ở nhà làm món tam cùng, Ngọc Tỷ Nhi thèm đến chịu không n·ổi lén lấy chén nhỏ uống xì dầu.
Chẳng lẽ là Triệu Tiểu Thất thấy?
"Đâu có. Ai mà chẳng ăn xì dầu?" Ngọc Tỷ Nhi căn bản không để ý chuyện này, lại hỏi "Hôm nay thịt Vân Mộng mang nhi có nhiều thịt khô không, có thể cắt thêm một miếng cho con nếm thử không?" Vân Mộng mang nhi thịt khô là đặc sản mà Mẫn Mục gửi từ Hồ Quảng về, Diệp Đại Phú cuối cùng cũng thu xếp đi Hồ Quảng được, hắn mang theo chút đồ ăn lót dạ chăn nệm, đi cùng quản sự nhà Mẫn, lại có cờ hiệu nhà Mẫn ở bên ngoài, dọc đường đi tin tức truyền về cũng thực an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận