Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 56
"Chẳng qua..." Ngọc Tỷ Nhi vẫn còn một điểm không hiểu, "Bánh ngũ vị hương và móng lạc đà rõ ràng là hôm trước chúng ta đưa cho lão phu nhân, sao hôm nay mới đến mua?" Trừ phi... trừ phi lão phu nhân ăn xong thấy ngon, nhưng lại ngại mặt mũi không đến mua, đợi đến ngày thứ ba khi thật sự dày vò không nổi, lúc này mới mạo hiểm mất mặt sai phái quản gia lại đây.
Chẳng qua, nàng và quản gia cũng không biết điểm tâm này không được bán ra, còn tưởng là giả mạo bình thường, cứ khách sáo mở miệng mua sắm là sẽ không bại lộ chính mình.
Ai ngờ vừa mở miệng liền bại lộ người mua là lão phu nhân.
Ngọc Tỷ Nhi cười thầm: Không ngờ lão phu nhân cũng giống nàng, là kiểu thèm thuồng bám vào người, không nhịn nổi cơn thèm. Nghĩ vậy, nàng bớt thành kiến với Bùi lão phu nhân đi ít nhiều.
Diệp Trản đạm cười: "Lão thái thái nếu tốt với ta, vậy ta hồi báo bà ấy là phải, quản làm gì đến những cái sôi nổi hỗn loạn trong nhà bà ấy."
*
Bùi lão phu nhân nhìn điểm tâm đặt trên bàn, lẩm bẩm một tiếng: "Cũng thật kỳ quái, người sắp xuống lỗ đến nơi rồi, đùng một cái lại biến thành tham ăn." Phan bà tử hầu hạ bên cạnh cười nói với bà: "Ngài nói gì vậy, ăn được là phúc, đây là ân đức của Bồ Tát." Lão phu nhân mấy năm nay ru rú trong nhà, cũng không mấy để ý đến thế sự, ăn uống cũng giản lược, ngày mùng một, ngày rằm lễ Phật thì ăn chay, ngày thường thì gắp vài đũa là thôi.
Năm nay cũng là mấy ngày trước, vì nể mặt cháu gái bên nhà mẹ đẻ mà đi dự tiệc nhà Đào, mới ăn thêm được nửa chén.
Hôm trước có tiểu cô nương đến cầu kiến, tặng bánh ngũ vị hương và móng lạc đà hai loại điểm tâm.
Điểm tâm người ngoài đưa đến, đương nhiên sẽ không trực tiếp đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân ban thưởng cho nha hoàn bên dưới.
Khổ nỗi, buổi chiều uống trà, tiểu nha hoàn bất cẩn lấy nhầm, đem hai thứ điểm tâm kia bưng lên.
Bánh ngũ vị hương mềm mại, thơm thơm mềm mềm, còn có hương vị của các loại quả hạch, trên những điểm tâm tầm thường họa tiết chỉ có màu đỏ, riêng bánh ngũ vị hương này, trên mặt vẽ hoa mai, ăn vào trong miệng còn mang theo hương hoa mai ngọt ngào.
Móng lạc đà theo như lời tiểu cô nương dặn, đã chiên qua, nên vàng ruộm, da hơi giòn. Cắn một miếng sẽ nếm được nhân, móng giòn sảng kết hợp với nhân thịt nạc mỡ đan xen, thơm nức cả miệng.
Lão phu nhân đã lâu không ăn nhiều điểm tâm như vậy, cư nhiên một hơi ăn sạch hơn phân nửa đĩa, cuối cùng Phan bà tử lo bà ăn nhiều, hống bà cất đi.
Phan bà tử ở hành lang sai bảo tiểu nha hoàn: "Lại đi Diệp gia, tìm tiểu cô nương kia mua chút điểm tâm." Khó được lão phu nhân có khẩu vị, chi bằng mua nhiều chút về.
Không ngờ bị lão phu nhân ngăn cản: "Không được đi." Chân trước vừa nói không muốn qua lại với người ta, chân sau đã ba ba nhi chạy đi mua điểm tâm của người ta, thế thì thành trò cười à?
Phan bà tử đành thôi.
Ai ngờ đến chiều ngày hôm sau, lão phu nhân uống trà, nhìn đầy bàn điểm tâm không ăn được miếng nào, cầm đũa lên rồi lại buông, cuối cùng chỉ nói: "Dọn đi." Ngày thứ ba, Phan bà tử phân phó bếp làm một bàn điểm tâm phong phú hơn, lão phu nhân gắp một đũa rồi lại buông.
Phan bà tử ảm đạm, từ khi đoạn tuyệt quan hệ với lão gia, tính tình lão phu nhân một năm so với một năm càng quái gở, cứ như vậy thì làm sao bây giờ?
Ngày thường không vui vẻ gì, một mình ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, thường chỉ uống một hai hớp, gò má hóp lại, trông còn già hơn tuổi thật mấy tuổi.
Bà mở miệng muốn khuyên, thì nghe lão phu nhân nói: "Người đi đến quán ăn nhà Diệp." Đến quán ăn làm gì, đương nhiên là mua điểm tâm. Phan bà tử biết tính tình lão phu nhân quật cường, có thể nói ra câu này đã xem là khó được, bởi vậy không mặn không nhạt đáp một tiếng: "Dạ." Trong lòng lại vui như mở hội.
Điểm tâm mang lên bàn, ngoài bánh ngũ vị hương và móng lạc đà, còn có một cái bình sứ nhỏ.
Phan bà tử truyền đạt lại lời quản gia nói: "Quản sự nói tiểu cô nương nhà Diệp đang nấu quả cao, nên biếu thêm một lọ tắc lợi làm quà thêm." Lão phu nhân kiêu căng đáp một tiếng, xem như đã hiểu ý. Nhưng tay còn thật thà hơn miệng, trực tiếp cầm lấy bình sứ nhỏ đánh giá.
Vừa mở nắp liền thấy cao sánh màu vàng cam, chóp mũi cũng ngửi thấy ngay hương cam quýt tươi mát tràn đầy sức sống, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Phan bà tử lấy thìa nhỏ múc một muỗng bỏ vào trong chén nước đặt trước mặt lão phu nhân: "Người ta bảo tắc cao này pha với nước để uống." Vài muỗng đi xuống, nước trắng cũng biến thành màu cam, miếng tắc hiện ra trong suốt, từ từ lan tỏa trong nước, làm cho căn nhà vốn cô tịch ảm đạm đã lâu có thêm một chút sắc thái.
Uống vào trong miệng thì ngọt ngào, lại có vị chua thanh tân thoải mái của cam quýt, mà không bị rát, chỉ có cảm giác tươi mát.
Chỉ vì cái vị quả ấy, lão phu nhân cư nhiên uống hết cả một chén nước.
Phan bà tử mừng rỡ: Ngày thường lão phu nhân ngại nước lọc không vị, không thích uống nước lắm, nhưng lang trung dặn phải uống nhiều nước, dùng biện pháp này có thể dụ được bà uống nhiều nước. Bởi vậy, bà hạ quyết tâm, đợi hũ tắc cao này uống xong sẽ lại đi Diệp gia mua mấy hũ về để dành.
Uống xong nước, mấy miếng điểm tâm kia cũng ăn không còn một mẩu. Đây là lượng cơm ăn gấp đôi ngày thường của lão phu nhân.
Phan bà tử cao hứng, lập tức cẩn thận mở miệng: "Bẩm lão phu nhân, hôm nay quản sự nghe nói ngày mai có hồ pháo thịt và canh đài sen, nhiều nhà láng giềng gần đó sợ bị hớt tay trên mà tranh nhau đặt trước một phần, ông ấy cũng đặt một phần..." Nghe nói ngoài điểm tâm, thức ăn nhà đó cũng làm không tệ.
Bà vừa nói vừa quan sát biểu tình của lão phu nhân, thấy bà vẫn giữ vẻ lão thần khắp nơi, dường như không có hứng thú gì, lập tức sửa lời: "Ngài cũng biết cái tính của quản sự, hướng tốt thì là làm việc chu toàn, hướng xấu thì là lề mề làm màu..."
"Ngươi cũng đừng trách hắn." Lão phu nhân mở miệng, "Đặt thì đã đặt rồi, ngày mai cứ mang lên đi."
Chẳng qua, nàng và quản gia cũng không biết điểm tâm này không được bán ra, còn tưởng là giả mạo bình thường, cứ khách sáo mở miệng mua sắm là sẽ không bại lộ chính mình.
Ai ngờ vừa mở miệng liền bại lộ người mua là lão phu nhân.
Ngọc Tỷ Nhi cười thầm: Không ngờ lão phu nhân cũng giống nàng, là kiểu thèm thuồng bám vào người, không nhịn nổi cơn thèm. Nghĩ vậy, nàng bớt thành kiến với Bùi lão phu nhân đi ít nhiều.
Diệp Trản đạm cười: "Lão thái thái nếu tốt với ta, vậy ta hồi báo bà ấy là phải, quản làm gì đến những cái sôi nổi hỗn loạn trong nhà bà ấy."
*
Bùi lão phu nhân nhìn điểm tâm đặt trên bàn, lẩm bẩm một tiếng: "Cũng thật kỳ quái, người sắp xuống lỗ đến nơi rồi, đùng một cái lại biến thành tham ăn." Phan bà tử hầu hạ bên cạnh cười nói với bà: "Ngài nói gì vậy, ăn được là phúc, đây là ân đức của Bồ Tát." Lão phu nhân mấy năm nay ru rú trong nhà, cũng không mấy để ý đến thế sự, ăn uống cũng giản lược, ngày mùng một, ngày rằm lễ Phật thì ăn chay, ngày thường thì gắp vài đũa là thôi.
Năm nay cũng là mấy ngày trước, vì nể mặt cháu gái bên nhà mẹ đẻ mà đi dự tiệc nhà Đào, mới ăn thêm được nửa chén.
Hôm trước có tiểu cô nương đến cầu kiến, tặng bánh ngũ vị hương và móng lạc đà hai loại điểm tâm.
Điểm tâm người ngoài đưa đến, đương nhiên sẽ không trực tiếp đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân ban thưởng cho nha hoàn bên dưới.
Khổ nỗi, buổi chiều uống trà, tiểu nha hoàn bất cẩn lấy nhầm, đem hai thứ điểm tâm kia bưng lên.
Bánh ngũ vị hương mềm mại, thơm thơm mềm mềm, còn có hương vị của các loại quả hạch, trên những điểm tâm tầm thường họa tiết chỉ có màu đỏ, riêng bánh ngũ vị hương này, trên mặt vẽ hoa mai, ăn vào trong miệng còn mang theo hương hoa mai ngọt ngào.
Móng lạc đà theo như lời tiểu cô nương dặn, đã chiên qua, nên vàng ruộm, da hơi giòn. Cắn một miếng sẽ nếm được nhân, móng giòn sảng kết hợp với nhân thịt nạc mỡ đan xen, thơm nức cả miệng.
Lão phu nhân đã lâu không ăn nhiều điểm tâm như vậy, cư nhiên một hơi ăn sạch hơn phân nửa đĩa, cuối cùng Phan bà tử lo bà ăn nhiều, hống bà cất đi.
Phan bà tử ở hành lang sai bảo tiểu nha hoàn: "Lại đi Diệp gia, tìm tiểu cô nương kia mua chút điểm tâm." Khó được lão phu nhân có khẩu vị, chi bằng mua nhiều chút về.
Không ngờ bị lão phu nhân ngăn cản: "Không được đi." Chân trước vừa nói không muốn qua lại với người ta, chân sau đã ba ba nhi chạy đi mua điểm tâm của người ta, thế thì thành trò cười à?
Phan bà tử đành thôi.
Ai ngờ đến chiều ngày hôm sau, lão phu nhân uống trà, nhìn đầy bàn điểm tâm không ăn được miếng nào, cầm đũa lên rồi lại buông, cuối cùng chỉ nói: "Dọn đi." Ngày thứ ba, Phan bà tử phân phó bếp làm một bàn điểm tâm phong phú hơn, lão phu nhân gắp một đũa rồi lại buông.
Phan bà tử ảm đạm, từ khi đoạn tuyệt quan hệ với lão gia, tính tình lão phu nhân một năm so với một năm càng quái gở, cứ như vậy thì làm sao bây giờ?
Ngày thường không vui vẻ gì, một mình ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, thường chỉ uống một hai hớp, gò má hóp lại, trông còn già hơn tuổi thật mấy tuổi.
Bà mở miệng muốn khuyên, thì nghe lão phu nhân nói: "Người đi đến quán ăn nhà Diệp." Đến quán ăn làm gì, đương nhiên là mua điểm tâm. Phan bà tử biết tính tình lão phu nhân quật cường, có thể nói ra câu này đã xem là khó được, bởi vậy không mặn không nhạt đáp một tiếng: "Dạ." Trong lòng lại vui như mở hội.
Điểm tâm mang lên bàn, ngoài bánh ngũ vị hương và móng lạc đà, còn có một cái bình sứ nhỏ.
Phan bà tử truyền đạt lại lời quản gia nói: "Quản sự nói tiểu cô nương nhà Diệp đang nấu quả cao, nên biếu thêm một lọ tắc lợi làm quà thêm." Lão phu nhân kiêu căng đáp một tiếng, xem như đã hiểu ý. Nhưng tay còn thật thà hơn miệng, trực tiếp cầm lấy bình sứ nhỏ đánh giá.
Vừa mở nắp liền thấy cao sánh màu vàng cam, chóp mũi cũng ngửi thấy ngay hương cam quýt tươi mát tràn đầy sức sống, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Phan bà tử lấy thìa nhỏ múc một muỗng bỏ vào trong chén nước đặt trước mặt lão phu nhân: "Người ta bảo tắc cao này pha với nước để uống." Vài muỗng đi xuống, nước trắng cũng biến thành màu cam, miếng tắc hiện ra trong suốt, từ từ lan tỏa trong nước, làm cho căn nhà vốn cô tịch ảm đạm đã lâu có thêm một chút sắc thái.
Uống vào trong miệng thì ngọt ngào, lại có vị chua thanh tân thoải mái của cam quýt, mà không bị rát, chỉ có cảm giác tươi mát.
Chỉ vì cái vị quả ấy, lão phu nhân cư nhiên uống hết cả một chén nước.
Phan bà tử mừng rỡ: Ngày thường lão phu nhân ngại nước lọc không vị, không thích uống nước lắm, nhưng lang trung dặn phải uống nhiều nước, dùng biện pháp này có thể dụ được bà uống nhiều nước. Bởi vậy, bà hạ quyết tâm, đợi hũ tắc cao này uống xong sẽ lại đi Diệp gia mua mấy hũ về để dành.
Uống xong nước, mấy miếng điểm tâm kia cũng ăn không còn một mẩu. Đây là lượng cơm ăn gấp đôi ngày thường của lão phu nhân.
Phan bà tử cao hứng, lập tức cẩn thận mở miệng: "Bẩm lão phu nhân, hôm nay quản sự nghe nói ngày mai có hồ pháo thịt và canh đài sen, nhiều nhà láng giềng gần đó sợ bị hớt tay trên mà tranh nhau đặt trước một phần, ông ấy cũng đặt một phần..." Nghe nói ngoài điểm tâm, thức ăn nhà đó cũng làm không tệ.
Bà vừa nói vừa quan sát biểu tình của lão phu nhân, thấy bà vẫn giữ vẻ lão thần khắp nơi, dường như không có hứng thú gì, lập tức sửa lời: "Ngài cũng biết cái tính của quản sự, hướng tốt thì là làm việc chu toàn, hướng xấu thì là lề mề làm màu..."
"Ngươi cũng đừng trách hắn." Lão phu nhân mở miệng, "Đặt thì đã đặt rồi, ngày mai cứ mang lên đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận