Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 190

Bởi vậy, tiểu thư khuê các có gia cảnh khá giả tự nhiên sẽ chọn phòng chỉnh tề trên lầu hai, còn người nhà nghèo không muốn lui tới cùng đám nam nhân ở cùng một cửa hàng cũng có thể chọn lầu một, dù sao cửa hàng mới này chỉ cho phép nữ nhân đi vào.
Đã quyết định xong, liền bắt đầu chuẩn bị, chọn tiệm bánh kem cũng đơn giản, thuê một cửa hàng đối diện quán ăn trên phố.
Hai cửa hàng cách nhau một con phố, cửa hàng kia vốn là một tiệm bán giấy bút, còn bán cả bản dập.
Bản dập là dùng giấy Tuyên Thành dập lại những nét chữ thật từ bia đá cổ, để người ta ngắm nghía hoặc vẽ lại. Mỗi quyển một quan tiền, chủ quán bán được mấy năm thì k·i·ế·m được đầy bồn đầy chén, bèn muốn chuyển sang mặt tiền cửa hàng ở Đô Đình Dịch, nơi đó đối diện là Thượng thư tỉnh, phía sau là Khai Phong phủ, Ngự Sử Đài, bên tay phải là Thái Thường Tự, toàn là những người làm c·ô·ng tác văn hoá, chắc chắn sinh ý sẽ tốt hơn.
Nên cái cửa hàng này mới trống ra, người t·r·o·n·g· ·m·iệ·n·g nói lời hay: “Đây là vượng phô, nhất định bảo ngươi sinh ý thịnh vượng.” Tiền thuê mỗi tháng bốn quan tiền, chủ nhà cũng ở trên con phố này, bình thường là kh·á·c·h quen của quán ăn nhà Diệp gia, bởi vậy còn bớt cho Diệp t·r·ản một trăm văn, xem như là một niềm vui bất ngờ.
Diệp t·r·ản nghe xong giá cả liền quyết định thuê luôn: Giá cả phải chăng, chủ nhà biết điều, cửa hàng lại ngay cạnh cửa hàng nhà mình, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Ban đầu cái nhà này làm tiệm t·h·i họa cũng có trang trí: Trên vách tường treo đầy t·h·i họa, còn có án nhỏ chuyên để hoa lan với tiểu tùng bách, cửa sổ thì dán giấy Tuyên Thành siêu mỏng đặc chế, kệ sách lại là gỗ màu thẫm, sàn nhà lâu năm bị đế giày thư sinh mài đến bóng loáng, lộ ra một vẻ cổ kính.
Diệp t·r·ản bèn thương lượng với người cho thuê: “Khi nào ngài chuyển đi, có thể để lại mấy thứ đồ đạc thừa cho ta được không?” Người cho thuê thấy lạ: “Ngươi không phải mở quán ăn sao? Mấy thứ t·h·i họa trang trí này để làm gì?” Chẳng lẽ lại có thêm đối thủ cạnh tranh?
Ngọc tỷ nhi cũng thấy lạ: Chẳng lẽ muội muội lại đổi ý, muốn mở tiệm t·h·i họa?
Diệp t·r·ản cười tủm tỉm: “Quán ăn nhà ta muốn trang trí cho tao nhã một chút, ta thích đồ trang trí trong tiệm ngươi.” Chủ quán nhẹ nhàng thở ra: “Dù sao nhà ta chuyển đi cũng phải bày biện lại, thế thì ta bán rẻ cho ngươi.” Mấy thứ này ông ta vốn dĩ cũng muốn bán tháo, có Diệp t·r·ản mua lại đỡ phải mất công. Nên ông ta coi như nửa bán nửa cho Diệp t·r·ản.
m·ậ·t Phượng Nương không ngớt lời khen Diệp t·r·ản: “Bây giờ coi như là trưởng thành rồi.” Vẻ mặt nhà ta có con gái mới lớn.
Diệp Li cạn lời: “Nương, khi tỷ tỷ mở quán ăn k·i·ế·m tiền sao không thấy nương khen chị ấy như vậy.” Diệp t·r·ản liền thuê mấy người phụ nữ dọn dẹp cửa hàng này từ tr·ê·n xuống dưới một lượt, rồi dùng bồ kết với nước lau sàn nhà, lại mua một ít đồ lặt vặt, lúc này mới bày biện xong xuôi quán ăn.
Lúc này cờ hiệu vẫn là nhờ Diệp Li vẽ, tên thì do hai tỷ muội tự viết để kỷ niệm, các nàng bây giờ coi như cũng học hành thành tài, có thể viết được mấy chữ phồn thể đơn giản hay dùng.
Kim ca nhi lại không vui: “Hai muội chê ta à?” Bèn gọi anh em tỷ muội mỗi người viết mấy nét, mới viết xong tên cửa hàng, gọi là “Diệp gia bánh kem chân cửa hàng”.
Làm xong hết thảy, Diệp t·r·ản bèn đưa ra yêu cầu: “Bây giờ kinh doanh khó khăn, không biết mọi người có thể cho ta mượn chút tiền bạc không?” Nàng ng·ay từ đầu cảm thấy thua t·h·iệt Diệp gia tr·ê·n dưới nên muốn dùng tiền tài bù đắp, nhưng khi tiếp xúc thực tế lại p·h·át hiện người nhà Diệp gia tuy thích chiếm t·i·ệ·n nghi nhỏ nhưng không đụng đến “Đại t·i·ệ·n nghi”, ngày thường có thể nhận những món quà nhỏ không đáng bao nhiêu của nàng, cũng sẽ vui vẻ ăn những món Diệp t·r·ản mang từ quán ăn về, nhưng sẽ không nhận tiền bạc của Diệp t·r·ản.
Như Kim ca nhi chẳng hạn, anh ta mở tiệm trang sức cũng từng gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn, nhưng dù vậy cũng không hề hỏi xin tiền các muội muội, mà là vay tiền bạn bè, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện mới lơ đãng nhắc đến với người nhà là đã từng có chuyện như vậy.
Diệp t·r·ản biết nếu nói là muốn giúp đỡ người nhà thì họ chắc chắn không đồng ý, nên bèn mượn danh nghĩa vay tiền để đề xuất.
Quả nhiên mọi người trong nhà nghe nói Diệp t·r·ản khó khăn xoay vốn thì sôi nổi tỏ thái độ, Kim ca nhi lập tức rút tiền ra: “Muội muội cần bao nhiêu?” Ngân ca nhi vội hỏi: “Tiền của ta đều do nương giữ, đưa hết cho muội, nếu không đủ thì ngày mai ta lại đi tìm người vay thêm.” Diệp Li cũng giơ tay: “Ta cũng có thể vay tiền.” Giờ nàng đang là đại đệ t·ử, hơn nữa khi ấy họ còn được tôn xưng là "Sư nương", tiền lớn thì không có, nhưng tiền lẻ thì không thiếu.
Diệp t·r·ản cũng không vạch rõ dụng ý của mình, chỉ gật gật đầu: “Vậy thì phiền toái mọi người.” Chờ vay được tiền theo yêu cầu của mình, Diệp t·r·ản lại đề nghị: “Nếu cầm tiền của người nhà thì ta cũng không thể chỉ tính là mượn, hay là mình coi như cửa hàng này là của chung, mỗi người trong nhà góp một phần cổ phần.” “Nhị tỷ chẳng lẽ là không muốn t·r·ả tiền nên mới nghĩ ra cái biện p·h·áp góp cổ phần à?” Diệp Li không hiểu ra, còn trêu chọc Diệp t·r·ản.
Ngân ca nhi thật thà cũng không nhận ra: “Muội muội muốn mượn thì cứ mượn, t·r·ả không được cũng không sao, tùy muội hết.” Ngược lại Kim ca nhi ngửi thấy một mùi không ổn: “Muội muội, chẳng lẽ muội có ý muốn giúp đỡ chúng ta?” Diệp t·r·ản đương nhiên không nh·ậ·n: “Chỉ là gần đây sinh ý khó khăn, tiền bạc không thuận lợi, lại vừa hay có thể mượn biện p·h·áp này để ôm tiền, không có ý gì khác đâu.” Chuyện này bị nàng t·h·à·n·h c·ô·n·g l·ừ·a gạt cho qua.
Diệp t·r·ản mới nhẹ nhàng thở ra, bởi vậy, cha mẹ Diệp gia cho đến mỗi người con cái nhà Diệp gia đều có cổ phần, tương lai có thể chia hoa hồng cũng coi như tiền lời đầu tư, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Nói xong chuyện này, Diệp t·r·ản lại tung ra quyết định thứ hai: “Vậy số cổ phần còn lại của cửa hàng thì do Ngọc tỷ nhi toàn bộ phụ trách, rồi để tỷ ấy kinh doanh luôn thì sao?” “Ta á?” Ngọc tỷ nhi chỉ vào mũi mình, không thể tin được.
Chương 79
Đừng nói Ngọc tỷ nhi, ngay cả người nhà Diệp gia đều đột nhiên không kịp phản ứng: Cửa hàng bánh kem do Ngọc tỷ nhi kinh doanh á?
Diệp t·r·ản tỏ vẻ vô cùng thành khẩn: “Hiện tại tỷ đang thu xếp ổn thỏa việc quản lý cối xay nước và việc chia lợi nhuận của đám tuấn tú nương t·ử, đều làm rất hiệu quả, có thể thấy năng lực thu xếp cửa hàng cũng không tệ.” "Ng·ay cả việc làm bánh kem tỷ cũng cực kỳ thành thạo, mấy ngày nay có một nửa số bánh kem trong tiệm là do tỷ tự tay làm ra, kh·á·c·h hàng cũng không có ý kiến gì, có thể thấy hậu bếp cũng không có gì khó khăn với tỷ." Diệp t·r·ản cũng luôn quan s·á·t khả năng nấu nướng của Ngọc tỷ nhi, p·h·át hiện tỷ ấy di truyền sự thông minh của m·ậ·t Phượng Nương, bất kể công đoạn nấu ăn nào phức tạp đến đâu thì chỉ cần chỉ một lần là biết, làm vài lần sau không những nhớ được đặc tính của các loại rau dưa t·h·ị·t mà còn tự mình phối hợp chúng, tự p·h·át minh ra món ăn mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận