Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 340
Bởi vì Diệp Trản trước đó dựa theo đội du hành kiếp trước trang điểm cho mọi người đồng nhất y phục và trang sức, trên người còn mang theo dải lụa thêu "Mật gia tửu lâu", "Nghi địch say", bởi vậy nhìn đều có nhịp điệu, hấp dẫn không ít dân chúng:
"Đây là cũng phải đi giáo tràng uống rượu sao?"
"Nghi địch say? Cái tên này vẫn là lần đầu tiên nghe."
"Mật gia tửu lâu ta biết, tửu lâu nhà ngươi ủ rượu à?"
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ hỏi không ngừng, muốn mua rượu lại không có.
Ngọc Tỷ Nhi có chút thất vọng, Diệp Trản nhìn ra nàng khẩn trương, nhỏ giọng khuyên nàng: "Chuyện này rất thường thấy, mọi người đều chờ kết quả bình tiệc rượu ở giáo tràng, nếu bình ra được quan lại khen ngợi mới có thể động thủ mua sắm." Nàng cũng là hỏi qua bạn bè trong hành hội mới biết được nguyên do ở đây.
Ngọc Tỷ Nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm, chính là nắm chặt tay Diệp Trản, rồi lại nhanh chóng khẩn trương lên.
Lát nữa đến giáo tràng, vạn nhất bình tiệc rượu không được thứ tự thì sao bây giờ?
Diệp Trản vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng thả lỏng, Ngọc Tỷ Nhi nhớ tới bàn lớn đồ ăn Diệp Trản làm trước khi xuất phát, mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm.
Giáo trường người rất đông, cơ hồ vai kề vai sát cánh, bên ngoài còn tràn đầy người, cửa đều có các nhà tửu phường dựng đài chào hàng, tập trung các đội du hành của các nhà, các đội đều hóa trang đổi mới hoàn toàn, đánh quảng cáo khẩu hiệu, cùng loại những cái tên "Quá bạch ủ lâu năm", "Ngọc lâu xuân", "Đỗ Khang lưu", họa cả thi tiên cùng Đỗ Khang phẩm rượu đồ, ấn loát hình ảnh nữ thần rượu "Nghi địch say" uống rượu lại càng bắt mắt, chọc cho mọi người liên tiếp nhìn chăm chú.
Có người có văn hóa liền bình luận: "Nghi địch say, chẳng lẽ là nữ thần tạo rượu Nghi Địch?" Quả nhiên thấy hàng ngũ "Nghi địch say" hơn phân nửa đều là nữ tử, các nàng khí thế mười phần, hăng hái tiến về phía trước. Vì thế vỗ tay khen ngợi: "Quả nhiên có thượng cổ di phong." Còn chưa bắt đầu bình chọn, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong sân, còn lại tửu phường tuy tức, nhưng cũng không có biện pháp: Các đội du hành này vốn dĩ là các nhà dùng bản lĩnh của mình.
Có kẻ động tâm tư xấu đi châm chọc Diệp Trản: "Sớm biết ngươi làm vậy, ta liền đi câu lan mướn mấy chục cô kiều nương tới." Hắn thanh âm rất lớn: "Nghe nói tửu phường các ngươi thật sự có người xuất thân từ câu lan?" Ngọc Tỷ Nhi nghe vậy đã muốn bạo phát. Càng khỏi phải nói những người xung quanh nghe thấy như Thẩm thị, Hương Lệ.
Lời này là mơ hồ cười nhạo Diệp Trản và tiểu nhị dùng nữ sắc mời chào khách nhân, đem các nàng cùng câu lan kỹ nữ đánh đồng, rất có tính nhục nhã.
Người kia ngoài cười nhưng trong không cười, liền chờ Diệp Trản bạo nộ, đám đông nhìn chăm chú hắn cũng không phải ngốc tử, đã sớm nghĩ kỹ ứng đối: Nếu Diệp Trản bạo nộ, chính mình liền nhẹ nhàng nói một câu: "Chỉ đùa một chút thôi mà, ngài sao đến mức không chịu nổi vui đùa như vậy?", Làm mọi người đều cảm thấy Diệp Trản chuyện bé xé ra to, không tôn trọng trưởng bối.
Nếu Diệp Trản nhịn xuống, tự nhiên trước mặt mọi người lưu lại một hình tượng kẻ bất lực.
Vô luận Diệp Trản ứng đối thế nào đều sẽ có hại, còn hắn thì không bị sao cả.
Thẩm thị nhớ tới xuất thân của mình, trong phút chốc liền đỏ hốc mắt, nàng bất chấp việc khóc lóc sợ liên lụy Diệp Trản, vội vàng muốn bước ra khỏi đội ngũ.
Lại bị Diệp Trản đỡ lấy cánh tay, đồng thời cao giọng hỏi: "Hoàng viên ngoại, chớ quên khúc viện sớm đã có điều khoản quy định, không được dùng những thủ đoạn thấp kém kia trên bình tiệc rượu." Không đợi hắn trả lời, nàng lại nói: "Nga, những điều khoản này khúc viện đã sớm phát qua, hay là Hoàng viên ngoại không coi thượng quan ra gì, không chịu xem kỹ?" Người nọ bị trước mặt mọi người mắng cho một trận, mặt mũi không chút ánh sáng, nhưng Diệp Trản trả lời có sách mách có chứng, hơn nữa lại là mình khiêu khích trước công chúng, làm ầm ĩ lên ngược lại khó coi, đành phải cắn răng cười làm lành: "Chỉ đùa một chút, lời nói vui đùa thôi mà." "Phải không? Chưa từng nghe qua Hoàng viên ngoại trời sinh tính hài hước à? Có ai biết không?" Diệp Trản không tính toán bỏ qua cho hắn, ngược lại hỏi người chung quanh, vẻ mặt thiên chân, tựa hồ thật sự muốn biết đáp án.
Những ông chủ vây xem bên cạnh sôi nổi nhẫn cười, mừng rỡ thấy Hoàng viên ngoại ăn thiệt, nghẹn lại cười nói: "Chưa từng nghe qua, không biết." Hoàng viên ngoại lúc này luống cuống tay chân, hắn ghen ghét Diệp Trản được chú ý nên muốn làm nhục nàng, nhưng không nghĩ tới chính mình bị đồng nghiệp trêu đùa.
Diệp Trản tiếp tục nói: "Xem ra mọi người đều đồng cảm với ta, bất quá, nói không chừng bàn đến chuyện dưới ba tấc, Hoàng viên ngoại bỗng nhiên thêm dí dỏm hài hước cũng nói không chừng." Dứt lời, nàng trên dưới đánh giá hắn một lần, lộ ra khinh thường cùng khinh bỉ.
"Ngươi? Ngươi?" Hoàng viên ngoại tức giận đến mặt trướng đỏ bừng, lén lút hạ lưu là một chuyện, còn khi trước chúng nhân thì ai mà không muốn trang đến phong nhã? Mắt thấy chính mình như vậy bị định tính là kẻ hạ lưu, chuyên thích mấy trò kéo đuôi bùn, đây không phải đại đại mất mặt sao?
Những người dưới lầu Mật gia tửu lâu ngẩng cao đầu, rất lấy làm kiêu hãnh vì lão bản.
Hương Lệ ôm bình rượu, cảm kích nhìn Diệp Trản một cái, khóe miệng giật giật, muốn nói cảm kích nhưng lại chưa nói, chỉ lặng lẽ đứng lại gần Diệp Trản.
Hoàng viên ngoại xám xịt trở về đội ngũ của mình, đầy mình tức giận, chỉ có thể oán hận thầm nghĩ: Chút nữa vào bình tiệc rượu, ông trời phù hộ cho tiểu nữ tử bên miệng còn hôi sữa trên đầu còn máu này một vố đau mới tốt! Tín đồ sẽ nguyện thắp ba ngày ba đêm đầu hương để cầu thành ý!
Trong lúc đó, các quan viên khúc viện vào chỗ, bình tiệc rượu bắt đầu. Dựa theo thứ tự rút thăm, các nhà đem rượu đưa lên để đánh giá.
**Chương 153** Tiền thuế rượu thu vào tăng lên hàng năm, đã trở thành nguồn thu nhập thuế lớn của quan phủ, bởi vậy lần này bình tiệc rượu rất được coi trọng, khúc viện ngoài các quan viên của mình còn mời thêm mấy tửu đồ đức cao vọng trọng tới đánh giá, rất trịnh trọng.
Diệp Trản ý bảo Hương Lệ tiến lên rút thăm, Hương Lệ rút được thứ 20, cầm kết quả trong tay, bọn tiểu nhị đồng thời trong lòng lộp bộp một tiếng: Không tốt rồi.
Ai cũng biết càng về sau càng có hại: Tuy khúc viện chuẩn bị nước trà và nước lọc giúp các vị bình thẩm thanh khẩu, mỗi khi uống xong một loại rượu sẽ thanh khẩu, bảo đảm lần sau sẽ không ô nhiễm vị giác, nhưng hai mươi lượt sau thì khó nói, lại nói người ta đã bị những thứ kinh diễm ở phía trước làm choáng váng rồi, muốn trổ hết tài năng càng khó hơn.
Mấy lão bản khác cũng nhào lên xem Diệp Trản thương hại, thấy nàng rút được kết quả không tốt, có người tiếc hận thay nàng, có người an ủi nói biết đâu chừng lại có thứ tự tốt, còn có những người như Hoàng viên ngoại, tự nhiên là âm thầm đắc ý.
Hương Lệ lập tức tràn ngập tự trách, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Diệp Trản.
Diệp Trản lại vẻ mặt trấn định, cười cảm tạ hảo ý của mọi người, thậm chí còn có tâm tình nói lời dí dỏm: "Ta mà là người đầu tiên quá kinh diễm, chỉ sợ đối mọi người không tốt. Vẫn là áp trục thì hay hơn."
"Đây là cũng phải đi giáo tràng uống rượu sao?"
"Nghi địch say? Cái tên này vẫn là lần đầu tiên nghe."
"Mật gia tửu lâu ta biết, tửu lâu nhà ngươi ủ rượu à?"
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ hỏi không ngừng, muốn mua rượu lại không có.
Ngọc Tỷ Nhi có chút thất vọng, Diệp Trản nhìn ra nàng khẩn trương, nhỏ giọng khuyên nàng: "Chuyện này rất thường thấy, mọi người đều chờ kết quả bình tiệc rượu ở giáo tràng, nếu bình ra được quan lại khen ngợi mới có thể động thủ mua sắm." Nàng cũng là hỏi qua bạn bè trong hành hội mới biết được nguyên do ở đây.
Ngọc Tỷ Nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm, chính là nắm chặt tay Diệp Trản, rồi lại nhanh chóng khẩn trương lên.
Lát nữa đến giáo tràng, vạn nhất bình tiệc rượu không được thứ tự thì sao bây giờ?
Diệp Trản vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng thả lỏng, Ngọc Tỷ Nhi nhớ tới bàn lớn đồ ăn Diệp Trản làm trước khi xuất phát, mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm.
Giáo trường người rất đông, cơ hồ vai kề vai sát cánh, bên ngoài còn tràn đầy người, cửa đều có các nhà tửu phường dựng đài chào hàng, tập trung các đội du hành của các nhà, các đội đều hóa trang đổi mới hoàn toàn, đánh quảng cáo khẩu hiệu, cùng loại những cái tên "Quá bạch ủ lâu năm", "Ngọc lâu xuân", "Đỗ Khang lưu", họa cả thi tiên cùng Đỗ Khang phẩm rượu đồ, ấn loát hình ảnh nữ thần rượu "Nghi địch say" uống rượu lại càng bắt mắt, chọc cho mọi người liên tiếp nhìn chăm chú.
Có người có văn hóa liền bình luận: "Nghi địch say, chẳng lẽ là nữ thần tạo rượu Nghi Địch?" Quả nhiên thấy hàng ngũ "Nghi địch say" hơn phân nửa đều là nữ tử, các nàng khí thế mười phần, hăng hái tiến về phía trước. Vì thế vỗ tay khen ngợi: "Quả nhiên có thượng cổ di phong." Còn chưa bắt đầu bình chọn, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong sân, còn lại tửu phường tuy tức, nhưng cũng không có biện pháp: Các đội du hành này vốn dĩ là các nhà dùng bản lĩnh của mình.
Có kẻ động tâm tư xấu đi châm chọc Diệp Trản: "Sớm biết ngươi làm vậy, ta liền đi câu lan mướn mấy chục cô kiều nương tới." Hắn thanh âm rất lớn: "Nghe nói tửu phường các ngươi thật sự có người xuất thân từ câu lan?" Ngọc Tỷ Nhi nghe vậy đã muốn bạo phát. Càng khỏi phải nói những người xung quanh nghe thấy như Thẩm thị, Hương Lệ.
Lời này là mơ hồ cười nhạo Diệp Trản và tiểu nhị dùng nữ sắc mời chào khách nhân, đem các nàng cùng câu lan kỹ nữ đánh đồng, rất có tính nhục nhã.
Người kia ngoài cười nhưng trong không cười, liền chờ Diệp Trản bạo nộ, đám đông nhìn chăm chú hắn cũng không phải ngốc tử, đã sớm nghĩ kỹ ứng đối: Nếu Diệp Trản bạo nộ, chính mình liền nhẹ nhàng nói một câu: "Chỉ đùa một chút thôi mà, ngài sao đến mức không chịu nổi vui đùa như vậy?", Làm mọi người đều cảm thấy Diệp Trản chuyện bé xé ra to, không tôn trọng trưởng bối.
Nếu Diệp Trản nhịn xuống, tự nhiên trước mặt mọi người lưu lại một hình tượng kẻ bất lực.
Vô luận Diệp Trản ứng đối thế nào đều sẽ có hại, còn hắn thì không bị sao cả.
Thẩm thị nhớ tới xuất thân của mình, trong phút chốc liền đỏ hốc mắt, nàng bất chấp việc khóc lóc sợ liên lụy Diệp Trản, vội vàng muốn bước ra khỏi đội ngũ.
Lại bị Diệp Trản đỡ lấy cánh tay, đồng thời cao giọng hỏi: "Hoàng viên ngoại, chớ quên khúc viện sớm đã có điều khoản quy định, không được dùng những thủ đoạn thấp kém kia trên bình tiệc rượu." Không đợi hắn trả lời, nàng lại nói: "Nga, những điều khoản này khúc viện đã sớm phát qua, hay là Hoàng viên ngoại không coi thượng quan ra gì, không chịu xem kỹ?" Người nọ bị trước mặt mọi người mắng cho một trận, mặt mũi không chút ánh sáng, nhưng Diệp Trản trả lời có sách mách có chứng, hơn nữa lại là mình khiêu khích trước công chúng, làm ầm ĩ lên ngược lại khó coi, đành phải cắn răng cười làm lành: "Chỉ đùa một chút, lời nói vui đùa thôi mà." "Phải không? Chưa từng nghe qua Hoàng viên ngoại trời sinh tính hài hước à? Có ai biết không?" Diệp Trản không tính toán bỏ qua cho hắn, ngược lại hỏi người chung quanh, vẻ mặt thiên chân, tựa hồ thật sự muốn biết đáp án.
Những ông chủ vây xem bên cạnh sôi nổi nhẫn cười, mừng rỡ thấy Hoàng viên ngoại ăn thiệt, nghẹn lại cười nói: "Chưa từng nghe qua, không biết." Hoàng viên ngoại lúc này luống cuống tay chân, hắn ghen ghét Diệp Trản được chú ý nên muốn làm nhục nàng, nhưng không nghĩ tới chính mình bị đồng nghiệp trêu đùa.
Diệp Trản tiếp tục nói: "Xem ra mọi người đều đồng cảm với ta, bất quá, nói không chừng bàn đến chuyện dưới ba tấc, Hoàng viên ngoại bỗng nhiên thêm dí dỏm hài hước cũng nói không chừng." Dứt lời, nàng trên dưới đánh giá hắn một lần, lộ ra khinh thường cùng khinh bỉ.
"Ngươi? Ngươi?" Hoàng viên ngoại tức giận đến mặt trướng đỏ bừng, lén lút hạ lưu là một chuyện, còn khi trước chúng nhân thì ai mà không muốn trang đến phong nhã? Mắt thấy chính mình như vậy bị định tính là kẻ hạ lưu, chuyên thích mấy trò kéo đuôi bùn, đây không phải đại đại mất mặt sao?
Những người dưới lầu Mật gia tửu lâu ngẩng cao đầu, rất lấy làm kiêu hãnh vì lão bản.
Hương Lệ ôm bình rượu, cảm kích nhìn Diệp Trản một cái, khóe miệng giật giật, muốn nói cảm kích nhưng lại chưa nói, chỉ lặng lẽ đứng lại gần Diệp Trản.
Hoàng viên ngoại xám xịt trở về đội ngũ của mình, đầy mình tức giận, chỉ có thể oán hận thầm nghĩ: Chút nữa vào bình tiệc rượu, ông trời phù hộ cho tiểu nữ tử bên miệng còn hôi sữa trên đầu còn máu này một vố đau mới tốt! Tín đồ sẽ nguyện thắp ba ngày ba đêm đầu hương để cầu thành ý!
Trong lúc đó, các quan viên khúc viện vào chỗ, bình tiệc rượu bắt đầu. Dựa theo thứ tự rút thăm, các nhà đem rượu đưa lên để đánh giá.
**Chương 153** Tiền thuế rượu thu vào tăng lên hàng năm, đã trở thành nguồn thu nhập thuế lớn của quan phủ, bởi vậy lần này bình tiệc rượu rất được coi trọng, khúc viện ngoài các quan viên của mình còn mời thêm mấy tửu đồ đức cao vọng trọng tới đánh giá, rất trịnh trọng.
Diệp Trản ý bảo Hương Lệ tiến lên rút thăm, Hương Lệ rút được thứ 20, cầm kết quả trong tay, bọn tiểu nhị đồng thời trong lòng lộp bộp một tiếng: Không tốt rồi.
Ai cũng biết càng về sau càng có hại: Tuy khúc viện chuẩn bị nước trà và nước lọc giúp các vị bình thẩm thanh khẩu, mỗi khi uống xong một loại rượu sẽ thanh khẩu, bảo đảm lần sau sẽ không ô nhiễm vị giác, nhưng hai mươi lượt sau thì khó nói, lại nói người ta đã bị những thứ kinh diễm ở phía trước làm choáng váng rồi, muốn trổ hết tài năng càng khó hơn.
Mấy lão bản khác cũng nhào lên xem Diệp Trản thương hại, thấy nàng rút được kết quả không tốt, có người tiếc hận thay nàng, có người an ủi nói biết đâu chừng lại có thứ tự tốt, còn có những người như Hoàng viên ngoại, tự nhiên là âm thầm đắc ý.
Hương Lệ lập tức tràn ngập tự trách, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Diệp Trản.
Diệp Trản lại vẻ mặt trấn định, cười cảm tạ hảo ý của mọi người, thậm chí còn có tâm tình nói lời dí dỏm: "Ta mà là người đầu tiên quá kinh diễm, chỉ sợ đối mọi người không tốt. Vẫn là áp trục thì hay hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận