Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 83

"Đa tạ." Bùi Chiêu trả lời lưu loát.
Ngọc Tỷ Nhi: ...... Thôi vậy, dù sao vị này cũng là khách quen của tiệm, ra tay thưởng cũng hào phóng.
Bùi Chiêu tính tình thẳng thắn, sau khi hỏi ý kiến liền cầm một phần trứng gà giếng tử hình bát bảo đá cầu cơm nắm lên ăn.
Cũng may, cũng may là không bị bêu xấu. Ngọc Tỷ Nhi cảm tạ trời cao rủ lòng thương.
Mấy ngày nay, Bùi Chiêu thường thấy Diệp Trản tất bật thử hộp đồ ăn món ăn, lại chưa từng thưởng thức, hôm nay nếm thử quả nhiên không tầm thường, bày biện tinh xảo, hương vị đa dạng, nguyên liệu đẹp mắt lại ngon miệng, trách sao tỉ mỉ lên kế hoạch lâu như vậy.
Đợi hắn ăn xong, Ngọc Tỷ Nhi lại cầm một xiên ngỗng lê thịt dê đưa tới: "Bùi đại nhân nếm thử cái này." Bùi Chiêu càng ăn no thì nàng càng an toàn.
"Đa tạ." Bùi Chiêu nhận lấy, không chút nghi ngờ.
Xiên thịt dê này đã được Diệp Trản cải tiến, ngoài nướng thịt dê còn thêm rau trộn thịt dê, để tránh mỡ đông lại không ăn được.
Bùi Chiêu lấy xiên rau trộn, toàn thịt nạc dê, thanh mát không hề dầu mỡ.
Trước đây Bùi Chiêu chưa từng nghĩ rau trộn thịt dê cùng vàng nhạt ngỗng lê có thể xuyến cùng nhau, trông rất đẹp mắt và tinh xảo.
Khi ăn, một chút mùi tanh đều không có, thịt dê mềm mại tuy không có nước canh nhỏ giọt, nhưng hòa quyện gia vị rau trộn, không hề đơn điệu.
Ăn một miếng thịt dê lại ăn một miếng ngỗng lê, vị ngọt của trái cây tràn ngập khoang miệng, vị thịt dê không còn sót lại gì, đành phải ăn lại một miếng thịt dê.
Có hương trái cây làm nền, thịt dê tươi ngon càng thêm đậm đà, dường như đang cố gắng kéo dài thời gian thưởng thức món ngon.
"Độc đáo." Bùi Chiêu khen ngợi.
"Đó là tự nhiên." Ngọc Tỷ Nhi cũng tự hào về muội muội, "Đồ ăn muội muội ta làm tự nhiên là ngon nhất thiên hạ." Tiếng ve kêu râm ran, gió đưa hương hoa hòe tới, trong vườn một cây hợp hoan cao lớn rũ cành xuống, đóa hoa màu hồng phấn tua rua điểm xuyết giữa lá cây mềm mại như vũ, tiếng người ồn ào từ văn hội vọng vào, còn nghe được tiếng nhạc mơ hồ trong viện.
Ba người ăn cơm xong, uống trà, an nhàn nghe nhạc, cũng có chút thư thái.
"Vừa rồi muội muội nói chúng ta mới là hưởng thụ cảnh đẹp mãn viên. Quả nhiên không sai." Ngọc Tỷ Nhi cười tủm tỉm nói.
Tay Bùi Chiêu cầm chén trà khựng lại, hắn không ngờ Diệp Trản có cùng suy nghĩ với mình.
Trên vũ đài danh lợi kia, phồn hoa tựa gấm nhưng không ai tỉ mỉ thưởng thức hoa nở hoa tàn, ngược lại bọn họ ba người ngồi bên cạnh vườn, có thể cảm nhận gió, cảm nhận bóng cây che phủ. Bùi Chiêu cười nhìn cây hợp hoan rung rinh theo gió: "Diệp nhị tỷ nói đúng." Có lẽ do mấy người kết bạn, có lẽ do mỹ thực quá tinh xảo, Bùi Chiêu cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, đến khi thị nữ đến tìm Diệp Trản tính tiền, chính hắn cũng thấy nhanh vậy đã hết rồi.
Quả không hổ là tôi tớ nhà quý tộc, thị nữ nhìn Bùi Chiêu, tuy rằng kỳ lạ nhưng không lên tiếng, chỉ đưa cho Diệp Trản một túi tiền: "Ngươi xem có đủ không." Túi tiền đựng 25 lượng bạc, Diệp Trản kiểm kê hai lần rồi gật đầu: "Không sai." Thị nữ lại đưa hai dải gấm lụa cho nàng: "Đây là lụa gói hoa giả trên cây, giờ vô dụng, cho ngươi mang về may quần áo." Diệp Trản cảm ơn, loại gấm này cho dù ở thời hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển 1 mét cũng đáng giá cả ngàn tệ, ở cổ đại đúng là thứ tốt.
Nàng cầm túi tiền bạc, nói lời cảm tạ rồi cùng hai người rời đi.
Thị nữ nhìn bóng lưng mấy người, cuối cùng nghĩ ra, kinh ngạc nói với tiểu tỳ nữ: "Vị công tử kia chẳng phải một trong những khách được mời hôm nay sao? Sao lại bỏ tiệc đi cùng nữ đầu bếp?" Chẳng trách nàng vừa rồi nhìn vị khách này quen mặt, khách nhân tuấn mỹ luôn để lại ấn tượng.
Tiểu tỳ nữ che miệng cười: "Tỷ tỷ là người nổi tiếng thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ?" Chẳng phải ra ngoài uống rượu thấy nữ đầu bếp này xinh đẹp, nên cố ý bắt chuyện.
Thị nữ cũng cười: "Nguyên lai là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu." Vị nữ đầu bếp kia vừa xinh đẹp lại lanh lợi thông minh, bị để ý cũng khó tránh, chẳng qua vị công tử kia ngồi ở trong khách hẳn là địa vị không thấp, sao lại hạ mình đi để ý đến một nữ đầu bếp?
"Bùi đại nhân, ngài không đi làm việc sao?" Diệp Trản thấy yến hội đã tàn, cho rằng Bùi Chiêu hẳn là có việc.
Bùi Chiêu lắc đầu: "Không cần." Diệp Trản nghĩ có lẽ chủ nhà lạnh nhạt khiến hắn không vui, nên không nhắc lại.
Bùi Chiêu đi xe ngựa tới, Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi cũng tiện đường đi xe ngựa, Ngọc Tỷ Nhi lần đầu ngồi xe ngựa riêng, rất tò mò, nhưng cũng kìm chế không nhìn lung tung.
Ngược lại Bùi Chiêu tự mình lấy hộp đựng điểm tâm ra mời nàng ăn: "Đây là mẫu thân ta để lại cho ta mang theo khi phá án." Ngọc Tỷ Nhi: Đúng là rớt vào hũ gạo.
Đến hẻm Thán Tràng, Bùi Chiêu thả hai người xuống, hai chị em Diệp Trản thành tâm cảm tạ hắn: "Đa tạ Bùi đại nhân."
Lúc này hai chị em nhất trí cảm thấy Bùi đại nhân là người hòa nhã, tốt bụng.
Bùi Chiêu mỉm cười gật đầu, nhìn họ vào ngõ nhỏ về nhà rồi mới hạ rèm xe xuống.
Đại Rìu và Tên Gọi liếc nhau: Chuyện gì thế này?
Thiếu gia đang dự tiệc, rõ ràng là tham gia văn hội sao lại gặp gỡ nữ đầu bếp?
Chưa hết, cuối cùng hắn còn cùng nữ đầu bếp trở về Biện Kinh, lại còn hòa nhã đưa cô vào tận nhà.
Đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, chưa từng thấy thiếu gia đối với cô gái nào khác ngoài đối tượng tình nghi như vậy.
Lẽ nào...... Nữ đầu bếp này mang trọng án?
Liên hệ đến việc thiếu gia đang điều tra vụ đôi tình lữ tuẫn tình, hai người lập tức nhìn nhau: Diệp nhị tỷ có thể là nghi phạm.
Bởi vậy khi trở về Bùi phủ, hai người nhất trí trả lời phu nhân khi được hỏi về việc gần đây thiếu gia có để ý đến ai: "Không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận