Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 201
mật Phượng Nương đương nhiên là chọn hai cái tinh xảo nhất: “Ta bảo người mang đến phủ Trưởng công chúa.” Lần trước Tố Như đến phủ như một sự kiện lớn, làm nàng vênh váo tận lâu, từ đó đối với phủ Trưởng công chúa càng thêm nhiệt tình.
Diệp Trản nhất thời nổi hứng điêu khắc, nghĩ bàn nhà mình không đủ chỗ bày, dứt khoát bảo Kim ca nhi mang đến quán ăn: “Vừa hay Thanh nương tử tối nay mở hàng, bày ở cửa tiệm cũng giúp nàng thu hút chút khách.” Nghĩ một lát lại gọi Kim ca nhi: “Ca ca đi mời cả Bồng Nhụy đến đi? Hôm nay ngày lễ nàng một mình khó tránh khỏi cô đơn.” Bồng Nhụy gặp những ngày hội thế này thường cùng Thanh nương tử ở trong tiệm giúp đỡ coi như là ăn Tết, nhưng hôm nay nghe nói Thanh nương tử cũng muốn đóng cửa sớm về nhà cầu Chức Nữ được khéo tay, vả lại Bồng Nhụy ban ngày đã mệt nhọc một ngày, chi bằng buổi tối cùng nhau tới đây nghỉ ngơi cho thoải mái.
Đợi Bồng Nhụy theo Kim ca nhi vào cửa Diệp gia, đã thấy Diệp Trản đang dạy Ngọc Tỷ nhi làm bí đao chung cái lẩu.
Ngọc Tỷ nhi hăm hở học tập, kết quả tay vừa trượt làm hỏng một cái bí đao chung, đang ủ rũ, Diệp Trản liền nảy ra ý kiến: “Không bằng làm bí đao chung cái lẩu.” Dù sao hôm nay ăn Tết lười làm tỉ mỉ một bàn lớn đồ ăn, không bằng nấu lẩu, mọi người muốn ăn gì thì thả cái đó.
Nhen một cái bếp lò nhỏ, đặt lên một cái nồi bắt đầu đun.
Bí đao điêu hỏng cắt bỏ phần đầu đuôi cho vào nồi, bên trong bí đao chung đổ canh nấm đông cô sườn, trong nồi cũng đổ nước, cứ vậy mà đun.
Thấy Bồng Nhụy tiến vào, Diệp Trản vội vàng đón nàng: “Mau tới đây giúp đỡ.” Bồng Nhụy vốn còn có chút thấp thỏm, dù sao ngày lễ đi theo người khác ăn Tết, xét cho cùng có chút áy náy, kết quả bị Diệp Trản không chút khách khí kéo qua làm việc, vẻ không tự nhiên trên người tức khắc biến mất. Nàng tự nhiên mà làm qua giúp đỡ.
Hôm nay khắp thành bán giả Tịnh Đế Liên, Diệp Trản liền tính làm thêm một cái đài sen cá bao.
Đây là một món ăn theo phong cách Tống, tương đối thanh đạm lịch sự tao nhã, hợp với thẩm mỹ đang thịnh hành.
Phải chọn nụ non, đó là những đài sen nhỏ màu vàng nhạt khi hoa sen còn chưa tàn héo, hái xuống, rửa sạch rồi khoét rỗng.
Lại dùng thìa cạo thịt cá cho vào trong đài sen, sau đó úp ngược lại, lót lá sen dưới đáy đĩa, cho vào nồi hấp chín.
Hấp chín xong xuôi mới gọi người nhà ra ăn cơm: “Ăn cơm rồi.” Trên bàn bày đầy một bàn, ở giữa là bí đao chung cái lẩu nóng hổi, bên cạnh bày đài sen cá bao, xảo quả, các loại trái cây thịt. Còn có hoa quả tỉa để trang trí bàn.
Người Diệp gia đã quen Diệp Trản làm đủ loại mỹ thực, lại rất tò mò về cái lẩu bí đao chung này: “Sao bày lên bàn toàn là thịt tươi rau sống?” "Cái này gọi là cái lẩu, là chúng ta tự mình cho vào bí đao chung nấu chín." Diệp Trản trả lời.
“Ra là bảo chúng ta tự nấu.” Diệp Li hiểu ra, không chút khách khí trút một đĩa thịt heo thái lát vào bí đao chung, “Như vậy có đúng không?” “Đúng, đúng.” Diệp Trản vừa chỉ điểm nàng, vừa đưa bát nước chấm đã pha chế sẵn cho mọi người: “Ở đây có các loại gia vị, chấm nguyên liệu nấu ăn trong nồi, tùy ý mình thêm nếm.” “Tùy theo ý mình nêm nếm?” Người nhà Diệp gia đều hứng thú. Trước đây ăn cơm đều do người giữ bếp pha chế hương vị, sao đến lúc này lại muốn tự mình làm?
Bồng Nhụy bận rộn một hồi cũng dần dần tự nhiên hơn, còn mạnh dạn trêu ghẹo Diệp Trản: “Nói là tới nhà ngươi tìm đồ ăn ngon, sao còn phải ta tự động tay động chân? Chẳng lẽ dạo này bái kiến Y Nha đại nhân nên giờ giàu có rồi?” Mọi người gọi cải thiện thức ăn là "Tìm đồ ăn ngon", chính là xuất phát từ việc tế bái Y Nha, cho nên mới có câu nói đó.
Diệp Trản cười không nói, Ngọc Tỷ nhi thì chỉ vào lát thịt đã từ màu hồng nhạt biến sang trắng trong nồi: “Cái này ăn được chưa?”
Chương 85: Bên trong bí đao chung có nấm đông cô củ sen cùng sườn, sau khi hầm nhừ thì hương vị của các loại nguyên liệu đã ngấm vào canh, ngay cả bí đao vốn dùng làm vật chứa cũng đã hầm đến mềm ngon.
Kim ca nhi chia cho mọi người mỗi người một chén: “Nếm thử vị canh trước đi.” Sườn mềm nhừ, bí đao thơm ngọt, uống ngụm canh vào người ấm hẳn lên, lúc này mới bắt đầu bỏ các loại thức ăn vào nồi.
Một lát sau nguyên liệu nấu ăn đều nổi lên, vớt ra bàn, bắt chước Diệp Trản nhúng vào nước chấm.
Chà, hương vị này thật không tệ, nguyên liệu vừa vớt từ trong nồi ra còn nóng hổi, thịt mềm mại, củ sen giòn tan, sụn trong sườn sần sật, lại thêm nước chấm hợp khẩu vị, đích xác mỹ vị.
Hơn nữa muốn ăn gì thì tùy ý lấy trên bàn, nhờ vậy mà có một loại cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Khi nguyên liệu nấu ăn trong nồi đã sôi sùng sục còn có thể nếm thử đài sen cá bao, hương sen nhè nhẹ ngấm vào thịt cá, thịt cá lại được nạo bằng thìa nên không có chút xương nào, ăn vào thịt mịn, rất tươi ngon.
Cả nhà ăn no căng bụng, lúc này mới ba chân bốn cẳng giúp nhau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cầu Chức Nữ được khéo tay.
Bày bàn cúng lên vạt áo ánh trăng, bày biện xung quanh nào xảo quả, nào trái cây tỉa cùng Ma Hạt Nhạc, trịnh trọng thắp lư hương, dâng hương cầu Chức Nữ được khéo tay.
Các nữ quyến náo nức tiến lên cầu Chức Nữ được khéo tay, Diệp Đại Phú nhìn hai đứa con trai, lẩm bẩm một câu: “Trong nhà không có đứa trẻ con nào, nếu không tiểu nhi cũng có thể đi cầu Chức Nữ được khéo tay.” Bất quá nói xong lại tự trách: “Là cha vô dụng, không để dành được tiền cho các ngươi, nếu không với nhân phẩm tài cán của con ta, tự nhiên có người đến cửa cầu thân.” Kim ca nhi ha ha cười: “Cha, với nhân phẩm tài cán của con trai cha, không bị bắt vào đại lao phủ Khai Phong đã coi như tổ tông dưới suối vàng phù hộ rồi, cha còn mơ mộng gì chuyện cầu hôn nữa.” Diệp Đại Phú: … Kim ca nhi trước đây theo đám cậu ấm ăn chơi đích xác làm không ít chuyện mờ ám, cũng may hắn luôn tỉnh táo không dấn sâu, nếu không giờ đã sớm làm kẻ chịu tội thay rồi.
mật Phượng Nương cầu Chức Nữ được khéo tay nội dung rất đơn giản: “Làm lên quan bà mối, trở thành bà mối giỏi nhất mười phố tám phường, sinh ý ùn ùn kéo đến.” Lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Giật dây nhân duyên không bị đến nhà đánh nhau.” Làm mối lái chỉ có điểm này không tốt, sau khi nam nữ cưới nhau mà cãi nhau thì lại đổ tại bà mối “Nếu không phải bà thì sao tôi lại lấy (gả) cái loại người như thế này!”
Diệp Trản nhất thời nổi hứng điêu khắc, nghĩ bàn nhà mình không đủ chỗ bày, dứt khoát bảo Kim ca nhi mang đến quán ăn: “Vừa hay Thanh nương tử tối nay mở hàng, bày ở cửa tiệm cũng giúp nàng thu hút chút khách.” Nghĩ một lát lại gọi Kim ca nhi: “Ca ca đi mời cả Bồng Nhụy đến đi? Hôm nay ngày lễ nàng một mình khó tránh khỏi cô đơn.” Bồng Nhụy gặp những ngày hội thế này thường cùng Thanh nương tử ở trong tiệm giúp đỡ coi như là ăn Tết, nhưng hôm nay nghe nói Thanh nương tử cũng muốn đóng cửa sớm về nhà cầu Chức Nữ được khéo tay, vả lại Bồng Nhụy ban ngày đã mệt nhọc một ngày, chi bằng buổi tối cùng nhau tới đây nghỉ ngơi cho thoải mái.
Đợi Bồng Nhụy theo Kim ca nhi vào cửa Diệp gia, đã thấy Diệp Trản đang dạy Ngọc Tỷ nhi làm bí đao chung cái lẩu.
Ngọc Tỷ nhi hăm hở học tập, kết quả tay vừa trượt làm hỏng một cái bí đao chung, đang ủ rũ, Diệp Trản liền nảy ra ý kiến: “Không bằng làm bí đao chung cái lẩu.” Dù sao hôm nay ăn Tết lười làm tỉ mỉ một bàn lớn đồ ăn, không bằng nấu lẩu, mọi người muốn ăn gì thì thả cái đó.
Nhen một cái bếp lò nhỏ, đặt lên một cái nồi bắt đầu đun.
Bí đao điêu hỏng cắt bỏ phần đầu đuôi cho vào nồi, bên trong bí đao chung đổ canh nấm đông cô sườn, trong nồi cũng đổ nước, cứ vậy mà đun.
Thấy Bồng Nhụy tiến vào, Diệp Trản vội vàng đón nàng: “Mau tới đây giúp đỡ.” Bồng Nhụy vốn còn có chút thấp thỏm, dù sao ngày lễ đi theo người khác ăn Tết, xét cho cùng có chút áy náy, kết quả bị Diệp Trản không chút khách khí kéo qua làm việc, vẻ không tự nhiên trên người tức khắc biến mất. Nàng tự nhiên mà làm qua giúp đỡ.
Hôm nay khắp thành bán giả Tịnh Đế Liên, Diệp Trản liền tính làm thêm một cái đài sen cá bao.
Đây là một món ăn theo phong cách Tống, tương đối thanh đạm lịch sự tao nhã, hợp với thẩm mỹ đang thịnh hành.
Phải chọn nụ non, đó là những đài sen nhỏ màu vàng nhạt khi hoa sen còn chưa tàn héo, hái xuống, rửa sạch rồi khoét rỗng.
Lại dùng thìa cạo thịt cá cho vào trong đài sen, sau đó úp ngược lại, lót lá sen dưới đáy đĩa, cho vào nồi hấp chín.
Hấp chín xong xuôi mới gọi người nhà ra ăn cơm: “Ăn cơm rồi.” Trên bàn bày đầy một bàn, ở giữa là bí đao chung cái lẩu nóng hổi, bên cạnh bày đài sen cá bao, xảo quả, các loại trái cây thịt. Còn có hoa quả tỉa để trang trí bàn.
Người Diệp gia đã quen Diệp Trản làm đủ loại mỹ thực, lại rất tò mò về cái lẩu bí đao chung này: “Sao bày lên bàn toàn là thịt tươi rau sống?” "Cái này gọi là cái lẩu, là chúng ta tự mình cho vào bí đao chung nấu chín." Diệp Trản trả lời.
“Ra là bảo chúng ta tự nấu.” Diệp Li hiểu ra, không chút khách khí trút một đĩa thịt heo thái lát vào bí đao chung, “Như vậy có đúng không?” “Đúng, đúng.” Diệp Trản vừa chỉ điểm nàng, vừa đưa bát nước chấm đã pha chế sẵn cho mọi người: “Ở đây có các loại gia vị, chấm nguyên liệu nấu ăn trong nồi, tùy ý mình thêm nếm.” “Tùy theo ý mình nêm nếm?” Người nhà Diệp gia đều hứng thú. Trước đây ăn cơm đều do người giữ bếp pha chế hương vị, sao đến lúc này lại muốn tự mình làm?
Bồng Nhụy bận rộn một hồi cũng dần dần tự nhiên hơn, còn mạnh dạn trêu ghẹo Diệp Trản: “Nói là tới nhà ngươi tìm đồ ăn ngon, sao còn phải ta tự động tay động chân? Chẳng lẽ dạo này bái kiến Y Nha đại nhân nên giờ giàu có rồi?” Mọi người gọi cải thiện thức ăn là "Tìm đồ ăn ngon", chính là xuất phát từ việc tế bái Y Nha, cho nên mới có câu nói đó.
Diệp Trản cười không nói, Ngọc Tỷ nhi thì chỉ vào lát thịt đã từ màu hồng nhạt biến sang trắng trong nồi: “Cái này ăn được chưa?”
Chương 85: Bên trong bí đao chung có nấm đông cô củ sen cùng sườn, sau khi hầm nhừ thì hương vị của các loại nguyên liệu đã ngấm vào canh, ngay cả bí đao vốn dùng làm vật chứa cũng đã hầm đến mềm ngon.
Kim ca nhi chia cho mọi người mỗi người một chén: “Nếm thử vị canh trước đi.” Sườn mềm nhừ, bí đao thơm ngọt, uống ngụm canh vào người ấm hẳn lên, lúc này mới bắt đầu bỏ các loại thức ăn vào nồi.
Một lát sau nguyên liệu nấu ăn đều nổi lên, vớt ra bàn, bắt chước Diệp Trản nhúng vào nước chấm.
Chà, hương vị này thật không tệ, nguyên liệu vừa vớt từ trong nồi ra còn nóng hổi, thịt mềm mại, củ sen giòn tan, sụn trong sườn sần sật, lại thêm nước chấm hợp khẩu vị, đích xác mỹ vị.
Hơn nữa muốn ăn gì thì tùy ý lấy trên bàn, nhờ vậy mà có một loại cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Khi nguyên liệu nấu ăn trong nồi đã sôi sùng sục còn có thể nếm thử đài sen cá bao, hương sen nhè nhẹ ngấm vào thịt cá, thịt cá lại được nạo bằng thìa nên không có chút xương nào, ăn vào thịt mịn, rất tươi ngon.
Cả nhà ăn no căng bụng, lúc này mới ba chân bốn cẳng giúp nhau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cầu Chức Nữ được khéo tay.
Bày bàn cúng lên vạt áo ánh trăng, bày biện xung quanh nào xảo quả, nào trái cây tỉa cùng Ma Hạt Nhạc, trịnh trọng thắp lư hương, dâng hương cầu Chức Nữ được khéo tay.
Các nữ quyến náo nức tiến lên cầu Chức Nữ được khéo tay, Diệp Đại Phú nhìn hai đứa con trai, lẩm bẩm một câu: “Trong nhà không có đứa trẻ con nào, nếu không tiểu nhi cũng có thể đi cầu Chức Nữ được khéo tay.” Bất quá nói xong lại tự trách: “Là cha vô dụng, không để dành được tiền cho các ngươi, nếu không với nhân phẩm tài cán của con ta, tự nhiên có người đến cửa cầu thân.” Kim ca nhi ha ha cười: “Cha, với nhân phẩm tài cán của con trai cha, không bị bắt vào đại lao phủ Khai Phong đã coi như tổ tông dưới suối vàng phù hộ rồi, cha còn mơ mộng gì chuyện cầu hôn nữa.” Diệp Đại Phú: … Kim ca nhi trước đây theo đám cậu ấm ăn chơi đích xác làm không ít chuyện mờ ám, cũng may hắn luôn tỉnh táo không dấn sâu, nếu không giờ đã sớm làm kẻ chịu tội thay rồi.
mật Phượng Nương cầu Chức Nữ được khéo tay nội dung rất đơn giản: “Làm lên quan bà mối, trở thành bà mối giỏi nhất mười phố tám phường, sinh ý ùn ùn kéo đến.” Lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Giật dây nhân duyên không bị đến nhà đánh nhau.” Làm mối lái chỉ có điểm này không tốt, sau khi nam nữ cưới nhau mà cãi nhau thì lại đổ tại bà mối “Nếu không phải bà thì sao tôi lại lấy (gả) cái loại người như thế này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận