Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 113

Ở thời cổ đại, nông hộ đương nhiên được coi là gia đình trong sạch. Nông thôn địa chủ cho con cháu đi học, nếu thi đỗ thì có thể "cá chép hóa rồng", từ đó nhà cao cửa rộng, vực dậy gia đình sa sút. Trong quan trường có không ít quan viên khởi nghiệp theo con đường này, ngay cả Đỗ gia cũng vậy, hiện giờ vẫn còn điền trang ở khắp nơi thôn quê.
Đại phu nhân thu hồi thái độ khinh mạn trước đó, sai nha hoàn pha trà lại.
Rồi lại nghe Mật Phượng Nương kể mấy năm nay tìm con thế nào, trải qua các loại nhân tình ấm lạnh, sự đời nóng lạnh, nhất thời khiến trên dưới Đỗ gia đều nghe nhập thần.
Lão thái thái, đại phu nhân thì đã từng trải, có thể cảm nhận được sự chua xót trong đó.
Các vị tiểu thư, thiếu phu nhân còn trẻ tuổi, ở khuê phòng nhàm chán, chưa từng nghe những thăng trầm của cuộc đời, đem chuyện này nghe như truyện kể mua vui.
Các bà tử, nha hoàn hầu hạ bên cạnh thì cảm khái thân thế, các nàng có người bị người nhà bán đi, có người bị bắt cóc, nhất thời đều cảm động trước tấm lòng của đôi vợ chồng này, lại nhớ thương cha mẹ mình.
Mật Phượng Nương lại khéo ăn khéo nói, kể chuyện rất sinh động. Lúc kể đến chỗ khổ sở thì cả nhà thái thái, nương tử đều rơi nước mắt, kể đến chỗ khôi hài thì cả phòng cười vang, hệt như nữ thuyết thư ở công viên giải trí lớn nhất Biện Kinh.
"Đứa bé đến phủ chúng ta cũng là tạo hóa. Không ngờ vòng đi vòng lại tu thành chính quả, có thể thấy được tích đức hành thiện ắt có Bồ Tát phù hộ." Đỗ lão thái thái nghe xong câu chuyện liền chắp tay trước ngực, cảm tạ chư thiên thần phật.
Mật Phượng Nương thử thăm dò nói theo: "Đúng vậy, có người còn nói muốn bái tạ thần linh."
"Không sai, tâm thành tắc linh." Lão phu nhân liên tục gật đầu.
Biết lão phu nhân một lòng tin theo Phật giáo, Mật Phượng Nương lập tức hết lời khen ngợi mấy ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng ở Biện Kinh: "Mấy ngày trước ta vừa đi mấy ngôi miếu cầu bái, đều là những nơi tốt lành, nói cũng lạ, ta vốn tâm thần bất an, ngủ không ngon, ăn không được, ai ngờ đi bái một chuyến xong liền thấy trong lòng mọi lo lắng đều tan biến, về nhà ngủ một giấc thật ngon." Đi chùa thắp hương phải leo núi vượt suối, còn phải trèo lên các loại bậc thang, về nhà mệt đến ngã đầu liền ngủ, đương nhiên chẳng còn tâm trí nào để phiền muộn.
"Ồ?" Lão phu nhân quả nhiên hứng thú, "Ngươi lại thành kính như vậy, hổ thẹn hổ thẹn, lão thân cũng chỉ thường ở nhà cúng bái, không bằng ngươi để tâm như thế."
"Có người quá đa lợi ích, cái gì giáo cũng tin, ta thì lại cảm thấy, chi bằng chỉ tin một thứ, cái gọi là tâm thành tắc linh." Mật Phượng Nương nói đạo lý rõ ràng.
Diệp Trản cùng Ngọc Tỷ Nhi liếc nhau: Nếu nhớ không lầm thì Mật Phượng Nương rõ ràng đã bái hết các đạo giáo, Phật giáo, Ma Ni giáo, Bái Hỏa giáo ở Biện Kinh, không câu nệ tôn giáo nào, cái gì cũng không bỏ... Bên kia, sương lão phu nhân và Mật Phượng Nương càng nói càng hợp ý, hai người liền giao lưu về những ngôi chùa nổi tiếng quanh Biện Kinh: Thiết Phật Tự, chùa Đại Tướng Quốc, Cảnh Đức Tự.
Mật Phượng Nương rõ ràng cũng chỉ đi vài lần, vậy mà thuộc làu làu: "Chùa Đại Tướng Quốc miếu vũ túc mục, Thiết Phật Tự có đồ chay ngon phát miễn phí, Cảnh Đức Tự có một cây bạch quả, nghe nói mấy trăm năm tuổi."
Còn hết lời khen ngợi Diệp Trản: "Trản Nhi nhà ta còn ở chùa Đại Tướng Quốc làm một bữa cơm chay, tiểu hương di trong chùa nói còn ngon hơn bình thường."
"Ồ?" Đỗ gia lão phu nhân kinh ngạc, "Đồ chay chùa Đại Tướng Quốc không tệ, nếu được các sư phụ ở đó khen ngợi, chắc là hương vị không tồi."
"Đó là đương nhiên." Mật Phượng Nương vẻ mặt tự hào, "Còn có tin chúng mời Trản Nhi nhà ta đi nấu cơm. Tiệc mừng thọ Đào Biên Tu Gia lão phu nhân, đó là Trản Nhi nhà ta vào bếp."
"Một bàn đồ chay khiến mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi, sau đó lại có vài vị phu nhân ăn chay mời Trản Nhi nhà ta đi trổ tài, các nàng đều nói tay nghề của nhị tỷ nhi nhà ta có thể làm đồ chay còn đậm đà hơn ăn thịt, hiện giờ giới ăn chay đều lấy việc tiệc mừng thọ có nhị tỷ nhi nhà ta vào bếp làm vinh." Mật Phượng Nương thổi phồng đến mặt mày hớn hở.
Rõ ràng chỉ là đi nấu ăn, qua lời nàng kể lại nghe như người ta cầu Diệp Trản nấu ăn vậy.
Nói qua nói lại, lão phu nhân cũng hứng thú: "Không biết là tay nghề cỡ nào..."
"Tổ mẫu hôm nay cơm trưa còn ăn điểm tâm người khác đưa tới, sao giờ lại không nhớ?" Đỗ tam nương tử thuận thế làm nũng.
"Chính là món điểm tâm kia? Cũng không tệ." Lão phu nhân ngẩng đầu lên nghĩ ngợi, "Mềm thơm, kẹp các loại quả nhân có nhân?"
"Đúng là." Đỗ tam nương cười nói, "Diệp Trản đưa phương thuốc cho con rồi, quay đầu lại con sai phòng bếp làm ra rồi mang sang cho tổ mẫu."
Cháu gái hiếu thuận, lão thái thái cười càng thêm thoải mái: "Đã làm điểm tâm ngon như vậy, tháng sau trong nhà hoa quỳnh nở muốn mời chút thân thích lại đây, còn muốn nhờ nhà ngươi làm vài món điểm tâm ta đem tặng người."
"Chuyện nhỏ thôi, ngài mở lời nhà con đương nhiên là chạy nhanh bị tề." Mật Phượng Nương vỗ ngực vang trời, "Ngài cứ yên tâm đi, những việc này khẳng định bố trí thỏa đáng."
So với Diệp Trản, Đỗ gia lão thái thái lại thích Ngọc Tỷ Nhi hơn.
Ngay cả Mật Phượng Nương cũng không ngờ đến. Rõ ràng Trản tỷ nhi càng thêm thành thục ổn trọng, tiến thối có chừng mực.
Diệp Trản ngẫm lại, chỉ e là Ngọc Tỷ Nhi đơn thuần trong sáng, chăm chú nhìn điểm tâm đãi khách với tất cả tâm ý, càng giống một đứa trẻ. Lão phu nhân cả đời nhìn quen những thục nữ và kẻ vụ lợi, giờ già rồi lại trở về bản nguyên, tự nhiên càng thưởng thức những người ngây thơ.
Trên làm dưới theo, trách không được người được cất nhắc nhất trong viện tam nương tử chính là Thạch Lựu hoạt bát ngây thơ.
Lão phu nhân kéo Ngọc Tỷ Nhi đến bên cạnh, hỏi nàng thích ăn gì, việc nhà đều làm gì, cười nói: "Cái con bé này nhà ngươi, nhìn cũng không tệ."
"Là không tệ." Mật Phượng Nương nói về con gái đương nhiên tự hào, "Ba cô con gái nhà tôi mỗi đứa một vẻ." Bất quá nàng nghĩ lại thở dài.
"Sao lại thở dài?" Lão phu nhân quả nhiên hỏi.
Mật Phượng Nương liền cười làm lành: "Mấy đứa con gái nhà tôi cũng được việc, chỉ tiếc một điều, tôi rốt cuộc là nông hộ, trong nhà chỉ biết dạy chúng thô thiển biết mấy chữ, muốn ngâm thơ đối cú thì không được. Hôm nay vào phủ, thấy các cháu gái trước mặt lão phu nhân đều như những tiên nữ khó gặp, chắc là nhờ ngài dạy dỗ. Tôi thấy mấy đứa con gái cũng gan hùm mật gấu, muốn dạy dỗ con gái nhà mình học được một hai thành khí phái như con gái quý phủ, nhưng rốt cuộc mời không nổi nữ tiên sinh, không biết trong phủ dạy dỗ các tiểu nương tử có biện pháp gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận