Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 134
Canh gà trong tiệm được ninh nấu từ nước cốt, vì vậy hương vị cực kỳ đậm đà, tươi ngon. Mười mấy loại phối liệu trang bị cùng gà mái già béo ngậy cùng xương heo ninh ra nước cốt, một ngụm uống xuống chất keo tràn đầy, rất nhiều hương vị ở đầu lưỡi quanh quẩn.
Cùng canh gà nồng đậm hình thành đối lập rõ rệt chính là bánh hoa mai thanh đạm.
Bánh mỏng như cánh ve, gần như vào miệng liền tan, khẽ nếm liền hóa ra, hương hoa mai bên trong thoang thoảng như có như không, gần như không nếm được, nhưng ở một vài khoảnh khắc lơi lỏng lại có thể nếm được một ngụm hương hoa mai.
Tựa như đi lại trong rừng hoa mai, nếu không chú ý mới có thể chợt ngửi được một ngụm hương hoa mai.
Bùi Chiêu rất nhanh liền ăn xong hai món.
Lúc tính tiền, Diệp Trản còn cố ý lại đây hỏi một câu: “Bùi đại nhân, có hợp khẩu vị không ạ?”
“Ngon. Triền ti thỏ làm hương ngon miệng, canh bánh hoa mai thanh đạm dịu lòng.” Bùi Chiêu nghiêm túc trả lời.
Diệp Trản yên lòng, lại thấy chén canh trên bàn sạch sẽ, liền biết Bùi Chiêu không nói dối. Nàng còn lo lắng mình làm bậy không hợp khẩu vị Bùi Chiêu.
Bùi Chiêu đi rồi, Ngọc Tỷ Nhi lại buồn bực: Vừa rồi Bùi đại nhân gọi món ăn không phải nói muốn ăn món hắn ngày xưa thích ăn sao?
Nhưng triền ti thỏ và canh bánh hoa mai đều là món mới mà? Sao Bùi đại nhân lại không chỉ ra, chẳng lẽ nàng nhớ lầm?
Nàng lắc đầu, đem chuyện này để sau đầu, chuyên tâm chờ Ngọc Tỷ Nhi đến làm món triền ti thỏ cho mình.
* Gió đêm thổi thành tiếng ồn ào náo động của Biện Kinh vào mặt.
Gió giữa hè dù là buổi tối đều mang theo hơi ấm, nhưng không khô nóng, ngược lại làm người thoải mái dễ chịu thả lỏng cả người.
Bùi Chiêu bước trên đường cái qua phố xá sầm uất, tùy ý mình đắm chìm trong gió đêm ngày hè, nhưng thân hình vẫn đoan chính, không giống đám tử đệ phù lãng đi ngang qua xiêu vẹo dựa vào rồi lại bước một đoạn, lưng hắn vẫn thẳng tắp, không hề lơi lỏng.
Ven đường có người rao hàng: “Tay da, tay da, ai mua tay da đẹp không? Đến mà xem nhìn qua xem đi.” Nếu là lúc khác Bùi Chiêu sẽ không nhìn lại, nhưng lúc này hắn ghìm dây cương ngựa, dừng bước chân, mở miệng gọi người bán hàng rong kia: “Muốn một bộ tay da.”
“Được thôi, quan gia.” Người bán hàng rong nhìn ra Bùi Chiêu là khách hàng lớn, dự cảm có mối làm ăn lớn, cười tươi chào hàng.
“Tiểu nhân có da trâu, mềm dẻo nhất, dùng bền; có da báo, ngài nhìn hoa văn này xem, kiểu dáng này, trông mới uy phong? Còn có da dê này, mềm mại sát tay chưa? Đeo bắn tên khẳng định không vướng tay, cưỡi ngựa nhất định có thể phòng ngừa dây cương làm chai ngón tay.” Người bán rong ra sức giới thiệu bảo vật trấn điếm trên gánh của mình.
Bùi Chiêu lại chỉ vào một đôi đỏ thẫm phía trên: “Muốn đôi da hươu kia.”
Người bán hàng rong “ồ” một tiếng, ra là mua cho nữ quyến, hắn lập tức chuyển sang kiểu quảng cáo khác: “Mặt trên còn vẽ kim ngân, lại thêu hoa, đeo lên đẹp lắm ạ.”
“Không cần đẹp.” Bùi Chiêu nhận lấy tay da cẩn thận đánh giá, “Đủ chắc chắn là được.” Nhìn ngược sáng đảm bảo không có kẽ hở để hơi nước phá tan sau lúc này mới vừa lòng thanh toán tiền.
“Khách quan đi thong thả.” Người bán hàng rong mừng rỡ.
Lại thấy vị khách kia nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ở đâu bán cái móc lấy đồ?”
“Móc lấy đồ?”
“Chính là cầm nó có thể với được đồ vật trên cao ấy, bằng gỗ.”
Người bán hàng rong bừng tỉnh: “Ngài nói cái đó à, tiệm tạp hóa có đấy, ở trong tiệm đối diện kia.” Hắn vừa nhìn tiền trong tay, vừa nhìn bóng lưng khách hàng thắc mắc: Một công tử nhà giàu như vậy, mua bao tay thì thôi, mua cái móc lấy đồ, thứ hay dùng trong việc nhà làm gì?
Chương 54 Sáng sớm, Diệp Trản cùng hai người đến cửa hàng, Thanh Nương Tử nghênh đón: “Đến rồi đấy à?” Giờ này là lúc hai bên giao ca.
Diệp Trản đánh giá trên dưới, theo thường lệ là bàn ghế lau đến sạch sẽ, mà còn lau đến sáng bóng loáng, biết Thanh Nương Tử lại quét dọn, liền cười tạ một câu: “Đa tạ chị, tôi có thể khai trương luôn rồi.”
“Khách khí làm gì.” Thanh Nương Tử vờ oán trách, “Mỗi tối tôi giao ca chị không cũng quét dọn sạch sẽ à?” Lại nói Diệp Trản trữ đồ ăn, sạp hàng toàn bộ gửi bán ở chỗ nàng, mỗi ngày đều có phần trăm, cả đêm nàng cũng kiếm được không ít tiền rồi, giúp đỡ nhau là phải.
Ngọc Tỷ Nhi và Bồng Nhụy tiến lên giúp đỡ, dọn từng thứ trên bàn xuống, còn Diệp Trản đi quét tro bếp.
Thanh Nương Tử dặn dò đôi câu, lúc chuẩn bị đi lại vòng về: “À phải rồi, tối hôm qua có một vị khách nhân gửi lại đây một thứ.” Nàng chỉ vào một cây gậy trúc dài dựa vào góc tường.
Vốn dĩ Bùi Chiêu mỗi ngày đến tiệm đều tương đối muộn, chờ hắn ăn xong rời đi cũng phần lớn là giờ Diệp Trản sắp đóng cửa.
Bởi vậy hôm qua hắn mua xong móc lấy đồ, khi quay lại thì Diệp Trản đã đóng cửa đi rồi, đổi Thanh Nương Tử trông cửa.
Thanh Nương Tử chỉ vào cây gậy trúc thắc mắc: “Đêm qua tôi vừa mở cửa đã có một vị khách đến, hắn cưỡi ngựa, người thì tuấn tú đấy, chỉ là mang theo một cây gậy trúc dài, nhìn bất nhã lắm.” Hắn nói cái đó gọi là móc lấy đồ, nghĩ trong tiệm có thể dùng, liền mang đến cho tiệm dùng.
“Đây không phải cái móc quần áo sao?” Bồng Nhụy nhận lấy móc lấy đồ, cẩn thận đánh giá.
“Trong tiệm chúng ta đâu phải cửa hàng quần áo, hay là hắn đưa nhầm?” Ngọc Tỷ Nhi lẩm bẩm, nhìn nhìn cửa hàng quần áo xéo đối diện trên đường, nghi ngờ cái móc lấy đồ này đi nhầm chỗ.
“Vậy thì không biết.” Thanh Nương Tử hồi ức, “Người nọ tuy sinh ra mặt mày đoan chính, nhưng cả người đáng sợ lắm, tôi không dám hỏi nhiều.” Như là quân nhân, làm người ta sinh kính sợ.
“Vậy cứ để ở trong tiệm đi, nhỡ hắn biết đưa nhầm rồi quay lại lấy thì sao.” Diệp Trản xua xua tay, dứt khoát kết luận.
Mấy người tiếp tục nấu ăn, không coi chuyện nhỏ này là gì cả.
Lát sau, Mật Phượng Nương đến tiệm giúp đỡ.
“Nương, người lấy cái điều chim với lạp xưởng ra rửa qua, hôm nay mua được nấm tùng loại tốt nhất, con làm cơm nấm tùng thịt khô.” Diệp Trản thuận miệng dặn dò Mật Phượng Nương.
“Được rồi.” Mật Phượng Nương lên tiếng, liền đi lấy điều chim, bất quá bà thấp hơn Diệp Trản, nên nhón chân cũng không với tới.
Cùng canh gà nồng đậm hình thành đối lập rõ rệt chính là bánh hoa mai thanh đạm.
Bánh mỏng như cánh ve, gần như vào miệng liền tan, khẽ nếm liền hóa ra, hương hoa mai bên trong thoang thoảng như có như không, gần như không nếm được, nhưng ở một vài khoảnh khắc lơi lỏng lại có thể nếm được một ngụm hương hoa mai.
Tựa như đi lại trong rừng hoa mai, nếu không chú ý mới có thể chợt ngửi được một ngụm hương hoa mai.
Bùi Chiêu rất nhanh liền ăn xong hai món.
Lúc tính tiền, Diệp Trản còn cố ý lại đây hỏi một câu: “Bùi đại nhân, có hợp khẩu vị không ạ?”
“Ngon. Triền ti thỏ làm hương ngon miệng, canh bánh hoa mai thanh đạm dịu lòng.” Bùi Chiêu nghiêm túc trả lời.
Diệp Trản yên lòng, lại thấy chén canh trên bàn sạch sẽ, liền biết Bùi Chiêu không nói dối. Nàng còn lo lắng mình làm bậy không hợp khẩu vị Bùi Chiêu.
Bùi Chiêu đi rồi, Ngọc Tỷ Nhi lại buồn bực: Vừa rồi Bùi đại nhân gọi món ăn không phải nói muốn ăn món hắn ngày xưa thích ăn sao?
Nhưng triền ti thỏ và canh bánh hoa mai đều là món mới mà? Sao Bùi đại nhân lại không chỉ ra, chẳng lẽ nàng nhớ lầm?
Nàng lắc đầu, đem chuyện này để sau đầu, chuyên tâm chờ Ngọc Tỷ Nhi đến làm món triền ti thỏ cho mình.
* Gió đêm thổi thành tiếng ồn ào náo động của Biện Kinh vào mặt.
Gió giữa hè dù là buổi tối đều mang theo hơi ấm, nhưng không khô nóng, ngược lại làm người thoải mái dễ chịu thả lỏng cả người.
Bùi Chiêu bước trên đường cái qua phố xá sầm uất, tùy ý mình đắm chìm trong gió đêm ngày hè, nhưng thân hình vẫn đoan chính, không giống đám tử đệ phù lãng đi ngang qua xiêu vẹo dựa vào rồi lại bước một đoạn, lưng hắn vẫn thẳng tắp, không hề lơi lỏng.
Ven đường có người rao hàng: “Tay da, tay da, ai mua tay da đẹp không? Đến mà xem nhìn qua xem đi.” Nếu là lúc khác Bùi Chiêu sẽ không nhìn lại, nhưng lúc này hắn ghìm dây cương ngựa, dừng bước chân, mở miệng gọi người bán hàng rong kia: “Muốn một bộ tay da.”
“Được thôi, quan gia.” Người bán hàng rong nhìn ra Bùi Chiêu là khách hàng lớn, dự cảm có mối làm ăn lớn, cười tươi chào hàng.
“Tiểu nhân có da trâu, mềm dẻo nhất, dùng bền; có da báo, ngài nhìn hoa văn này xem, kiểu dáng này, trông mới uy phong? Còn có da dê này, mềm mại sát tay chưa? Đeo bắn tên khẳng định không vướng tay, cưỡi ngựa nhất định có thể phòng ngừa dây cương làm chai ngón tay.” Người bán rong ra sức giới thiệu bảo vật trấn điếm trên gánh của mình.
Bùi Chiêu lại chỉ vào một đôi đỏ thẫm phía trên: “Muốn đôi da hươu kia.”
Người bán hàng rong “ồ” một tiếng, ra là mua cho nữ quyến, hắn lập tức chuyển sang kiểu quảng cáo khác: “Mặt trên còn vẽ kim ngân, lại thêu hoa, đeo lên đẹp lắm ạ.”
“Không cần đẹp.” Bùi Chiêu nhận lấy tay da cẩn thận đánh giá, “Đủ chắc chắn là được.” Nhìn ngược sáng đảm bảo không có kẽ hở để hơi nước phá tan sau lúc này mới vừa lòng thanh toán tiền.
“Khách quan đi thong thả.” Người bán hàng rong mừng rỡ.
Lại thấy vị khách kia nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ở đâu bán cái móc lấy đồ?”
“Móc lấy đồ?”
“Chính là cầm nó có thể với được đồ vật trên cao ấy, bằng gỗ.”
Người bán hàng rong bừng tỉnh: “Ngài nói cái đó à, tiệm tạp hóa có đấy, ở trong tiệm đối diện kia.” Hắn vừa nhìn tiền trong tay, vừa nhìn bóng lưng khách hàng thắc mắc: Một công tử nhà giàu như vậy, mua bao tay thì thôi, mua cái móc lấy đồ, thứ hay dùng trong việc nhà làm gì?
Chương 54 Sáng sớm, Diệp Trản cùng hai người đến cửa hàng, Thanh Nương Tử nghênh đón: “Đến rồi đấy à?” Giờ này là lúc hai bên giao ca.
Diệp Trản đánh giá trên dưới, theo thường lệ là bàn ghế lau đến sạch sẽ, mà còn lau đến sáng bóng loáng, biết Thanh Nương Tử lại quét dọn, liền cười tạ một câu: “Đa tạ chị, tôi có thể khai trương luôn rồi.”
“Khách khí làm gì.” Thanh Nương Tử vờ oán trách, “Mỗi tối tôi giao ca chị không cũng quét dọn sạch sẽ à?” Lại nói Diệp Trản trữ đồ ăn, sạp hàng toàn bộ gửi bán ở chỗ nàng, mỗi ngày đều có phần trăm, cả đêm nàng cũng kiếm được không ít tiền rồi, giúp đỡ nhau là phải.
Ngọc Tỷ Nhi và Bồng Nhụy tiến lên giúp đỡ, dọn từng thứ trên bàn xuống, còn Diệp Trản đi quét tro bếp.
Thanh Nương Tử dặn dò đôi câu, lúc chuẩn bị đi lại vòng về: “À phải rồi, tối hôm qua có một vị khách nhân gửi lại đây một thứ.” Nàng chỉ vào một cây gậy trúc dài dựa vào góc tường.
Vốn dĩ Bùi Chiêu mỗi ngày đến tiệm đều tương đối muộn, chờ hắn ăn xong rời đi cũng phần lớn là giờ Diệp Trản sắp đóng cửa.
Bởi vậy hôm qua hắn mua xong móc lấy đồ, khi quay lại thì Diệp Trản đã đóng cửa đi rồi, đổi Thanh Nương Tử trông cửa.
Thanh Nương Tử chỉ vào cây gậy trúc thắc mắc: “Đêm qua tôi vừa mở cửa đã có một vị khách đến, hắn cưỡi ngựa, người thì tuấn tú đấy, chỉ là mang theo một cây gậy trúc dài, nhìn bất nhã lắm.” Hắn nói cái đó gọi là móc lấy đồ, nghĩ trong tiệm có thể dùng, liền mang đến cho tiệm dùng.
“Đây không phải cái móc quần áo sao?” Bồng Nhụy nhận lấy móc lấy đồ, cẩn thận đánh giá.
“Trong tiệm chúng ta đâu phải cửa hàng quần áo, hay là hắn đưa nhầm?” Ngọc Tỷ Nhi lẩm bẩm, nhìn nhìn cửa hàng quần áo xéo đối diện trên đường, nghi ngờ cái móc lấy đồ này đi nhầm chỗ.
“Vậy thì không biết.” Thanh Nương Tử hồi ức, “Người nọ tuy sinh ra mặt mày đoan chính, nhưng cả người đáng sợ lắm, tôi không dám hỏi nhiều.” Như là quân nhân, làm người ta sinh kính sợ.
“Vậy cứ để ở trong tiệm đi, nhỡ hắn biết đưa nhầm rồi quay lại lấy thì sao.” Diệp Trản xua xua tay, dứt khoát kết luận.
Mấy người tiếp tục nấu ăn, không coi chuyện nhỏ này là gì cả.
Lát sau, Mật Phượng Nương đến tiệm giúp đỡ.
“Nương, người lấy cái điều chim với lạp xưởng ra rửa qua, hôm nay mua được nấm tùng loại tốt nhất, con làm cơm nấm tùng thịt khô.” Diệp Trản thuận miệng dặn dò Mật Phượng Nương.
“Được rồi.” Mật Phượng Nương lên tiếng, liền đi lấy điều chim, bất quá bà thấp hơn Diệp Trản, nên nhón chân cũng không với tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận