Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 343
Diệp Trản cười, mở miệng nói, nhưng lại phân phó nàng: “Giúp ta lấy cái giỏ tre lại đây.”
“Đang nói chính sự đó!” Hương Lệ thấy nàng còn nhớ chuyện nấu cơm, gấp đến độ dậm chân, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem giỏ tre đưa tới.
Diệp Trản dùng giỏ tre lọc mớ gan heo đã băm nhuyễn thành chất lỏng, sau đó thêm lòng trắng trứng gà vào khuấy. Nàng khuấy không nhanh không chậm, lại thong thả ung dung dùng băng gạc lọc bọt khí rồi mới để vào chén, mang lên nồi chưng.
Lúc này nàng mới mở miệng: “Các sư phó muốn đi thì cứ đi thôi, ta sẽ không hạn chế tự do của họ.”
“Sao có thể như vậy được?” Hương Lệ nóng nảy, “Bọn họ mang bí mật của tửu phường đi, chúng ta còn bán rượu kiếm tiền lớn thế nào được?” Hiện giờ tuy rằng thiết bị chưng cất được khóa trong một gian phòng, ngày thường chỉ có nàng và nương ra vào, nhưng bồn gỗ ủ rượu của tửu phường, rồi nồi, thiên nồi các thứ đều do thợ thủ công thao tác, thời gian lâu rồi, người có tâm cũng có thể nhìn trộm ra manh mối.
“Ai nói ta muốn dựa vào bán rượu để kiếm tiền lớn?” Diệp Trản vẫn bộ dáng không nhanh không chậm, “Nghề chính của chúng ta vẫn là bán tiệc rượu, rượu chỉ là thứ đi kèm thôi.”
Hương Lệ không thích nghe những lời này, còn muốn lý luận, Diệp Trản liền một tay hớt lấy: “Xong rồi.” Nàng đem món gan cao đã chưng xong lấy ra khỏi nồi, rưới lên nước tương, đậu phụ nhũ, dầu mè, hành gừng đã pha chế thành nước sốt, mời nàng nếm thử.
“Không ăn!” Hương Lệ dậm chân một cái, “Đến khi bị người ta trộm công thức thì ngươi mới biết lợi hại!”
Nửa tháng sau, Hương Lệ liền hối hận vì đã nói những lời này: Cái gọi là một lời thành sấm, trên thị trường cư nhiên thật sự xuất hiện rượu trắng độ tinh khiết cao!
Thẩm thị cuống quýt mua về tìm mọi người giúp đối chiếu, quả nhiên màu sắc mát lạnh, mùi vị thơm thuần, khi uống thì nồng đậm, tuy rằng so ra kém hương vị say lòng người của "Nghi Địch Túy", nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với rượu đục ban đầu, vừa thấy liền biết dùng cùng một công nghệ với "Nghi Địch Túy".
“Nhanh vậy mà bọn họ đã nghĩ ra cách?” Thẩm thị không tin.
Hương Lệ sắc mặt đột biến, đột nhiên đứng dậy, chạy vọt tới xưởng ủ rượu, gọi tất cả sư phó ra: “Ai?! Ai đã làm chuyện này?” Các sư phó ủ rượu đầu tiên là đồng thời kinh ngạc, nghe xong nguyên do sự việc sau thì ồ lên: có kinh ngạc, có nôn nóng, có người thì căm phẫn.
Nhưng lời biện giải của bọn họ với Hương Lệ đều giống nhau: “Không phải ta làm.” Thẩm thị ho khan một tiếng: “Chuyện này vừa thấy đã biết là có nội gián, mọi người đều theo ta từ tửu phường cũ tới đây, ta tự nhiên sẽ không oan uổng cho mọi người, nhưng chủ nhân đối với chúng ta ân trọng như núi, ta tự nhiên cũng muốn cho nàng một lời giải thích.” Bình thường nàng ôn nhu dễ gần, bỗng nhiên biến sắc, cũng có vài phần nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Nhưng mà sau khi tra xét nửa ngày trong tửu phường, kiểm tra hành tung của từng sư phó một, lại thật sự không tìm được điểm đáng ngờ, Hương Lệ lo lắng đến mức nổi mụn nước bên mép.
Thấy tình hình này không ổn, Hương Lệ lấy hết can đảm đi tìm Diệp Trản, đem mọi chuyện thành thật nói cho nàng: “Hiện giờ đến cáo quan, thỉnh tuần bộ lại đây bắt người.”
Diệp Trản bật cười: “Ngươi tìm ta sớm thì đâu phải quanh co như vậy, chuyện này là ta làm.”
“Ngài? Chủ nhân?” Hương Lệ không thể tin vào tai mình.
“Không phải trước đây nghề nấu rượu trong thành mời ta gia nhập sao? Lúc đó ta đi, lần đầu gặp mặt tự nhiên phải khách khí một chút, ta liền đem phương pháp pha chế rượu của tửu phường chúng ta nói cho họ.” Diệp Trản nói nhẹ nhàng như không.
Hương Lệ cảm giác mình giờ phút này giống như vịt trúng sét đánh, nửa ngày sau nàng mới nói: “Nhưng, tại sao ngài không nói với ta?”
“Lúc đó ta định nói, chẳng phải ngươi nói đang bận sao? Kết quả sau khi trở về ngươi bận ta cũng bận, thường xuyên qua lại nên quên mất việc này.”
Hương Lệ "A" một tiếng, hối hận không thôi. Nàng nhớ ra rồi, lúc trước chính mình nhiệt tình chuyển đến ở cạnh tửu phường, ai cũng không gặp, một lòng ủ rượu, chủ nhân lúc đó dường như cũng tới tìm mình, nhưng bị nàng cự tuyệt.
“Ngài hồ đồ quá!” Hương Lệ lòng tràn đầy bi ai, “Về sau chúng ta còn kiếm tiền thế nào được?”
“Sao lại không thể kiếm tiền? Công thức các món ăn trong tửu lầu của chúng ta ai cũng biết, chẳng lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta sao?” Diệp Trản không phải là người có “Thánh mẫu tâm”, nhưng nàng thực sự không thích độc chiếm kiến thức, huống chi kiến thức này cũng không phải nàng phát minh ra, mà là trí tuệ tập thể của người lao động. Hơn nữa, ở kiếp trước nguyên lý này đâu có phải là bí mật, kết quả vẫn có rượu Xái và Mao Đài khác nhau đó thôi.
Hương Lệ á khẩu không trả lời được.
“Hơn nữa, ban đầu khi chưa có chưng cất, phương pháp ủ rượu cổ truyền ai cũng biết, cũng đâu có ảnh hưởng đến việc các loại rượu ngon nổi danh đua nhau trổ tài.” Diệp Trản đưa cho nàng một chén vải thiều tiên thảo mát lạnh cao, “Mau ăn đi cho bớt nóng.”
Lão bản nói có lý, Hương Lệ như suy tư điều gì, tiếp nhận chén nhỏ.
Món vải mát lạnh cao này là đem thạch đen xắt miếng, thêm mứt hoa quả vải thiều, đậu ngọt, chan nước đường, đổ một lớp mật vải thiều dày lên trên, ăn rất ngọt mát.
Tuy là Hương Lệ đang có tâm sự nặng nề, vẫn không nhịn được húp mấy muỗng.
Thạch đen màu xám nâu nửa trong suốt, dùng muỗng chọc vào rung rinh, như có độ đàn hồi, ăn vào miệng thì mát lạnh, còn thoang thoảng hương vải thiều.
Hiện giờ không phải mùa vải thiều, nhưng mứt hoa quả vải xắt nhỏ cùng với mật vải thiều thêm vào, làm cho toàn bộ món tráng miệng đều có hương vải thiều như ẩn như hiện.
Giờ là cuối xuân, vẫn chưa tới mùa vải thiều, cho nên khi ăn được hương vị vải thiều thì cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Bóng đêm cuối xuân thật đẹp, ánh trăng bao la, cành liễu bên ngoài tửu lầu đung đưa, cách đó không xa các tiểu nương tử cười nói dịu dàng, cười nói thu dọn, lau bàn, vô cùng náo nhiệt, nhưng gió đêm lại yên ả, uống một ngụm nước đường ngọt ngào, bỗng giác phiền não trong lòng tan thành mây khói, khiến người không khỏi đắm chìm trong đêm xuân tĩnh lặng.
Hương Lệ cư nhiên quên mất việc cãi nhau với chủ nhân, một hơi ăn sạch chén vải thiều thạch đen cao: “Ngon quá.”
“Ta thấy tên ngươi có chữ Lệ, liền biết ngươi thích ăn vải thiều mà.” Diệp Trản cười tủm tỉm.
Chủ nhân cư nhiên vì mình mà phí nhiều tâm tư như vậy? Hương Lệ cắn môi, có chút xấu hổ vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình: “Chủ nhân……”
“Không có gì.” Diệp Trản nhìn nàng ánh mắt vẫn thản nhiên, “Có lẽ có người thích độc chiếm kiến thức tài nghệ, nhưng ta thích cùng chia sẻ.”
“Cùng chia sẻ?” Hương Lệ bị ý niệm này làm cho kinh sợ, nàng xuất thân từ gia đình làm nghề thủ công nhỏ, tự nhiên biết những người làm thủ công nghiệp thích nhất là cất giấu cái nghề để kiếm cơm, cơ bản sẽ không truyền cho người ngoài.
“Đang nói chính sự đó!” Hương Lệ thấy nàng còn nhớ chuyện nấu cơm, gấp đến độ dậm chân, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem giỏ tre đưa tới.
Diệp Trản dùng giỏ tre lọc mớ gan heo đã băm nhuyễn thành chất lỏng, sau đó thêm lòng trắng trứng gà vào khuấy. Nàng khuấy không nhanh không chậm, lại thong thả ung dung dùng băng gạc lọc bọt khí rồi mới để vào chén, mang lên nồi chưng.
Lúc này nàng mới mở miệng: “Các sư phó muốn đi thì cứ đi thôi, ta sẽ không hạn chế tự do của họ.”
“Sao có thể như vậy được?” Hương Lệ nóng nảy, “Bọn họ mang bí mật của tửu phường đi, chúng ta còn bán rượu kiếm tiền lớn thế nào được?” Hiện giờ tuy rằng thiết bị chưng cất được khóa trong một gian phòng, ngày thường chỉ có nàng và nương ra vào, nhưng bồn gỗ ủ rượu của tửu phường, rồi nồi, thiên nồi các thứ đều do thợ thủ công thao tác, thời gian lâu rồi, người có tâm cũng có thể nhìn trộm ra manh mối.
“Ai nói ta muốn dựa vào bán rượu để kiếm tiền lớn?” Diệp Trản vẫn bộ dáng không nhanh không chậm, “Nghề chính của chúng ta vẫn là bán tiệc rượu, rượu chỉ là thứ đi kèm thôi.”
Hương Lệ không thích nghe những lời này, còn muốn lý luận, Diệp Trản liền một tay hớt lấy: “Xong rồi.” Nàng đem món gan cao đã chưng xong lấy ra khỏi nồi, rưới lên nước tương, đậu phụ nhũ, dầu mè, hành gừng đã pha chế thành nước sốt, mời nàng nếm thử.
“Không ăn!” Hương Lệ dậm chân một cái, “Đến khi bị người ta trộm công thức thì ngươi mới biết lợi hại!”
Nửa tháng sau, Hương Lệ liền hối hận vì đã nói những lời này: Cái gọi là một lời thành sấm, trên thị trường cư nhiên thật sự xuất hiện rượu trắng độ tinh khiết cao!
Thẩm thị cuống quýt mua về tìm mọi người giúp đối chiếu, quả nhiên màu sắc mát lạnh, mùi vị thơm thuần, khi uống thì nồng đậm, tuy rằng so ra kém hương vị say lòng người của "Nghi Địch Túy", nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với rượu đục ban đầu, vừa thấy liền biết dùng cùng một công nghệ với "Nghi Địch Túy".
“Nhanh vậy mà bọn họ đã nghĩ ra cách?” Thẩm thị không tin.
Hương Lệ sắc mặt đột biến, đột nhiên đứng dậy, chạy vọt tới xưởng ủ rượu, gọi tất cả sư phó ra: “Ai?! Ai đã làm chuyện này?” Các sư phó ủ rượu đầu tiên là đồng thời kinh ngạc, nghe xong nguyên do sự việc sau thì ồ lên: có kinh ngạc, có nôn nóng, có người thì căm phẫn.
Nhưng lời biện giải của bọn họ với Hương Lệ đều giống nhau: “Không phải ta làm.” Thẩm thị ho khan một tiếng: “Chuyện này vừa thấy đã biết là có nội gián, mọi người đều theo ta từ tửu phường cũ tới đây, ta tự nhiên sẽ không oan uổng cho mọi người, nhưng chủ nhân đối với chúng ta ân trọng như núi, ta tự nhiên cũng muốn cho nàng một lời giải thích.” Bình thường nàng ôn nhu dễ gần, bỗng nhiên biến sắc, cũng có vài phần nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Nhưng mà sau khi tra xét nửa ngày trong tửu phường, kiểm tra hành tung của từng sư phó một, lại thật sự không tìm được điểm đáng ngờ, Hương Lệ lo lắng đến mức nổi mụn nước bên mép.
Thấy tình hình này không ổn, Hương Lệ lấy hết can đảm đi tìm Diệp Trản, đem mọi chuyện thành thật nói cho nàng: “Hiện giờ đến cáo quan, thỉnh tuần bộ lại đây bắt người.”
Diệp Trản bật cười: “Ngươi tìm ta sớm thì đâu phải quanh co như vậy, chuyện này là ta làm.”
“Ngài? Chủ nhân?” Hương Lệ không thể tin vào tai mình.
“Không phải trước đây nghề nấu rượu trong thành mời ta gia nhập sao? Lúc đó ta đi, lần đầu gặp mặt tự nhiên phải khách khí một chút, ta liền đem phương pháp pha chế rượu của tửu phường chúng ta nói cho họ.” Diệp Trản nói nhẹ nhàng như không.
Hương Lệ cảm giác mình giờ phút này giống như vịt trúng sét đánh, nửa ngày sau nàng mới nói: “Nhưng, tại sao ngài không nói với ta?”
“Lúc đó ta định nói, chẳng phải ngươi nói đang bận sao? Kết quả sau khi trở về ngươi bận ta cũng bận, thường xuyên qua lại nên quên mất việc này.”
Hương Lệ "A" một tiếng, hối hận không thôi. Nàng nhớ ra rồi, lúc trước chính mình nhiệt tình chuyển đến ở cạnh tửu phường, ai cũng không gặp, một lòng ủ rượu, chủ nhân lúc đó dường như cũng tới tìm mình, nhưng bị nàng cự tuyệt.
“Ngài hồ đồ quá!” Hương Lệ lòng tràn đầy bi ai, “Về sau chúng ta còn kiếm tiền thế nào được?”
“Sao lại không thể kiếm tiền? Công thức các món ăn trong tửu lầu của chúng ta ai cũng biết, chẳng lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta sao?” Diệp Trản không phải là người có “Thánh mẫu tâm”, nhưng nàng thực sự không thích độc chiếm kiến thức, huống chi kiến thức này cũng không phải nàng phát minh ra, mà là trí tuệ tập thể của người lao động. Hơn nữa, ở kiếp trước nguyên lý này đâu có phải là bí mật, kết quả vẫn có rượu Xái và Mao Đài khác nhau đó thôi.
Hương Lệ á khẩu không trả lời được.
“Hơn nữa, ban đầu khi chưa có chưng cất, phương pháp ủ rượu cổ truyền ai cũng biết, cũng đâu có ảnh hưởng đến việc các loại rượu ngon nổi danh đua nhau trổ tài.” Diệp Trản đưa cho nàng một chén vải thiều tiên thảo mát lạnh cao, “Mau ăn đi cho bớt nóng.”
Lão bản nói có lý, Hương Lệ như suy tư điều gì, tiếp nhận chén nhỏ.
Món vải mát lạnh cao này là đem thạch đen xắt miếng, thêm mứt hoa quả vải thiều, đậu ngọt, chan nước đường, đổ một lớp mật vải thiều dày lên trên, ăn rất ngọt mát.
Tuy là Hương Lệ đang có tâm sự nặng nề, vẫn không nhịn được húp mấy muỗng.
Thạch đen màu xám nâu nửa trong suốt, dùng muỗng chọc vào rung rinh, như có độ đàn hồi, ăn vào miệng thì mát lạnh, còn thoang thoảng hương vải thiều.
Hiện giờ không phải mùa vải thiều, nhưng mứt hoa quả vải xắt nhỏ cùng với mật vải thiều thêm vào, làm cho toàn bộ món tráng miệng đều có hương vải thiều như ẩn như hiện.
Giờ là cuối xuân, vẫn chưa tới mùa vải thiều, cho nên khi ăn được hương vị vải thiều thì cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Bóng đêm cuối xuân thật đẹp, ánh trăng bao la, cành liễu bên ngoài tửu lầu đung đưa, cách đó không xa các tiểu nương tử cười nói dịu dàng, cười nói thu dọn, lau bàn, vô cùng náo nhiệt, nhưng gió đêm lại yên ả, uống một ngụm nước đường ngọt ngào, bỗng giác phiền não trong lòng tan thành mây khói, khiến người không khỏi đắm chìm trong đêm xuân tĩnh lặng.
Hương Lệ cư nhiên quên mất việc cãi nhau với chủ nhân, một hơi ăn sạch chén vải thiều thạch đen cao: “Ngon quá.”
“Ta thấy tên ngươi có chữ Lệ, liền biết ngươi thích ăn vải thiều mà.” Diệp Trản cười tủm tỉm.
Chủ nhân cư nhiên vì mình mà phí nhiều tâm tư như vậy? Hương Lệ cắn môi, có chút xấu hổ vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình: “Chủ nhân……”
“Không có gì.” Diệp Trản nhìn nàng ánh mắt vẫn thản nhiên, “Có lẽ có người thích độc chiếm kiến thức tài nghệ, nhưng ta thích cùng chia sẻ.”
“Cùng chia sẻ?” Hương Lệ bị ý niệm này làm cho kinh sợ, nàng xuất thân từ gia đình làm nghề thủ công nhỏ, tự nhiên biết những người làm thủ công nghiệp thích nhất là cất giấu cái nghề để kiếm cơm, cơ bản sẽ không truyền cho người ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận