Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 344
"Cộng đồng hưởng dụng. Mỗi người đều đem tri thức giấu kín, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của toàn bộ tài nghệ thế gian." Hương Lệ như bị sét đánh ngang tai, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được lời nói bình dị như vậy, nhất thời tinh thần có chút không chịu nổi.
Lại nghĩ đến trước đây nghe Ngọc Tỷ Nhi nói, phương thức chế tác bánh kem trong tiệm, thực đơn đều sẽ cùng chia sẻ với những người cùng nghề trong thành, một lòng khâm phục đột nhiên trỗi dậy.
"Ngươi trở về hảo hảo ủ rượu, hiện giờ các nhà xưởng rượu đều sẽ dùng thuật chưng cất, gánh nặng của ngươi rất nặng." Diệp Trản vỗ vỗ vai nàng, "Ngươi chỉ có thể cân nhắc ra biện pháp ủ rượu càng tốt hơn mới có thể bảo vệ danh hiệu 'Nghi Địch Say'."
"Chủ nhân xin yên tâm!" Hương Lệ bỗng nhiên cảm thấy mình như biến thành một người khác, từ trước mơ màng hồ đồ làm người hầu Đỗ gia, cùng đám tôi tớ tranh chấp chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, hiện giờ lại bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng có thể cùng những từ vĩ đại, vô tư liên hệ, cùng chủ nhân suy xét đều là những từ to lớn như "Nhân thế gian", "Đại Tống", tức khắc sống lưng đều thẳng lên vài phần.
Trong ánh mắt nàng tràn ngập một loại quang huy chưa từng có, hào hùng vạn trượng cùng Diệp Trản thề.
"Bất quá ngươi trước mắt còn có một việc phải làm." Diệp Trản hiện lên một nụ cười giảo hoạt, tựa hồ đứa trẻ con đang trù tính một chuyện lớn, "Ta đặt làm một đám chưng cất khí vừa lúc giao đến, ngươi phải hỗ trợ bán ra một chút."
"Chưng cất khí? Bán rượu chưng cất khí?" Hương Lệ lắp bắp, "Chủ nhân, ngài?" Đầu óc nàng bay nhanh xoay tròn, rốt cuộc cũng liên hệ được tiền căn hậu quả: "Việc ngài công bố kỹ thuật chưng cất cho thiên hạ cũng không phải là nhất thời xúc động, mà là... muốn bán chưng cất khí!" Nói không chừng chủ nhân đi tham gia buổi tụ họp của những người làm rượu hôm đó đã đến chỗ thợ rèn đặt làm chưng cất khí rồi.
Hương Lệ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó: các lão bản xưởng rượu Đông Đảo kinh hỉ khi có thể nắm giữ tài nghệ độc đáo về thần rượu có một không hai trên đời, còn chủ nhân "cáo già xảo quyệt" nhà mình thì vẻ mặt thản nhiên nhận mọi người khen ngợi, nhưng trong lòng lại tính toán xem bán chưng cất khí như thế nào để kiếm tiền.
"Chủ nhân!" Hương Lệ hoa cả mắt.
Ngọc Tỷ Nhi ở bên cạnh lại nói thêm vài câu, Hương Lệ mới biết được chủ nhân cư nhiên là một "kẻ tái phạm", lần trước cùng toàn thành tuyên bố phương thuốc làm bánh kem bơ, quay đầu lại đi bán bơ khắp thành, kiếm được đầy bồn đầy chén, còn đạt được danh tiếng tốt đẹp là người có đạo đức, không màng danh lợi.
Cái gọi là tiền tài và danh tiếng đều phải có.
Hương Lệ bị sự giảo hoạt của chủ nhân làm cho khiếp sợ, nửa ngày không nói nên lời.
Ngọc Tỷ Nhi lại cười, thay muội muội biện giải: "Việc nàng công bố thực đơn, vốn dĩ là chuyện tốt có lợi cho bá tánh."
"Đúng vậy." Hương Lệ không chút do dự tán đồng, nhìn từ góc độ này, chủ nhân thật sự là người có đạo đức.
Bất quá... vẫn là có chút gian thương.
Nàng thật sự có chút khó có thể tiếp thu: giây trước nàng còn vạn phần khâm phục chủ nhân, bị ánh hào quang thánh khiết, hình tượng vì thiên hạ, vì công vĩ đại của nàng làm cho cảm động, hận không thể từ nay đi theo tả hữu; kết quả giây tiếp theo liền công bố nàng vẫn là một gian thương!
Hai loại hình tượng giao nhau, hai mặt hoàn toàn bất đồng, cảm xúc dao động quá lớn làm Hương Lệ không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết đúng lý hợp tình bưng đi phần vải hương thảo còn lại trong bồn: "Bồi thường!" Đây là bồi thường tinh thần mà nàng xứng đáng có được.
Chương 155: Mật Gia Tửu Lầu cư nhiên lại bán cả khí ủ rượu!
Vật ấy gọi là "Chưng cất khí", đem nguyên liệu ủ rượu để vào trong đó, lặp đi lặp lại việc chưng nấu (chính chủ) là có thể thu được thuần lộ, có nguyên lý xấp xỉ với việc làm hoa lộ, cũng có thể thu được rượu trắng có độ cao. Dân gian bá tánh gọi nó bằng một cái tên thân thiết hơn là "Trản Nhưỡng", lấy từ tên Diệp Trản.
Các thương nhân bán rượu trong thành tranh nhau mua sắm chưng cất khí. Ngọc Tỷ Nhi quản sổ sách, mỗi ngày tính tiền đều phải giật mình một phen: "Chưng cất khí kiếm được còn nhiều hơn so với bán rượu!"
"Đó là tự nhiên, rượu là kiếm tiền của dân chúng, chưng cất khí là kiếm tiền của thương nhân bán rượu, đương nhiên là định giá cao một chút cũng không sao." Diệp Trản vừa mân mê đồ vật trong tay vừa đáp.
"Thơm quá, đây là cái gì?" Ngọc Tỷ Nhi quả nhiên bị hấp dẫn.
"Hoa lộ." Diệp Trản rút nút bình nhỏ trong tay ra, đưa qua để nàng ngửi, "Dù sao cũng sản xuất không ít chưng cất khí, ta đơn giản nhờ Anh Nương cầm cái làm hoa lộ để bán."
"Thơm quá!" Ngọc Tỷ Nhi hít hít mũi, "Thứ này chắc đắt lắm phải không?"
"Đắt chứ, vì hiện tại hoa không nhiều lắm, chờ thời tiết ấm áp hơn thì hoa cỏ sẽ rẻ hơn, đến lúc đó chúng ta có thể sản xuất càng nhiều loại lộ, cất giữ trong vại kín chờ mùa đông đem ra bán, khẳng định có thể bán được giá cao."
"Chúng ta không phải làm đồ ăn sao? Chẳng lẽ lại phải làm hoa lộ?" Ngọc Tỷ Nhi khó hiểu.
"Ta định mở một cửa hàng son phấn, bán hoa lộ, phấn mặt, sau này còn có thể bán thêm son môi linh tinh." Diệp Trản không hề che giấu dã tâm của mình.
Kinh doanh ăn uống là công việc chính của nàng, nhưng cũng có thể làm thêm chút sản phẩm phụ, chưa thấy công ty nào niêm yết mà chỉ có một sản phẩm.
"Vậy cũng hay." Ngọc Tỷ Nhi rất nhanh liền tiếp nhận giả thiết này, vừa gãi gãi đầu vừa nói, "Nói cũng kỳ lạ, ban đầu khi ta làm Tuấn Tao Nương chắc chắn là không dám làm, nhưng hiện tại muốn làm cái gì thì phản ứng đầu tiên là trực tiếp đi làm ngay." Dù cho bây giờ tửu lâu bỗng nhiên biến mất thì nàng cũng có dũng khí và niềm tin để làm lại từ đầu, có lẽ đây là dũng khí mà muội muội đã mang đến cho nàng.
Nghĩ như vậy, Ngọc Tỷ Nhi bưng cho Diệp Trản một mâm tô hoàng độc: "Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, bồi bổ nhé."
Hương phỉ tử phấn thanh hương, khoai sọ tinh tế, nhân hạt thông phấn du nhuận, vài loại tư vị tụ tập trên đầu lưỡi, biến thành cả miệng thanh nhuận phương thuần, tựa hồ như đặt mình trong sơn gian rừng thông, nghe ẩn sĩ giảng cổ luận đạo, làm tâm hồn con người đều trở nên trống trải.
Mật Li không biết từ đâu xuất hiện, tay từ dưới mâm khéo léo đưa ra, nhanh chóng chộp lấy một miếng tô hoàng độc: "Nghe thôi đã thấy thơm rồi." Nói xong liền phải nhanh chóng rút lui hiện trường, lại bị Diệp Trản túm lấy cổ áo: "Sao mấy ngày nay đến giờ cơm lại không thấy ngươi đâu?"
"Nhị tỷ!" Mật Li vẻ mặt đau khổ đứng lại, "Ta đang bồi 《 Bạch Trạch Đồ 》 đấy, vừa phải lật sách cổ vừa phải nghiên cứu bút tích của danh gia, lại phải đi tìm người già hỏi han, bận lắm."
"Bận đến mấy cũng phải ăn ba bữa đúng giờ." Diệp Trản tự nhận giống bà lão hay cằn nhằn, nhưng ai bảo nàng là người Hoa chứ, hễ gặp thanh thiếu niên là tự động thức tỉnh chế độ quan tâm thanh thiếu niên, "Cũng phải ngủ nhiều nữa, như vậy mới lớn được."
Lại nghĩ đến trước đây nghe Ngọc Tỷ Nhi nói, phương thức chế tác bánh kem trong tiệm, thực đơn đều sẽ cùng chia sẻ với những người cùng nghề trong thành, một lòng khâm phục đột nhiên trỗi dậy.
"Ngươi trở về hảo hảo ủ rượu, hiện giờ các nhà xưởng rượu đều sẽ dùng thuật chưng cất, gánh nặng của ngươi rất nặng." Diệp Trản vỗ vỗ vai nàng, "Ngươi chỉ có thể cân nhắc ra biện pháp ủ rượu càng tốt hơn mới có thể bảo vệ danh hiệu 'Nghi Địch Say'."
"Chủ nhân xin yên tâm!" Hương Lệ bỗng nhiên cảm thấy mình như biến thành một người khác, từ trước mơ màng hồ đồ làm người hầu Đỗ gia, cùng đám tôi tớ tranh chấp chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, hiện giờ lại bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng có thể cùng những từ vĩ đại, vô tư liên hệ, cùng chủ nhân suy xét đều là những từ to lớn như "Nhân thế gian", "Đại Tống", tức khắc sống lưng đều thẳng lên vài phần.
Trong ánh mắt nàng tràn ngập một loại quang huy chưa từng có, hào hùng vạn trượng cùng Diệp Trản thề.
"Bất quá ngươi trước mắt còn có một việc phải làm." Diệp Trản hiện lên một nụ cười giảo hoạt, tựa hồ đứa trẻ con đang trù tính một chuyện lớn, "Ta đặt làm một đám chưng cất khí vừa lúc giao đến, ngươi phải hỗ trợ bán ra một chút."
"Chưng cất khí? Bán rượu chưng cất khí?" Hương Lệ lắp bắp, "Chủ nhân, ngài?" Đầu óc nàng bay nhanh xoay tròn, rốt cuộc cũng liên hệ được tiền căn hậu quả: "Việc ngài công bố kỹ thuật chưng cất cho thiên hạ cũng không phải là nhất thời xúc động, mà là... muốn bán chưng cất khí!" Nói không chừng chủ nhân đi tham gia buổi tụ họp của những người làm rượu hôm đó đã đến chỗ thợ rèn đặt làm chưng cất khí rồi.
Hương Lệ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó: các lão bản xưởng rượu Đông Đảo kinh hỉ khi có thể nắm giữ tài nghệ độc đáo về thần rượu có một không hai trên đời, còn chủ nhân "cáo già xảo quyệt" nhà mình thì vẻ mặt thản nhiên nhận mọi người khen ngợi, nhưng trong lòng lại tính toán xem bán chưng cất khí như thế nào để kiếm tiền.
"Chủ nhân!" Hương Lệ hoa cả mắt.
Ngọc Tỷ Nhi ở bên cạnh lại nói thêm vài câu, Hương Lệ mới biết được chủ nhân cư nhiên là một "kẻ tái phạm", lần trước cùng toàn thành tuyên bố phương thuốc làm bánh kem bơ, quay đầu lại đi bán bơ khắp thành, kiếm được đầy bồn đầy chén, còn đạt được danh tiếng tốt đẹp là người có đạo đức, không màng danh lợi.
Cái gọi là tiền tài và danh tiếng đều phải có.
Hương Lệ bị sự giảo hoạt của chủ nhân làm cho khiếp sợ, nửa ngày không nói nên lời.
Ngọc Tỷ Nhi lại cười, thay muội muội biện giải: "Việc nàng công bố thực đơn, vốn dĩ là chuyện tốt có lợi cho bá tánh."
"Đúng vậy." Hương Lệ không chút do dự tán đồng, nhìn từ góc độ này, chủ nhân thật sự là người có đạo đức.
Bất quá... vẫn là có chút gian thương.
Nàng thật sự có chút khó có thể tiếp thu: giây trước nàng còn vạn phần khâm phục chủ nhân, bị ánh hào quang thánh khiết, hình tượng vì thiên hạ, vì công vĩ đại của nàng làm cho cảm động, hận không thể từ nay đi theo tả hữu; kết quả giây tiếp theo liền công bố nàng vẫn là một gian thương!
Hai loại hình tượng giao nhau, hai mặt hoàn toàn bất đồng, cảm xúc dao động quá lớn làm Hương Lệ không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết đúng lý hợp tình bưng đi phần vải hương thảo còn lại trong bồn: "Bồi thường!" Đây là bồi thường tinh thần mà nàng xứng đáng có được.
Chương 155: Mật Gia Tửu Lầu cư nhiên lại bán cả khí ủ rượu!
Vật ấy gọi là "Chưng cất khí", đem nguyên liệu ủ rượu để vào trong đó, lặp đi lặp lại việc chưng nấu (chính chủ) là có thể thu được thuần lộ, có nguyên lý xấp xỉ với việc làm hoa lộ, cũng có thể thu được rượu trắng có độ cao. Dân gian bá tánh gọi nó bằng một cái tên thân thiết hơn là "Trản Nhưỡng", lấy từ tên Diệp Trản.
Các thương nhân bán rượu trong thành tranh nhau mua sắm chưng cất khí. Ngọc Tỷ Nhi quản sổ sách, mỗi ngày tính tiền đều phải giật mình một phen: "Chưng cất khí kiếm được còn nhiều hơn so với bán rượu!"
"Đó là tự nhiên, rượu là kiếm tiền của dân chúng, chưng cất khí là kiếm tiền của thương nhân bán rượu, đương nhiên là định giá cao một chút cũng không sao." Diệp Trản vừa mân mê đồ vật trong tay vừa đáp.
"Thơm quá, đây là cái gì?" Ngọc Tỷ Nhi quả nhiên bị hấp dẫn.
"Hoa lộ." Diệp Trản rút nút bình nhỏ trong tay ra, đưa qua để nàng ngửi, "Dù sao cũng sản xuất không ít chưng cất khí, ta đơn giản nhờ Anh Nương cầm cái làm hoa lộ để bán."
"Thơm quá!" Ngọc Tỷ Nhi hít hít mũi, "Thứ này chắc đắt lắm phải không?"
"Đắt chứ, vì hiện tại hoa không nhiều lắm, chờ thời tiết ấm áp hơn thì hoa cỏ sẽ rẻ hơn, đến lúc đó chúng ta có thể sản xuất càng nhiều loại lộ, cất giữ trong vại kín chờ mùa đông đem ra bán, khẳng định có thể bán được giá cao."
"Chúng ta không phải làm đồ ăn sao? Chẳng lẽ lại phải làm hoa lộ?" Ngọc Tỷ Nhi khó hiểu.
"Ta định mở một cửa hàng son phấn, bán hoa lộ, phấn mặt, sau này còn có thể bán thêm son môi linh tinh." Diệp Trản không hề che giấu dã tâm của mình.
Kinh doanh ăn uống là công việc chính của nàng, nhưng cũng có thể làm thêm chút sản phẩm phụ, chưa thấy công ty nào niêm yết mà chỉ có một sản phẩm.
"Vậy cũng hay." Ngọc Tỷ Nhi rất nhanh liền tiếp nhận giả thiết này, vừa gãi gãi đầu vừa nói, "Nói cũng kỳ lạ, ban đầu khi ta làm Tuấn Tao Nương chắc chắn là không dám làm, nhưng hiện tại muốn làm cái gì thì phản ứng đầu tiên là trực tiếp đi làm ngay." Dù cho bây giờ tửu lâu bỗng nhiên biến mất thì nàng cũng có dũng khí và niềm tin để làm lại từ đầu, có lẽ đây là dũng khí mà muội muội đã mang đến cho nàng.
Nghĩ như vậy, Ngọc Tỷ Nhi bưng cho Diệp Trản một mâm tô hoàng độc: "Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, bồi bổ nhé."
Hương phỉ tử phấn thanh hương, khoai sọ tinh tế, nhân hạt thông phấn du nhuận, vài loại tư vị tụ tập trên đầu lưỡi, biến thành cả miệng thanh nhuận phương thuần, tựa hồ như đặt mình trong sơn gian rừng thông, nghe ẩn sĩ giảng cổ luận đạo, làm tâm hồn con người đều trở nên trống trải.
Mật Li không biết từ đâu xuất hiện, tay từ dưới mâm khéo léo đưa ra, nhanh chóng chộp lấy một miếng tô hoàng độc: "Nghe thôi đã thấy thơm rồi." Nói xong liền phải nhanh chóng rút lui hiện trường, lại bị Diệp Trản túm lấy cổ áo: "Sao mấy ngày nay đến giờ cơm lại không thấy ngươi đâu?"
"Nhị tỷ!" Mật Li vẻ mặt đau khổ đứng lại, "Ta đang bồi 《 Bạch Trạch Đồ 》 đấy, vừa phải lật sách cổ vừa phải nghiên cứu bút tích của danh gia, lại phải đi tìm người già hỏi han, bận lắm."
"Bận đến mấy cũng phải ăn ba bữa đúng giờ." Diệp Trản tự nhận giống bà lão hay cằn nhằn, nhưng ai bảo nàng là người Hoa chứ, hễ gặp thanh thiếu niên là tự động thức tỉnh chế độ quan tâm thanh thiếu niên, "Cũng phải ngủ nhiều nữa, như vậy mới lớn được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận