Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 337
"Đúng vậy, ta định mở tửu phường, cần người am hiểu về rượu đến kinh doanh. Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ để ngươi cùng con gái cùng nhau kinh doanh, ta trả tiền công cho." Diệp Trản nói ra điều kiện.
Thẩm thị được con gái đỡ ngồi xuống, sắc mặt khó đoán: "Nhưng... sau khi người nhà ta qua đời, ta cứ thấy tửu phường là lại đau lòng... Hơn nữa, mấy người làm cũ cũng đã tan tác cả rồi... Còn nữa, ủ rượu không giống bình thường, lỡ thất bại thì lỗ vốn lớn..." Dù nàng nói ngập ngừng, Diệp Trản vẫn nhận ra được nàng đã cân nhắc đủ điều thiệt hơn khi mở tửu phường, chứng tỏ tư duy của nàng rất rõ ràng.
Nàng không muốn, Ngọc Tỷ Nhi và Mật Phượng Nương đều lộ vẻ thất vọng, nhất là Mật Phượng Nương. Nàng nếm vô số loại rượu, tất nhiên nếm ra được rượu do nhà Thẩm thị ủ không hề tầm thường. Mật Phượng Nương dám chắc, nếu có men rượu ngon và phường ủ rượu tốt, Thẩm thị nhất định có thể ủ ra rượu ngon.
Thật ra Mật Phượng Nương hiểu rõ, Thẩm thị do dự vì lo sợ có cạm bẫy. Sư phụ ủ rượu là yếu tố then chốt của tửu phường, nếu ủ rượu thất bại sẽ phải gánh chịu cơn giận và chất vấn của chủ tửu phường. Thậm chí có chưởng quầy còn giăng bẫy, bắt sư phụ ủ rượu bồi thường số tiền trên trời. Sư phụ không trả nổi, chưởng quầy sẽ nhân cơ hội bắt ký văn tự bán thân mấy chục năm, chỉ để trói chân sư phụ ủ rượu, tránh cho người đó tự làm một mình.
Nàng và Diệp Trản trao đổi ánh mắt, biết con gái cũng hiểu rõ nỗi lo của Thẩm thị. Diệp Trản khẽ hắng giọng, định nói gì đó để xua tan nỗi lo của Thẩm thị.
Đúng lúc này, Hương Lệ lên tiếng: "Các ngươi có thể tránh mặt, để ta và nương ta nói chuyện riêng được không?" Nàng còn liếc Diệp Trản một cái: "Ta biết ngươi không phải người xấu, ngươi cứu bà lão quét rác kia, còn cho bà ta dưỡng già." Hóa ra nàng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Diệp Trản cười nói: "Được." Mấy người họ rời khỏi sân, tiện đường đi dạo gần đó. Những đóa thục quỳ lớn tùy ý khoe sắc ngoài sân nhà nông, cỏ xanh bên suối mơn mởn, cảnh tượng phồn vinh tràn đầy sức sống.
Mật Phượng Nương vẫn còn tiếc cho người xưa: "Ai ngờ được người giỏi giang như vậy lại rơi vào cảnh này." "Nương, nhà người ta không phải mở tửu phường sao? Ít nhiều gì cũng có chút của cải chứ, sao lại suy tàn nhanh như vậy?" Ngọc Tỷ Nhi khó hiểu.
"Gia đình bình dân như vậy dễ sa sút lắm. Tiền kiếm được đều là tiền bán sức lao động của cả nhà, không có thu nhập tăng thêm, lại còn phải nuôi người làm, chỉ cần gặp chút sóng gió là khó xoay xở. Thêm nữa còn bị tông tộc chèn ép, e là khó..." Mật Phượng Nương thở dài.
Thẩm thị cũng từng nghèo khó, sau này mở tửu phường mới dần khá lên. Nếu không, ban đầu nàng đã không kêu con gái đi làm tỳ nữ cho nhà người khác. Trong tay bà chắc hẳn vốn có tích góp được chút tiền.
Nàng tiếp tục dạy con gái đạo lý đối nhân xử thế: "Cho nên dù khổ đến đâu cũng phải làm ra vẻ giàu có, chống đỡ được thì đừng để lộ ra, nếu không sói đói ngửi thấy mùi là tìm đến đấy." "Thảo nào ban đầu nương về thôn cứ khoe khoang khắp nơi." Ngọc Tỷ Nhi ngộ ra.
"Con bé này, cái gì cũng nói ra được, mẹ ruột là để con bêu riếu à?" Mật Phượng Nương giả vờ giận.
Hai người đang trò chuyện rôm rả, Diệp Trản bỗng lên tiếng: "Nếu... nếu có một loại ngân hàng chuyên cho những người phụ nữ tạm thời nghèo khó vay một khoản tiền, có phải sẽ giúp được họ không?" "Chuyện này chưa từng nghe qua." Hai người kia đều thấy mới lạ, thú vị: "Nếu có thật thì Thẩm thị đã không đến mức hát rong rồi." Diệp Trản gật đầu, loại hình cho vay nhỏ nhắm vào phụ nữ này thực sự có không ít khó khăn khi triển khai, nhưng chắc chắn có thể giúp được nhiều người. Đợi khi việc làm ăn ở tửu lầu lớn hơn, nàng sẽ thử xem có mở rộng được không.
Nói chuyện một hồi, ba người quay lại sân nhà Thẩm thị. Hương Lệ gật đầu: "Nương ta bằng lòng đi, nhưng có điều kiện." "Ngươi nói đi." Diệp Trản chăm chú lắng nghe.
"Một là, chúng ta sẽ cố gắng mời lại những người làm cũ, nhưng thu nhập của họ không được thấp hơn trước." "Hai là, không được can thiệp vào việc ủ rượu." "Ba là, ta và nương ta không ký văn tự bán thân, cũng không bán thân." Điều khiến nàng bất ngờ là Diệp Trản không hề nhíu mày: "Đều đồng ý với ngươi." Vai Hương Lệ chợt trùng xuống, kích động nhìn về phía mẹ mình.
Thẩm thị cũng đầy mặt cảm kích: "Chủ nhân yên tâm, ta nhất định dốc hết sức, dù phải có người khiêng đi cũng phải đốc thúc việc ủ rượu." "Bà cứ chữa bệnh cho tốt đã. Ở đây tìm thầy tìm thuốc không tiện, hai người có thể dọn đến Biện Kinh. Ở đó ta thuê một cái sân cho đám học trò và người làm, hai người có thể dọn vào ở luôn." Diệp Trản dịu dàng an ủi họ.
Sau khi bàn bạc xong một số chi tiết về việc chuyển nhà và tiền công, Thẩm thị cảm động liên tục chắp tay vái lạy, vẻ tiều tụy trên mặt biến mất, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.
Diệp Trản thuê xe lớn giúp hai người chuyển nhà. Đến khi Thẩm thị vào thành thì tinh thần đã rất tốt. Đại phu khám nói bà mắc bệnh trong lòng, uống mấy thang thuốc bắc thì khỏi hẳn.
Bà liền cùng con gái đi hỏi thăm những người làm cũ và sư phụ ủ rượu, muốn mời họ về làm cho Diệp Trản.
Diệp Trản cũng không rảnh rỗi, nàng chuẩn bị nâng cấp công nghệ lên men và chưng cất nguyên bản.
Độ rượu thời nay không cao, đừng nói đến thứ rượu thấp độ mà nhà nông ủ lung tung, ngay cả rượu do tửu phường đứng đắn ủ cũng chỉ khoảng 20 độ, dù giỏi nhất cũng chỉ đạt 40 độ ①.
Nguyên nhân là vì thời này người ta làm rượu trắng bằng cách lên men tự nhiên, không có khái niệm chưng cất nên không thể làm ra rượu có độ cao.
Diệp Trản làm quản lý bếp của khách sạn năm sao nên đã tự ủ rượu và giấm (đã kiểm nghiệm metanol), đóng gói thành hộp quà tinh xảo để biếu tặng khách hàng lớn vào dịp lễ, cốt là để nhấn mạnh đẳng cấp và tăng độ gắn bó của khách hàng, do đó rất quen thuộc với công nghệ chưng cất.
Nhưng nàng không biết chế tạo máy chưng cất, chỉ biết nhờ thợ rèn và thợ thiếc giúp đỡ, dùng lời lẽ miêu tả ý chính rồi nhờ họ chế tạo.
Cũng may các thợ thủ công rất có ngộ tính, nghe nàng miêu tả xong liền nói: "Kia chẳng phải là cái để chưng cất hoa lộ sao? ②" Nếu dân gian đã có loại máy chưng cất tương tự thì mọi việc dễ làm hơn nhiều. Diệp Trản nhờ họ chế tạo rồi lại thêm vào cải tiến theo yêu cầu của mình.
Nàng trả tiền hào phóng, các thợ thủ công làm cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã chế tạo ra máy chưng cất rượu: một cái nồi chưng phối hợp với ống dẫn dài đặc biệt, một cái thùng lớn bằng sắt để trữ khí, cả bộ trông không khác gì máy chưng cất hiện đại.
①, ② Chú thích của người dịch.
Thẩm thị được con gái đỡ ngồi xuống, sắc mặt khó đoán: "Nhưng... sau khi người nhà ta qua đời, ta cứ thấy tửu phường là lại đau lòng... Hơn nữa, mấy người làm cũ cũng đã tan tác cả rồi... Còn nữa, ủ rượu không giống bình thường, lỡ thất bại thì lỗ vốn lớn..." Dù nàng nói ngập ngừng, Diệp Trản vẫn nhận ra được nàng đã cân nhắc đủ điều thiệt hơn khi mở tửu phường, chứng tỏ tư duy của nàng rất rõ ràng.
Nàng không muốn, Ngọc Tỷ Nhi và Mật Phượng Nương đều lộ vẻ thất vọng, nhất là Mật Phượng Nương. Nàng nếm vô số loại rượu, tất nhiên nếm ra được rượu do nhà Thẩm thị ủ không hề tầm thường. Mật Phượng Nương dám chắc, nếu có men rượu ngon và phường ủ rượu tốt, Thẩm thị nhất định có thể ủ ra rượu ngon.
Thật ra Mật Phượng Nương hiểu rõ, Thẩm thị do dự vì lo sợ có cạm bẫy. Sư phụ ủ rượu là yếu tố then chốt của tửu phường, nếu ủ rượu thất bại sẽ phải gánh chịu cơn giận và chất vấn của chủ tửu phường. Thậm chí có chưởng quầy còn giăng bẫy, bắt sư phụ ủ rượu bồi thường số tiền trên trời. Sư phụ không trả nổi, chưởng quầy sẽ nhân cơ hội bắt ký văn tự bán thân mấy chục năm, chỉ để trói chân sư phụ ủ rượu, tránh cho người đó tự làm một mình.
Nàng và Diệp Trản trao đổi ánh mắt, biết con gái cũng hiểu rõ nỗi lo của Thẩm thị. Diệp Trản khẽ hắng giọng, định nói gì đó để xua tan nỗi lo của Thẩm thị.
Đúng lúc này, Hương Lệ lên tiếng: "Các ngươi có thể tránh mặt, để ta và nương ta nói chuyện riêng được không?" Nàng còn liếc Diệp Trản một cái: "Ta biết ngươi không phải người xấu, ngươi cứu bà lão quét rác kia, còn cho bà ta dưỡng già." Hóa ra nàng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Diệp Trản cười nói: "Được." Mấy người họ rời khỏi sân, tiện đường đi dạo gần đó. Những đóa thục quỳ lớn tùy ý khoe sắc ngoài sân nhà nông, cỏ xanh bên suối mơn mởn, cảnh tượng phồn vinh tràn đầy sức sống.
Mật Phượng Nương vẫn còn tiếc cho người xưa: "Ai ngờ được người giỏi giang như vậy lại rơi vào cảnh này." "Nương, nhà người ta không phải mở tửu phường sao? Ít nhiều gì cũng có chút của cải chứ, sao lại suy tàn nhanh như vậy?" Ngọc Tỷ Nhi khó hiểu.
"Gia đình bình dân như vậy dễ sa sút lắm. Tiền kiếm được đều là tiền bán sức lao động của cả nhà, không có thu nhập tăng thêm, lại còn phải nuôi người làm, chỉ cần gặp chút sóng gió là khó xoay xở. Thêm nữa còn bị tông tộc chèn ép, e là khó..." Mật Phượng Nương thở dài.
Thẩm thị cũng từng nghèo khó, sau này mở tửu phường mới dần khá lên. Nếu không, ban đầu nàng đã không kêu con gái đi làm tỳ nữ cho nhà người khác. Trong tay bà chắc hẳn vốn có tích góp được chút tiền.
Nàng tiếp tục dạy con gái đạo lý đối nhân xử thế: "Cho nên dù khổ đến đâu cũng phải làm ra vẻ giàu có, chống đỡ được thì đừng để lộ ra, nếu không sói đói ngửi thấy mùi là tìm đến đấy." "Thảo nào ban đầu nương về thôn cứ khoe khoang khắp nơi." Ngọc Tỷ Nhi ngộ ra.
"Con bé này, cái gì cũng nói ra được, mẹ ruột là để con bêu riếu à?" Mật Phượng Nương giả vờ giận.
Hai người đang trò chuyện rôm rả, Diệp Trản bỗng lên tiếng: "Nếu... nếu có một loại ngân hàng chuyên cho những người phụ nữ tạm thời nghèo khó vay một khoản tiền, có phải sẽ giúp được họ không?" "Chuyện này chưa từng nghe qua." Hai người kia đều thấy mới lạ, thú vị: "Nếu có thật thì Thẩm thị đã không đến mức hát rong rồi." Diệp Trản gật đầu, loại hình cho vay nhỏ nhắm vào phụ nữ này thực sự có không ít khó khăn khi triển khai, nhưng chắc chắn có thể giúp được nhiều người. Đợi khi việc làm ăn ở tửu lầu lớn hơn, nàng sẽ thử xem có mở rộng được không.
Nói chuyện một hồi, ba người quay lại sân nhà Thẩm thị. Hương Lệ gật đầu: "Nương ta bằng lòng đi, nhưng có điều kiện." "Ngươi nói đi." Diệp Trản chăm chú lắng nghe.
"Một là, chúng ta sẽ cố gắng mời lại những người làm cũ, nhưng thu nhập của họ không được thấp hơn trước." "Hai là, không được can thiệp vào việc ủ rượu." "Ba là, ta và nương ta không ký văn tự bán thân, cũng không bán thân." Điều khiến nàng bất ngờ là Diệp Trản không hề nhíu mày: "Đều đồng ý với ngươi." Vai Hương Lệ chợt trùng xuống, kích động nhìn về phía mẹ mình.
Thẩm thị cũng đầy mặt cảm kích: "Chủ nhân yên tâm, ta nhất định dốc hết sức, dù phải có người khiêng đi cũng phải đốc thúc việc ủ rượu." "Bà cứ chữa bệnh cho tốt đã. Ở đây tìm thầy tìm thuốc không tiện, hai người có thể dọn đến Biện Kinh. Ở đó ta thuê một cái sân cho đám học trò và người làm, hai người có thể dọn vào ở luôn." Diệp Trản dịu dàng an ủi họ.
Sau khi bàn bạc xong một số chi tiết về việc chuyển nhà và tiền công, Thẩm thị cảm động liên tục chắp tay vái lạy, vẻ tiều tụy trên mặt biến mất, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.
Diệp Trản thuê xe lớn giúp hai người chuyển nhà. Đến khi Thẩm thị vào thành thì tinh thần đã rất tốt. Đại phu khám nói bà mắc bệnh trong lòng, uống mấy thang thuốc bắc thì khỏi hẳn.
Bà liền cùng con gái đi hỏi thăm những người làm cũ và sư phụ ủ rượu, muốn mời họ về làm cho Diệp Trản.
Diệp Trản cũng không rảnh rỗi, nàng chuẩn bị nâng cấp công nghệ lên men và chưng cất nguyên bản.
Độ rượu thời nay không cao, đừng nói đến thứ rượu thấp độ mà nhà nông ủ lung tung, ngay cả rượu do tửu phường đứng đắn ủ cũng chỉ khoảng 20 độ, dù giỏi nhất cũng chỉ đạt 40 độ ①.
Nguyên nhân là vì thời này người ta làm rượu trắng bằng cách lên men tự nhiên, không có khái niệm chưng cất nên không thể làm ra rượu có độ cao.
Diệp Trản làm quản lý bếp của khách sạn năm sao nên đã tự ủ rượu và giấm (đã kiểm nghiệm metanol), đóng gói thành hộp quà tinh xảo để biếu tặng khách hàng lớn vào dịp lễ, cốt là để nhấn mạnh đẳng cấp và tăng độ gắn bó của khách hàng, do đó rất quen thuộc với công nghệ chưng cất.
Nhưng nàng không biết chế tạo máy chưng cất, chỉ biết nhờ thợ rèn và thợ thiếc giúp đỡ, dùng lời lẽ miêu tả ý chính rồi nhờ họ chế tạo.
Cũng may các thợ thủ công rất có ngộ tính, nghe nàng miêu tả xong liền nói: "Kia chẳng phải là cái để chưng cất hoa lộ sao? ②" Nếu dân gian đã có loại máy chưng cất tương tự thì mọi việc dễ làm hơn nhiều. Diệp Trản nhờ họ chế tạo rồi lại thêm vào cải tiến theo yêu cầu của mình.
Nàng trả tiền hào phóng, các thợ thủ công làm cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã chế tạo ra máy chưng cất rượu: một cái nồi chưng phối hợp với ống dẫn dài đặc biệt, một cái thùng lớn bằng sắt để trữ khí, cả bộ trông không khác gì máy chưng cất hiện đại.
①, ② Chú thích của người dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận